Trịnh Gia Minh vừa xoay người thì gặp Chiến Nam Thiên chợt hiện tới.
“Muốn chạy cũng không dễ thế đâu.”
Chiến Nam Thiên mau chóng phóng ra dị năng hệ hỏa, một cây cột lửa có đường kính ba mét đột nhiên rơi xuống, đánh mạnh về phía Trịnh Gia Minh và nhóm Trang Tử Duyệt.
Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lúc cột lửa rơi xuống, anh vội tạo kết giới phòng ngự trên đỉnh đầu nhóm Trang Tử Duyệt, đỡ lại đòn tấn công hung mãnh.
Đồng thời, anh tạo kết giới bắn ngược lại và khiến tang thi cảm thấy đau đớn gấp bội khiến Chiến Nam Thiên bị bắn ngược ra mấy mét bên ngoài.
Chiến Nam Thiên vội dùng dị năng hệ quang để đứng vững, sau đó đau tới nhíu mày lại.
Hắn sờ mặt, ngạc nhiên, không ngờ kết giới của Mộ Nhất Phàm lại có thể đánh đau hắn được: “Sao có thể như vậy?”
Trước giờ, dị năng của Mộ Nhất Phàm đều không có tác dụng gì với hắn, sao đột nhiên giờ lại có hiệu quả?
Trịnh Gia Minh nhân lúc Chiến Nam Thiên đang ngẩn ra, vội ôm Trang Tử Duyệt rời đi.
Trang Tử Duyệt yếu ớt nâng mí mắt lên, cười giễu: “Trịnh Gia Minh, không phải cậu muốn giết tôi sao? Sao lại không xuống tay?”
Hắn từng tiên đoán được Trịnh Gia Minh giết mình, tuy rằng không thành công, cũng không biết vì lý do gì mà Trịnh Gia Minh lại muốn giết mình, thế nhưng, sau đó tiên đoán đột nhiên thay đổi, từ Trịnh Gia Minh muốn giết hắn, trở thành lặng lẽ ở bên cạnh hắn.
Điều này khiến hắn không thể lý giải nổi.
Theo lý thuyết, những chuyện tiên đoán được nhất định sẽ xảy ra, không thể thay đổi, thế nhưng, từ sau lần hắn gặp Mộ Nhất Phàm, biết được rằng chuyện tiên đoán không nhất thiết sẽ xảy ra, hơn nữa, còn có rất nhiều kết quả bất đồng.
Giống như chuyện của Chiến Nam Thiên, hắn đã tiên đoán được những kết quả khác nhau.
Bước chân Trịnh Gia Minh hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, ánh mắt nhìn chòng chọc về thông đạo trước mặt, nhạt giọng hỏi: “Anh tiên đoán được tôi muốn giết anh?”
Trang Tử Duyệt cụp mi mắt: “Cứ coi như vậy đi, nếu đúng là như vậy thật, cậu có thể nói cho tôi biết vì sao cậu muốn giết tôi không?”
“Anh còn nhớ người nấu nướng phụ giúp cho nhà anh không?”
Ánh mắt Trang Tử Duyệt tối đi, trong mắt hiện lên sự đau lòng: “Sao quên được cơ chứ, ngày nào cậu cũng đi theo tôi, cậu cũng biết chuyện này với tôi..”
Nói tới đây, hắn chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức hỏi: “Cô ấy là gì của cậu?”
Trịnh Gia Minh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Là mẹ tôi.”
Trang Tử Duyệt kinh hãi nhìn Trịnh Gia Minh, hé môi ra, nhưng lại không biết nên nói gì.
Trịnh Gia Minh nói tiếp: “Tôi biết anh không cố ý cắn chết mẹ tôi, thế nhưng trong lòng vẫn không bỏ qua được, bởi đó là người mà tôi yêu thương nhất, cho nên, tôi vẫn luôn tìm cơ hội giết anh, thế nhưng một năm qua ở chung với anh, nhìn anh đêm đêm bị dằn vặt bởi chuyện này, bèn do dự, thậm chí với anh…”
Nói tới đây cậu dừng lại một chút, không nói câu tiếp theo ra, mà nói: “Anh còn nhớ trước kia tôi nói mình làm nhà khảo cổ học không?”
Trang Tử Duyệt không biết vì sao cậu lại đột nhiên hỏi câu này, bèn nói: “Nhớ chứ.”
“Hạng mục khảo cổ cuối cùng của tôi, chính là ngôi mộ đế vương này.”
Trang Tử Duyệt ngẩn người ra nhìn cậu.
“Lúc đó, chúng tôi tốn rất nhiều thời gian mới tìm được ngôi mộ đế vương này, bởi vì quá vui nên mất cảnh giác, cho nên, lúc tôi và một người đồng nghiệp khác mở quan tài đế vương ra, hít phải một chút hắc khí từ trong mộ bay ra. Lúc đó chúng tôi chỉ nghĩ là bụi thôi, cũng không để ý nhiều, hơn nữa, khi đó cũng không có gì bất thường, mãi đến sau khi trở về, mới từ từ xảy ra vấn đề, chúng tôi càng ngày càng không thể khống chế được ý thức, lại cảm thấy vô cùng đói khát với mùi con người phát ra, cuối cùng, đến chính bản thân mình làm gì cũng không biết.”
Trang Tử Duyệt lặng lẽ nghe, không lên tiếng.
“Đến khi tôi tỉnh lại, thì đã nằm trong viện nghiên cứu, bị một đám nghiên cứu viên vây quanh, làm đủ loại thí nghiệm trên cơ thể, rút máu, lấy mẫu virus, ngày nào cũng sống trong đau khổ dằn vặt, sau đó còn có nghiên cứu viên lấy virus từ trên người tôi ra đưa cho bạn mình, bởi vì người bạn của nghiên cứu viên kia muốn giết anh trai để được nắm quyền hành, nên đã tiêm virus vào trong cơ thể anh ta…”
Trang Tử Duyệt càng nghe, càng cảm thấy thật quen thuộc, đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn cậu: “Người anh mà cậu nói kia chính là Mộ Nhất Phàm sao?”
“Đúng vậy, chuyện này là do chính miệng Mộ Nhất Phàm nói cho tôi biết.” Trịnh Gia Minh nhếch môi tự giễu: “Anh nói xem rốt cuộc tôi nên hận ai đã hại mẹ tôi? Nếu không phải tôi lây virus ra, tất cả mọi người đã không biến thành tang thi, lúc tôi trốn khỏi viện nghiên cứu, bởi vì không chịu được cơn đói nên đã cắn rất nhiều người, hại mọi người bị lây nhiễm, nếu không như vậy, mẹ tôi đã không phải chết.”
Nhất thời Trang Tử Duyệt không biết nói sao cho phải: “Chuyện.. chuyện này cũng không thể trách cậu được.”
“Vậy sao, không trách tôi? Thì trách ai đây? Anh? Hay là Mộ Nhất Phàm?”
Trang Tử Duyệt: “………”
Trịnh Gia Minh xốc người lên: “Anh nặng quá, bế mỏi cả tay.”
“Cậu có thể thả tôi xuống, tự mình đi.”
Trịnh Gia Minh thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Đợi đến chỗ bố tôi rồi nghỉ sau.”
Trang Tử Duyệt thắc mắc: “Không phải cậu không tìm được bố cậu sao?”
“Ông ấy vẫn luôn ở cùng với Nhất Phàm.”
“Nếu cậu đã biết ông ấy ở đâu, sao không tới tìm ông ấy?”
“Trước đó chưa phải lúc.”
“Vậy giờ thì sao?”
Trịnh Gia Minh nói đầy sâu xa: “Giờ đã đến lúc dẫn người về ra mắt ông ấy rồi.”
Trang Tử Duyệt mỉa mai: “Dẫn tôi về, là muốn nói cho ông ấy biết, ai đã giết bạn đời của ông ấy sao?”
Trịnh Gia Minh không nói gì.
Ở bên kia, không bao lâu sau khi Trịnh Gia Minh đi, Chiến Nam Thiên lấy lại tinh thần, vốn muốn đuổi theo giết chết, nhưng cuối cùng cơ quan lại bắt đầu vận hành.
Chiến Nam Thiên và Mộ Nhất Phàm đứng yên tại chỗ không dám lộn xộn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, chỉ nghe thấy khắp mộ đế vương vang lên những tiếng ù ù.
Nhóm dị năng giả và tang thi đang chiến đấu với nhau nhận thấy xung quanh có điểm khác thường, vội dừng động tác lại, ngay sau đó, tất cả bức tường ở xung quanh đột nhiên nâng lên trên, trở thành một nơi hết sức rộng rãi, thậm chí không thể nhìn thấy đích cuối của địa cung, ngay cả căn phòng đám Mao Vũ ở trước đó cũng được sáp nhập vào một chỗ.
Mọi người sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chiến Bắc Thiên trước đó bị cánh cửa vàng đồng ngăn lối đi, giờ vội chạy về phía Mộ Nhất Phàm, không ngờ, lại bị một nguồn năng lượng vô danh đánh bật trở về, cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Bắc Thiên.” Mộ Nhất Phàm lo lắng chạy tới, không ngờ, cũng lại bị một nguồn năng lượng vô danh bắn ngược trở về.
Chiến Nam Thiên nhân cơ hội lao tới, dùng dị năng đánh về phía Mộ Nhất Phàm.
“Mộc Mộc, cẩn thận.”
“Mami, cẩn thận.”
“Mộ Nhất Phàm, cẩn thận.”
Rất nhiều người lo lắng thốt lên.
Mộ Nhất Phàm cũng cảm nhận được nguy hiểm, anh dùng dị năng hệ quang để nhanh chóng xoay người, đồng thời, tay phải phóng ra kết giới, giống như đập cầu lông, cố hết sức đập trả Chiến Nam Thiên lại.
Bởi vì không kịp tránh né mà Chiến Nam Thiên kêu thảm thiết, nhất thời, cả người bắn ra ngoài, ngay sau đó lại bị năng lượng vô danh kia đánh bật trở về, nặng nề ngã xuống đất.
Bởi Mộ Nhất Phàm có tạo kết giới nâng cao cảm giác đau lên gấp bội, ngay lập tức, Chiến Nam Thiên đau tới không vực được người dậy, giống như bao nhiêu đau đớn mà trước đó không cảm nhận được lúc này đều dồn lên cơ thể, khiến hắn không nhấc người lên nổi.
“Tại sao?” Chiến Nam Thiên cố nén cơn đau mà chống hai tay lên đất: “Sao dị năng của mày đột nhiên lại có tác dụng với tao?”
Mộ Nhất Phàm không ngốc tới mức đi giải thích chuyện này, cũng không ngốc tới mức để mặc hắn kéo dài thời gian, anh nhân lúc Chiến Nam Thiên không cử động được, nhanh chóng đi tới trước mặt Chiến Nam Thiên, nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cây kiếm ánh sáng, đâm vào trong đầu Chiến Nam Thiên.
Sao Chiến Nam Thiên có thể để anh dễ dàng thực hiện như vậy, ngay lập tức hắn dùng dị năng quang ám để đánh Mộ Nhất Phàm văng ra.
Mộ Nhất Phàm từng bị trúng chiêu này một lần, cho nên, lúc Chiến Nam Thiên phóng ra dị năng, anh vội vã lui lại, để tránh khỏi cuối cùng đến một miếng vải che thân cũng không còn.
Chiến Nam Thiên nhanh chóng đứng dậy.
Sau khi Mộ Nhất Phàm tránh khỏi dị năng của hắn, lại một lần nữa ra đòn tấn công, anh phóng ra dị năng hệ kim trong suốt trong không gian đang đứng, khiến xung quanh như trở thành một nơi đầy những tia hồng ngoại, chỉ cần Chiến Nam Thiên đụng phải những sợi dây trong suốt kia, sẽ lập tức bị thương.
Chiến Nam Thiên vừa đứng lên, đã bị sợi cước sắc bén bên cạnh cắt vài lọn tóc.
Chiến Nam Thiên thấy tóc rơi xuống, liền biết Mộ Nhất Phàm vừa đụng tay đụng chân làm gì đó, hắn lập tức dùng dị hỏa để đun nóng chảy những sợi cước xung quanh.
Mộ Nhất Phàm thấy hỏa khắc kim, lập tức vừa dùng dị năng hệ kim, đồng thời dùng dị năng hệ phong vừa sao chép được từ trên người Trang Tử Duyệt để tấn công về phía Chiến Nam Thiên.
Dị hỏa của Chiến Nam Thiên không những bị ép trở lại, mà cơ thể và mặt đều bị ngọn gió trong đó có mang theo vài sợi cước đâm xuyên qua tạo thành vô số lỗ nhỏ, giống như một tổ ong, gương mặt đầy những chấm đen nhỏ.
Thế nhưng, trên trán hắn bóng loáng, hiển nhiên đã dùng dị năng để bảo vệ nơi yếu ớt này.
Chiến Bắc Thiên đứng ở bên ngoài thấy dị năng của Mộ Nhất Phàm có tác dụng với Chiến Nam Thiên, liền thở phào một hơi.
Chiến Nam Thiên lau sạch máu đen chảy ra trên gương mặt, lạnh lùng nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm.
Từ sau khi dị năng của Mộ Nhất Phàm có thể đả thương hắn, hắn bị đánh liên tục, đến cơ hội để phản kích cũng không có.
“Graooooo!”
Đột nhiên Chiến Nam Thiên gầm lên một tiếng, sau đó, cơ thể biến về hình dạng tang thi.