Đệ Nhất Tang Thi

Chương 33: Cái thuốc này đáng yêu ghê!




Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng động, nghi hoặc cúi đầu nhìn, trông thấy dưới đất có một cái hộp nhỏ.

Hắn nhặt lên nhìn, ba chữ “Trị đầy hơi” màu đen to đùng đập vào mắt, nhất thời vừa giận vừa buồn cười.

Sau đó, như nghĩ ra cái gì, ánh mắt lóe lên, nhét hộp thuốc trị đầy hơi vào trong túi quần, xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong nhà.

Đến bảy giờ ăn cơm tối, Mộ Nhất Phàm bị Chiến Bắc Thiên gọi dậy, đi xuống nhà bếp.

Cơm nước no nê, anh ngại bắt nam chính nấu cơm còn phải rửa bát, bèn chủ động nhận công việc rửa bát này.

Đến khi rửa bát xong, anh thấy rác chất đầy thùng, chân mày cau lại, lấy trong tủ ra một cái túi lớn để đựng rác, đổ hết rác trong thùng vào.

Đúng lúc này, một loạt tiếng “Rắc rắc” hấp dẫn sự chú ý của anh.

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc nhìn cái túi rác lớn, dường như ban nãy vừa có thứ gì đó rơi vào bên trong.

Anh tìm bên trong, sau đó thấy một lọ thuốc màu trắng bị xé nhãn.

Mộ Nhất Phàm lắc lắc bình thuốc, bình thuốc phát ra tiếng “rắc rắc”.

Đây là thuốc gì vậy?

Anh hiếu kỳ mở ra nhìn, thuốc này thế mà chưa từng mở ra.

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn Chiến Bắc Thiên đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, quyết định không đi quấy rối nam chính, tránh đào bới chuyện riêng tư nam chính không muốn nói ra.

Thế nhưng anh không đè nén được sự hiếu kỳ, lặng lẽ mở ra nhìn, trên viên thuốc không ghi rõ tên.

Mộ Nhất Phàm có chút thất vọng, không thể làm gì hơn là tìm kiếm nhãn thuốc trong túi rác.

Tuy không tìm được nhãn, nhưng anh tìm được một cái hộp giấy bị bóp bẹp, dùng để đựng hộp thuốc nhỏ ở bên trong.

Anh cẩn thận lấy ra nhìn, trên hộp viết sáu chữ to dùng: “Canxi cho phụ nữ có thai”.

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Không phải chứ?”

Nam chính thế mà lại đi mua loại thuốc này?

Thế nhưng, nam chính cũng đâu phải phụ nữ có thai, sao phải mua cái thuốc này? Hơn nữa nếu đã mua rồi, sao lại còn ném đi?

Anh hết sức tò mò, nhưng không tìm ra được đáp án, không thể làm gì hơn là nén lòng hiếu kỳ xuống, ném thuốc vào túi rác, mang rác đi đổ vào thùng rác ngoài biệt thự.

Đến khi thu dọn xong hết rồi, đã qua tám giờ tối, lúc này Mộ Nhất Phàm mới nhớ tới hộp thuốc trị đầy hơi sáng nay anh lén tới hiệu thuốc mua, vội hỏi Chiến Bắc Thiên: “Quần áo hôm nay tôi mua về để đâu rồi?”

Chiến Bắc Thiên đang sử dụng laptop liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói: “Ở sau sofa.”

Mộ Nhất Phàm đi tới phía sau sofa, để quần áo mua cho nam chính sang một bên, cầm các túi đồ còn lại chạy lên phòng ở tầng hai.

“Không được chạy.” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên lạnh lùng quát to một tiếng.

“Hở?” Mộ Nhất Phàm quay đầu thấy nam chính đang ngẩng đầu lạnh lùng dõi theo mình, không khỏi bước chậm lại, quay trở về phòng.

Chiến Bắc Thiên thu hồi tầm mắt, nhìn hơn mười túi đồ được Mộ Nhất Phàm chia ra, không khỏi giật mình, số quần áo anh mua cho hắn còn nhiều hơn cho mình.

Sau khi lên phòng, Mộ Nhất Phàm vội vã tìm túi đựng quần áo ngủ hôm nay mua, sau đó tìm dưới đáy túi hộp thuốc trị đầy hơi anh lén mua.

Anh vội lấy hộp thuốc, mở nắp hộp, lấy viên thuốc bên trong ra, trên viên thuốc hình bầu dục có khắc đầu con gái hoạt hình màu hồng nhạt, không khỏi cảm thán một tiếng: “Cái thuốc này đáng yêu ghê.”