Đệ Nhất Tang Thi

Chương 361: Hiện thực (1)




Dưới ánh đèn chốn thành thị lung linh rực rỡ, tiếng xe cộ chuyển động ầm ĩ, đêm là lúc mọi người thảnh thơi hoan lạc, khắp nơi rộn rã tiếng cười đùa vui vẻ.

Thế nhưng trong căn phòng tọa lạc ở tầng bảy, tiểu khu B của Cảnh Đình Uyển lại hết mực im ắng, chỉ có màn hình máy tính chiếu sáng khắp thư phòng, mà chủ nhân của chiếc máy tính kia lại mặc áo ngủ nằm yên trên mặt bàn để máy tính, cũng không biết là đang nằm suy tư, hay đang yên giấc ngủ.

Lúc kim đồng hồ chỉ tới 10:55 phút, chàng trai nằm nhoài ra bàn kia đột nhiên khóc lóc: “Bắc Thiên, em yêu anh.”

Nước mắt trong suốt trào ra, chảy dài xuống gương mặt trắng nõn: “Đừng buồn, đừng buồn vì em nữa.”

Ngay lập tức, không biết chàng trai bị thứ gì làm cho kinh động, vội bật người dậy, sau đó, như một đứa trẻ mà khóc òa, khóc đến là thương tâm, cũng hết sức khổ sở, khắp thư phòng chìm trong bầu không khí thương tâm.

“Bắc Thiên, Bắc Thiên.”

Chàng trai vừa khóc vừa gọi hai chữ “Bắc Thiên” này, mãi đến khi giọng càng lúc càng khản đặc, khóc không ra nước mắt mới thôi, lúc này chàng trai mới dồn lực chú ý lên màn hình vi tính, sau đó ngẩn người, dường như nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng, vội dụi dụi đôi mắt, không thể tin nhìn nội dung trên màn hình, mà tất cả trong đó đều là bình luận về câu chuyện “Vua mạt thế”.

“Sao… sao lại… như thế này…”

Mộ Nhất Phàm vội bật đèn bàn lên, căn phòng đột nhiên ngời sáng, bên cạnh là chiếc cửa sổ sát đất được che bằng rèm lụa trắng, phía sau là giá sách bày đủ loại tiểu thuyết, giữa phòng còn có bộ bàn trà để ngồi nghỉ ngơi.

Anh vội đứng bật dậy, nhìn thư phòng vốn quen đến mức không thể quen hơn, trong mắt ngập tràn nỗi khiếp sợ: “Mình… mình đã quay về rồi sao?”

Anh đã quay trở về hiện thực!

Dần dà, Mộ Nhất Phàm từ kinh ngạc chuyển sang mờ mịt.

Đột nhiên anh không xác định được chuyện xuyên qua là thực hay chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nếu như là mơ, vì sao lại chân thực tới vậy, hơn nữa trái tim rất đau, đau đến mức không thở nổi.

Mộ Nhất Phàm không tin mình và Chiến Bắc Thiên yêu nhau chỉ là một giấc mơ, cuống quít quay trở lại ghế ngồi, đầu tiên thấy ngày vẫn là ngày hôm đó anh viết xong bộ tiểu thuyết, sau đó mở chương cuối cùng của “Vua mạt thế” ra, nhưng cái kết vẫn như lúc anh chưa xuyên qua chẳng hề thay đổi, Chiến Bắc Thiên vẫn hạnh phúc nắm tay ở bên Dung Nhan.

Nhìn kết thúc như vậy, cả người anh như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế, có lẽ chuyện xuyên qua kia thật sự chỉ là một giấc mơ.

Buồn cười là, anh lại vì trong mơ thích một người đàn ông, đồng thời yêu đến mức không nỡ nhìn đối phương đau buồn, đến mức lúc đối phương vì anh chết mà khóc thầm, đau như muốn chết.

“Bắc Thiên gọi tới, Bắc Thiên gọi tới.” Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên giọng nói nghịch ngợm vui vẻ của anh.

Mộ Nhất Phàm ngớ ra, ngẩn người nhìn màn hình di động hiển thị hai chữ “Bắc Thiên”, lúc này anh mới nhớ ở ngoài hiện thực cũng có một người trúc mã có dáng vẻ và tên giống hệt như nhân vật chính, hoặc có lẽ nên nói là giống hệt người yêu trong mộng của mình.

Mất vài giây mới lấy lại được tinh thần, anh vội vàng lau nước mắt trên mặt, cầm điện thoại lên, ấn nút nghe, nhanh chóng gọi một tiếng: “Bắc Thiên.”

Bởi giọng của Mộ Nhất Phàm rất khàn, nên đối phương sửng sốt mất một lúc.

Mộ Nhất Phàm thấy đầu dây bên kia không có tiếng ai đáp lại, sốt ruột gọi: “Bắc Thiên, Bắc Thiên?”

Đối phương nhìn ra anh nóng ruột, vội trả lời: “Mộc Mộc à? Là anh, Quân Lâm đây.”

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng của Tỉnh Quân Lâm, trong lòng trở nên mất mát, nhưng anh nghĩ tới Tỉnh Quân Lâm cầm điện thoại của Chiến Bắc Thiên, nhất định Chiến Bắc Thiên đã xảy ra chuyện gì đó, vội nói: “Anh Lâm, sao anh lại lấy điện thoại của Bắc Thiên gọi cho em? Bắc Thiên đâu rồi? Anh ấy xảy ra chuyện gì à?”

“Đừng lo, Bắc Thiên chỉ uống say thôi, giờ bọn anh đang ở dưới nhà em, em xuống đỡ cậu ấy lên đi.”

“Được, em xuống ngay đây.” Mộ Nhất Phàm vội cúp máy, chạy ra khỏi nhà mình mà đi tới thang máy, thấy hai thang máy đều đang dừng trên tầng mười, anh lại ấn nút thêm mấy cái, nhưng chẳng thấy phản ứng gì, bèn vội vàng chạy xuống lầu.

Dưới lầu, sau khi Tỉnh Quân Lâm cúp máy, liền trả điện thoại lại vào trong túi Chiến Bắc Thiên, lấy một điếu thuốc ra, ưu nhã tựa bên cạnh xe, vừa nhả khói vừa hút thuốc.

Hai phút sau, một bóng người nôn nóng từ trong tòa nhà chạy ra, mái tóc rối bời, chân không đi giày, thoạt trông vô cùng sốt ruột, cũng hết sức chật vật, nếu nhìn kỹ, kia không phải là Mộ Nhất Phàm mà anh vừa lấy điện thoại ra gọi xuống nhờ giúp một tay hay sao?

“Anh Lâm.” Mộ Nhất Phàm chạy tới.

Tỉnh Quân Lâm ngạc nhiên nhướn mày, dập tàn thuốc, nhìn đôi mắt Mộ Nhất Phàm như vừa khóc, chau mày: “Em…”

Mộ Nhất Phàm thấy anh ta nhìn chòng chọc mình, cúi đầu nhìn, bởi vì trước đó không kịp chờ muốn gặp Chiến Bắc Thiên, nên ngay cả dép cũng quên đi vào.

Anh vội đổi đề tài: “Bắc Thiên đâu ạ?”

“Ngồi phía sau.” Tỉnh Quân Lâm mở cửa ghế sau, giải thích: “Sau khi Bắc Thiên uống say, cứ nằng nặc đòi tới chỗ em, anh đành phải đưa cậu ấy tới, sau khi tới rồi, lại phát hiện điện thoại anh bỏ quên ở bao sương trong nhà hàng, nên đành phải lấy điện thoại của Bắc Thiên ra gọi em xuống.”

Anh ta đỡ Chiến Bắc Thiên dậy, nhưng đợi mãi mà không thấy Mộ Nhất Phàm tới giúp, nghi hoặc quay đầu, liền thấy Mộ Nhất Phàm đang ngẩn người nhìn Chiến Bắc Thiên trong tay mình.

“Mộc Mộc?”

“Hở? Vâng.” Mộ Nhất Phàm vội lấy lại tinh thần, tiến lên hỗ trợ, hỏi: “Anh Lâm, trước giờ Bắc Thiên uống rượu đều rất có chừng mực, sao hôm nay lại uống say như vậy.”

Tỉnh Quân Lâm nhìn anh thật sâu: “Bởi vì một người.”

Trái tim Mộ Nhất Phàm không khỏi nhói lên: “Ai vậy? Chị em sao?”

Tỉnh Quân Lâm không trả lời, đỡ Chiến Bắc Thiên tới phòng của Mộ Nhất Phàm rồi rời đi.

Sau khi Mộ Nhất Phàm tiễn Tỉnh Quân Lâm về, anh lại quay về phòng mình, nhìn người trúc mã giống hệt nhân vật chính của mình trong tiểu thuyết, bất tri bất giác đi tới nằm xuống, trở mình nằm bên cạnh Chiến Bắc Thiên, đoạn giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua chân mày kiếm đen dày của Chiến Bắc Thiên, rồi đến đôi mắt dài, cuối cùng, ngón tay dừng lại bên khóe miệng.

“Bắc Thiên.”

Mộ Nhất Phàm không kiềm chế được mà cất tiếng gọi, chỉ cần nghĩ tới kết cục trong tiểu thuyết của mình, sau khi nhắm mắt lại linh hồn vẫn chưa rời đi, đôi mắt không khỏi đỏ lên, lúc đó bên tai vang mãi tiếng người bạn đời của mình, thế nhưng, anh lại không thể nào tới ôm và an ủi người đàn ông ấy.

Lúc này, đột nhiên mí mắt Chiến Bắc Thên nằm bên cạnh giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm biết rõ người trước mặt mình không phải người bạn đời trong tiểu thuyết, nhưng không kiềm chế được mà hốt hoảng, bởi vì cái người trước mặt này dù là vẻ ngoài hay mùi hương đều giống hệt bạn đời trong tiểu thuyết của anh.

Chiến Bắc Thiên giơ tay sờ lên gương mặt Mộ Nhất Phàm, thì thào nói: “Được mơ thấy em thật là tốt.”

Mộ Nhất Phàm hít mũi, khàn giọng hỏi: “Anh nói gì?”

“Giấc mơ đêm nay chân thực quá.” Bàn tay Chiến Bắc Thiên từ trên gương mặt Mộ Nhất Phàm trượt xuống dưới, sau đó nắm lấy cằm anh: “Em biết không? Muốn bỏ em, thực sự rất khó, chỉ sợ cả đời này anh không bỏ được em.”

Chiến Bắc Thiên khẽ ngước đầu hôn lên đôi môi Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm không thể tin trợn tròn mắt.

Trúc mã anh hôn anh sao?

Chiến Bắc Thiên thấy đối phương không phản kháng, vươn đầu lưỡi cạy hàm răng của đối phương ra, sau đó vói thẳng vào, cùng quấn lấy đầu lưỡi trơn mềm của đối phương.

Thế nhưng, chỉ hôn môi thôi thì không thể thỏa mãn được, hắn trở mình đặt Mộ Nhất Phàm xuống dưới thân, buông đôi môi kia ra, hôn lên mặt, lên sống mũi, lên mí mắt đối phương, cuối cùng dừng lại bên tai.

Mộ Nhất Phàm bị một người giống hệt người mình yêu thương khiêu khích, chẳng mấy mà có phản ứng, thế nhưng lý trí vẫn tỉnh táo.

Anh vội lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã, Bắc Thiên, anh có biết em là ai không?”

Chiến Bắc Thiên vừa hôn vừa nói: “Biết.”

“Anh còn không mau dừng lại đi.”

Chiến Bắc Thiên nghe lời dừng động tác lại, vẻ mặt tủi thân nhìn Mộ Nhất Phàm: “Ngay cả trong mơ em cũng muốn từ chối anh sao?”

Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ rầu rĩ hiện lên trong đôi mắt hắn, trong lòng nhói lên: “Không phải..”

Anh còn chưa dứt lời, Chiến Bắc Thiên đã lại một lần nữa hôn lên đôi môi anh, bởi hai chữ “không phải” kia như câu thần chú bỏ lệnh cấm, khiến Chiến Bắc Thiên nhất thời không còn cố kỵ, nhanh chóng cởi quần áo trên người Mộ Nhất Phàm ra.

Mộ Nhất Phàm lo lắng đẩy người ra, thế nhưng mấy lần vẫn không thành công: “Bắc Thiên, Bắc Thiên, anh dừng lại nhìn rõ xem em là ai, có được không?”

“Anh biết rõ em là ai.”

Chiến Bắc Thiên không dừng động tác lại, thậm chí còn tách hai chân Mộ Nhất Phàm ra.

Mộ Nhất Phàm biến sắc, dùng hết sức toàn thân, cố sức đẩy hắn ra, vội bò ra ngoài phòng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Chiến Bắc Thiên không đuổi theo, mà ngược lại, sau khi bị rượu hành hạ, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Đến khi một lần nữa tỉnh lại, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, hắn mở đôi mắt nhập nhèm nhìn căn phòng quen thuộc, trong mắt hiện lên nỗi nghi hoặc, lập tức nghĩ tới giấc mộng chân thực tối qua liền bật người ngồi dậy, hắn nhìn quần áo vẫn chỉnh tề trên người mình, không khỏi thở phào một hơi.

Ngay sau đó, ánh mắt đã bị chiếc áo ngủ và quần lót bị ném bừa trên giường kia thu hút chú ý.

Chiến Bắc Thiên cầm lên nhìn, đây chẳng phải là quần áo hắn đã cởi ra trong mơ sao?

Lẽ nào…

Chiến Bắc Thiên biến sắc, vội đứng đậy đi ra khỏi phòng: “Mộc Mộc, Mộc Mộc.”

Không nghe thấy tiếng người đáp lại, cũng không thấy bóng người đâu, hắn vội lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Nhất Phàm, nhưng trong thư phòng lại phát ra tiếng chuông điện thoại: “Bắc Thiên gọi tới, Bắc Thiên gọi tới.”

Chiến Bắc Thiên đi tới thư phòng.

Quả nhiên, đến điện thoại mà Mộ Nhất Phàm cũng không mang theo.

Hắn vội gọi điện cho mẹ của Mộ Nhất Phàm: “Cô à, Mộc Mộc có về nhà không?”

Triệu Vân Huyên thắc mắc: “Nó không, sao vậy? Hai đứa lại cãi nhau à?”

“Không ạ, chúng cháu không cãi nhau.”

Lúc này, đầu dây bên Triệu Vân Huyên truyền tới tiếng xe, Chiến Bắc Thiên vội hỏi: “Mộc Mộc về nhà ạ?”

Triệu Vân Huyên đứng dậy nhìn ra ngoài sân, cười ha hả: “Tai cháu thính ghê, đúng là thằng nhóc kia về thật.”

“Cô đừng nói cho em ấy biết cháu gọi cho cô, giờ cháu qua tìm em ấy luôn.”

“Ừ.”

Triệu Vân Huyên cười ha hả cúp máy, đi ra cổng nhìn, hô với Mộ Nhất Phàm vừa xuống xe: “Mộ thiếu gia, cuối cùng cũng biết đường về nhà mẹ đẻ rồi hả?”