Đệ Nhất Tang Thi

Chương 316:




Gặp tình huống như vậy, cơ hội hắc khí còn trên người rất nhỏ, gương mặt Mộ Nhất Phàm liền lộ vẻ vui mừng, nhưng nghĩ tới Chiến Nam Thiên không thể dễ dàng giải quyết như vậy, cho nên nhanh chóng thu hồi nụ cười.

Quả nhiên, sau khi hắc khí tan ra, là một khoảng không trống rỗng.

Người đâu rồi?

Mộ Nhất Phàm giật mình.

Hay là vốn trong hắc khí không có ai, chỉ là bọn họ nghĩ lầm rằng Chiến Nam Thiên ở trong đó?

Sau khi hắc khí bị đánh tan, chúng liền tản về phía bốn phía xung quanh, thực vật hoặc động vật đụng phải nó đều mau chóng héo rũ, thậm chí bị ăn mòn, biến thành một đống tro xám.

Mộ Nhất Phàm vội dùng dị năng hệ quang để thanh lọc hết hắc khí.

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên chau mày lại, dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở về doanh địa của mình.

Chỉ thấy Chiến Nam Thiên đang ở trên không trung, tùy ý phóng hắc khí vào người trong doanh địa.

Người trong doanh địa thấy trên trời có tang thi cao cấp, nhất thời trở nên hỗn loạn, đặc biệt là khi thấy những người bị hắc khí dính vào, nếu gương mặt không lộ vẻ thống khổ sợ hãi, thì cũng là bị ăn mòn, bọn họ lại càng thêm hoảng sợ, không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, liều mạng chạy về phía đường hầm.

Chiến Nam Thiên nhìn bộ dạng thống khổ của mọi người, vô cùng hưng phấn, miệng không ngừng phát ra tiếng cười âm trầm.

Gương mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, lập tức phóng dị không gian ra.

Chiến Nam Thiên nhận thấy nguy hiểm, vội thu hồi hắc khí lại để né tránh.

Hắn thấy Chiến Bắc Thiên cách đó không xa, chế nhạo: “Trở về nhanh thật đấy, mày cho bọn người này trốn tới đây, là muốn đưa bọn chúng tới Thủy Thành sao?”

Chiến Bắc Thiên không nhiều lời, liền ra tay tấn công.

Đầu tiên hắn dùng dị năng hệ băng đóng băng cả người Chiến Nam Thiên lại, sau đó đợi Chiến Nam Thiên dùng dị năng phá vỡ khối băng, lại phóng lưỡi chém không gian giết hắn.

Nếu không phải Chiến Nam Thiên phản ứng nhanh, dùng hắc khí triệt tiêu toàn bộ uy lực của lưỡi chém không gian, thì lúc này đây người hắn đã là mấy mảnh xác.

Lúc này, Chiến Bắc Thiên không còn do dự chút nào, tốc độ và uy lực tấn công đều nhanh và mạnh hơn nhiều, thực sự là muốn hạ gục Chiến Nam Thiên chỉ trong một chiêu.

Hắn không sử dụng dị không gian nhiều lần nữa, bởi vì trước đó liên tục dùng dị không gian, chỉ là muốn bắt người về, giờ hắn chỉ sử dụng lưỡi chém không gian và dị năng hệ lôi hỏa, dị năng hệ băng để đánh chết Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên cũng nhận ra Chiến Bắc Thiên muốn giết mình thật, hắn thu vẻ cợt nhả trên gương mặt lại, nét mặt âm trầm, ra sức đánh trả lại.

Lập tức, trên bầu trời doanh địa chỉ có tiếng vang ầm ầm, thi thoảng, dị năng cường đại đánh xuống đất, nổ thành một cái hố sâu, khiến mọi người sợ hãi chạy trối chết.

Đám Tôn Tử Hào càng tăng tốc độ, sắp xếp cho mọi người mau chóng rời khỏi đường hầm.

Lúc Mộ Nhất Phàm chạy tới, cả doanh địa hỗn loạn, những tiếng kêu than vang xé trời, nơi nơi đều là hắc khí, còn có những chiếc hố sâu xuất hiện, rất nhiều người nằm trong vũng máu.

Nhóm dị năng giả hệ thủy từ hàng phòng tuyến thứ nhất ở thành B quay về, dưới sự hướng dẫn của Mao Vũ, tiến hành trị liệu cho những người may mắn còn sống.

Mộ Nhất Phàm cũng gia nhập đội ngũ chữa trị, phóng dị năng hệ quang cường đại ra, thanh lọc hắc khí, để vết thương trên người họ khép miệng nhanh hơn.

Doanh địa được vầng sáng trắng bao phủ, hắc khí được thanh lọc, những người bị hắc khí khống chế nhanh chóng khôi phục được ý thức, không còn cảm thấy sợ hãi nữa, vội ngồi lên xe binh lính an bài để nhanh chóng rời đi.

Những người bị thương không quá nghiêm trọng, sau khi được vầng sáng trắng trị liệu xong, cũng miễn cưỡng đứng dậy mà đi về phía xe.

Ngay cả những dị năng giả bị thương ở hàng phòng tuyến thứ nhất, cũng được tiếp nhận trị liệu, vết thương khép miệng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mọi người vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng rất đau lòng, bởi vì vầng sáng kia không thể hồi sinh cho những người đã chết.

Nhóm Chiến Lôi Cương đang giúp đỡ trong đường hầm nghe thấy những tiếng ầm ầm liên tục như sét đánh, vội chạy ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, hoặc có nơi nào cần họ giúp đỡ một tay không.

Đến khi họ thấy người đang đánh nhau với Chiến Bắc Thiên là Chiến Nam Thiên, sắc mặt người nhà họ Chiến liền tối xuống.

Đặc biệt là Chiến Lôi Bình, sắc mặt ông hết sức khó coi.

Thiên Nam ở đằng sau vừa nhìn thấy Chiến Nam Thiên, đôi mắt ôn hòa liền ánh lên tia phẫn nộ.

Chiến Nam Thiên ở trên bầu trời dường như cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Nam, sau khi né đòn tấn công của Chiến Bắc Thiên xong, liền đi xuống dưới nhìn, trong nhóm người nhà họ Chiến đứng trước đường hầm, hắn nhìn thấy Thiên Nam.

Đột nhiên Chiến Nam Thiên nheo mắt lại, phất tay một cái, tia trắng chói mắt từ tay hắn bắn ra, phóng thẳng về phía người nhà họ Chiến.

Người nhà họ Chiến cả kinh, đang định tránh né, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt họ, đỡ lấy chùm tia laser.

Sau khi chùm tia laser bắn qua cơ thể anh, lập tức biến mất không dấu, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mọi người giật nảy mình.

“Là Mộ đại thiếu gia.” Có một tiểu bối nhà họ Chiến la lên.

Chiến Lôi Bình cầm loa lên, giận dữ nói: “Chiến Nam Thiên, nếu mày còn coi tao là cha thì xin mày mau thu tay về, nếu không quan hệ cha con chúng ta sẽ chấm dứt tại đây, từ nay về sau, mày không còn là người nhà họ Chiến nữa.”

“Lôi Bình..”

Chiến Lôi Cương phức tạp nhìn Chiến Lôi bình, không biết em trai mình phải hạ bao nhiêu quyết tâm, hơn nữa, ông cũng làm một người cha, biết rõ lúc em trai mình nói những lời này, trong lòng đau đớn đến nhường nào.

Chiến Nam Thiên vừa đánh vừa cười mỉa mai, trong lòng không lạ gì người cha này, thế nhưng lại không nói ra, trái lại, lo lắng cất tiếng: “Bố, cái người tóc dài đứng sau bố là tang thi, mọi người mau tránh xa cậu ta một chút, thi triều lần này thật ra là do cậu ta gọi tới.”

Sao cơ?!

Mọi người kinh ngạc.

Ngoài Chiến Lôi Bình và Chiến Lôi Cương ra, những người khác đều dùng tốc độ nhanh nhất mà cách xa năm mét, đồng thời phóng dị năng ra, chỉ cần Thiên Nam có hành động gì, bọn họ sẽ tấn công Thiên Nam.

Thiên Nam thấy người nhà họ Chiến đề phòng với mình, trong mắt ánh lên tia đau lòng.

Chiến Lôi Bình mơ hồ có chút không đành lòng.

Dựa vào trực giác của ông, dù Thiên Nam có là tang thi, cũng sẽ không làm loại chuyện gây tổn hại tới loài người.

Chiến Lôi Cương đứng bên cạnh cũng không động đậy bởi vì ông tin tưởng con trai mình, nếu Thiên Nam có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để cậu ta ở bên cạnh bọn họ.

Huống hồ, Chiến Nam Thiên bây giờ đã không còn là Chiến Nam Thiên mà bọn họ biết, tính tình khó đoán, lúc thì ôn hòa, lúc thì âm trầm độc ác, những lời hắn nói đã được xếp vào phạm vi không thể tin tưởng được.

Chiến Lôi Cương giơ tay lên, ý bảo mọi người thu hồi dị năng lại: “Cậu ấy là bạn của Bắc Thiên, tôi tin tưởng cậu ấy.”

Mọi người nghe vậy, liền bớt cảnh giác đi nhiều, từ từ thu hồi dị năng lại.

Thiên Nam cảm kích nhìn ông gật đầu.

Chiến Nam Thiên thấy người nhà họ Chiến không đối phó với Thiên Nam, trong mắt hiện lên tia tàn độc, lại một lần nữa dùng dị năng tấn công Thiên Nam.

Mộ Nhất Phàm lại một lần nữa nhanh chóng đỡ lấy đòn tấn công của Chiến Nam Thiên, đồng thời, tạo kết giới phòng ngự trong doanh địa, tránh cho sẽ lại xảy ra chuyện này.

Chiến Nam Thiên thấy đòn tấn công của mình lại bị đỡ lấy, lạnh lùng giận dữ nói: “Mộ Nhất Phàm, giờ mày giúp con người, vì con người sẽ cảm kích mày sao? Đợi đến khi bọn nó không cần mày nữa, kết cục của mày rồi sẽ giống đám tang thi bên ngoài thành kia thôi, nếu không bị đuổi ra khỏi thành, thì cũng móc tinh hạch của mày ra để thăng năng lực mình.”

Mộ Nhất Phàm nói: “Tao chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, theo lương tâm mà làm những việc mình muốn làm là được rồi, không cần bọn họ phải cảm kích tao.”

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm nhiều lần muốn đối đầu với mình, cũng không khách khí với anh nữa, phóng dị năng về phía Mộ Nhất Phàm.

Ngay sau đó, dị hỏa màu đỏ đen như sóng mà nhanh chóng đánh về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nhìn trong dị hỏa có hắc khí, bèn thử sử dụng kết giới, xem có thể ngăn cản dị hỏa không.

Nhưng dù sao hắc khí cũng có khả năng vô hiệu hóa dị năng, cho nên lúc chạm tới kết giới, liền vô hiệu hóa kết giới.

Mộ Nhất Phàm liên tục sử dụng kết giới, nhưng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của dị hỏa.

Anh thấy kết giới không thể ngăn cản dị hỏa, cũng không ngốc đến mức cứ đứng bất động tại chỗ, bèn nhanh chóng xoay người, dùng dị năng đánh cản dị hỏa.

Thế nhưng, dị hỏa cứ như có máy theo dõi, bất kể Mộ Nhất Phàm chạy tới đâu, cũng đuổi theo tới đó.

Hơn nữa, những nơi bị dị hỏa đen đụng tới, một giây sau sẽ biến mất, không để lại chút vết tích nào, thể như bị dị hỏa nuốt trọn hết tất cả, khiến con người ta cảm thấy hết sức sợ hãi.

Mà dù dị năng hệ quang của Mộ Nhất Phàm nhanh tới đâu, cũng không thể bỏ rơi được dị hỏa, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, mà dị hỏa đã nuốt trọn hết phòng ốc và cây cối xung quanh doanh địa.

Chiến Bắc Thiên thấy vậy, bèn dịch chuyển trong chớp mắt, đưa Mộ Nhất Phàm theo tránh né dị hỏa.

Cùng lúc đó hắn sử dụng dị năng hệ băng để đẩy lùi tốc độ của dị hỏa, sao đó dùng dị không gian bao vây nó, đè xuống đất.

Nhất thời, mặt đất phát ra tiếng nổ lớn, rung dữ dội, thể như sắp sập xuống, cường độ rung rất kinh hoàng.

Đất đá trên trần hầm giống như trời mưa mà liên tục rơi xuống.

Những người ngồi trong xe không ngừng phát ra tiếng chói tai, sợ hãi chạy đi.

Cũng may mà trước đó Chiến Bắc Thiên đã sắp xếp cho dị năng giả hệ thổ ở trong đường hầm coi chừng, nên đường hầm mới không sụp xuống.

Sau khi va chạm xong, tiếng động của trận động đất cũng không kết thúc, mà ầm ầm về phía bên ngoài doanh địa.