Đệ Nhất Tang Thi

Chương 294: Sẽ bảo vệ em ấy cả đời!




Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống, giao phó công việc xong, hắn liền cúp máy, quay đầu nhìn biệt thự, chỉ thấy Chiến Nam Thiên đút tay vào túi quần, đứng trước cửa sổ, âm trầm mà nở nụ cười với hắn.

Hắn cất điện thoại, lên xe ngồi, lái xe rời đi.

Tốc độ tin đồn lan truyền rất nhanh, chỉ mới có nửa tiếng, mà hơn nửa người dân ở thành B đã biết tới chuyện thi triều sắp ập tới thành B, cùng với lời đồn người dẫn thi triều tới là Mộ Nhất Phàm.

Lúc Chiến Bắc Thiên dẫn người tới tập đoàn Mộ thị, đã có hơn một nghìn dị năng giả vây quanh cao ốc Mộ thị, đồng thời số người tới mỗi lúc một nhiều thêm, mọi người la hét kêu gào người nhà họ Mộ giao Mộ Nhất Phàm ra, bọn họ cần Mộ Nhất Phàm xua thi triều đi.

Nếu không phải binh lính ở Mộ thị sống chết cố thủ, chỉ e họ đã sớm xông vào cao ốc mà tìm người.

Mộ Duyệt Tri cầm loa đứng ngoài cửa, cất tiếng: “Tôi không biết mấy người nghe lời đồn ở đâu, nói người nhà họ Mộ chúng tôi là tang thi, còn nói người nhà họ Mộ chúng tôi đã kêu thi triều tới, nếu quả thật có chuyện này, Mộ gia chúng tôi nhiều người như vậy, sao lại không biến thành tang thi, rõ ràng có người muốn hãm hại Mộ gia chúng tôi, còn chuyện thi triều kia, nếu thi triều tới thật, Mộ gia chúng tôi cũng gặp, chẳng lẽ Mộ gia chúng tôi lại tự hại người nhà mình? Cho nên, hy vọng mọi người đừng nghe theo tin đồn, huống hồ vào lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, chúng ta nên nhất trí đồng lòng để cùng đối phó mới phải, giờ nội bộ lục đục, càng khiến đám tang thi đạt được ý muốn.”

Lời nói này khiến nhóm dị năng giả yên tĩnh hơn nhiều, thế nhưng, lại có người hét lên: “Chỉ cần Mộ thiếu gia chịu ra ngoài kiểm tra thân thể, chúng tôi sẽ tin Mộ đại thiếu gia không phải tang thi.”

“Chúng tôi không thể vì những lời đồn vô căn cứ mà bắt Nhất Phàm phải đi kiểm tra, như vậy đồng nghĩa với Mộ gia chúng tôi chịu khuất phục cái tên hãm hại nhà họ Mộ, nếu như mọi người còn khăng khăng cho rằng Nhất Phàm là tang thi, muốn bắt Nhất Phàm đi, như vậy, mọi người phải hỏi xem người nhà họ Mộ chúng tôi có đồng ý hay không.”

Mộ Duyệt Tri quát to một tiếng, hơn trăm dị năng giả chạy ra, ngăn cản những những tên dị năng giả tới gây sự.

“Cũng phải hỏi xem nhà họ Chiến chúng tôi có đồng ý hay không nữa.”

Chiến Bắc Thiên lạnh lùng dẫn theo hơn trăm người lính là dị năng giả đi tới, đẳng cấp của binh lính nếu không phải cấp ba thì là cấp bốn.

Mộ Duyệt Tri ngạc nhiên chau mày, không thể ngờ Chiến thiếu gia sẽ đích thân dẫn người tới đây, còn phát ngôn bảo vệ cho Mộ Nhất Phàm.

Thế nhưng, chuyện tang thi là từ trong doanh địa nhà họ Chiến lan ra, họ cũng phải chịu trách nhiệm tới thu dọn hậu quả.

Trong số dị năng giả tới gây chuyện có người bàn tán: “Quả nhiên Chiến thiếu tướng với Mộ đại thiếu gia là một cặp, bằng không, sao lại tự mình đứng ra, lấy danh nghĩa nhà họ Chiến để bảo vệ Mộ đại thiếu gia.”

“Nhưng mà, không phải thằng bé con là tiểu thư nhà họ Mộ sinh sao? Sao lại qua lại với Mộ đại thiếu gia, quan hệ như thế liệu có loạn quá không??”

“Quản loạn hay không loạn làm cái gì, giờ có thể khẳng định Chiến gia và Mộ gia đứng cùng một chiến tuyến.”

Lúc này, có người la lên: “Chiến thiếu tướng, anh đứng ra bảo vệ Mộ đại thiếu gia, liệu có giống như những người trong doanh trại các anh đồn, anh với Mộ đại thiếu gia là một cặp không?”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn người đặt câu hỏi, bắt tay với Mộ Duyệt Tri: “Xin lỗi, đã gây phiền toái cho nhà họ Mộ, chuyện của Nhất Phàm, cháu sẽ xử lý thật tốt.”

Mộ Duyệt Tri chau mày lại.

Không rõ tại sao, lời này thật khách sáo, khiến đột nhiên ông cảm thấy mình như người ngoài, Chiến Bắc Thiên mới là người một nhà của Mộ Nhất Phàm.

Chiến Bắc Thiên xoay người nhìn càng ngày càng có nhiều người tới làm náo, nhận lấy chiếc loa trong tay Mộ Duyệt Tri nhạt giọng nói: “Tôi không biết mấy người nghe chuyện Mộ Nhất Phàm hại người trong doanh địa chúng tôi biến thành tang thi ở đâu, cũng không biết mấy người nghe ở đâu ra chuyện thi triều có liên quan tới Mộ Nhất Phàm, những chuyện bịa đặt này, tôi không muốn giải thích nhiều, nhưng có một điều, tôi có thể khẳng định, dù Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không, thì tôi, Chiến Bắc Thiên này vẫn sẽ bảo vệ.”

Hắn đảo mắt nhìn gương mặt của mọi người, lại nói thêm một câu: “Sẽ bảo vệ em ấy cả đời.”

Mộ Duyệt Tri ngẩn ra, lặng lẽ quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên.

Tuyên bố thì tuyên bố, sao lại nói giống như tuyên thệ trong đám cưới vậy.

Trong tòa nhà, Mộ Duyệt Thành nghe thấy lời Chiến Bắc Thiên nói, khẽ hừ lạnh một tiếng.

Mộ Nhất Phàm khẽ cười hề hề bên tai Mộ Duyệt Thành: “Bố, nghe thấy chưa, anh ấy nói sẽ bảo vệ con cả đời.”

Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn con trai đang làm bộ mặt đắc ý, lại nặng nề hừ một tiếng: “Giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nói giỡn.”

“Giờ con khóc cũng chẳng làm được gì, bố thấy đúng không?”

“……….” Mộ Duyệt Thành không vui nói: “Đàn ông đàn ang, lại để một thằng đàn ông khác bảo vệ, hay ho lắm đấy?”

“Bố à, đây là ngang hàng nhau, lúc con cần anh ấy, anh ấy bảo vệ con là đúng rồi, đến khi nào anh ấy gặp chuyện, con cũng sẽ đứng ra bảo vệ anh ấy, có gì mà phải ngại chứ, nếu con không để anh bảo vệ, trái lại mối quan hệ này càng trở nên xa cách.”

Mộ Duyệt Thành: “………..”

Bên ngoài tòa nhà, Chiến Bắc Thiên nói lời này xong, lại có người quát lên: “Chúng tôi cũng giống Chiến thiếu tướng, dù Nhất Phàm có phải tang thi hay không, cũng sẽ bảo vệ anh ấy tới cùng.”

Mọi người xoay người, trông thấy sáu anh lính cầm đầu đi tới, phía sau họ là hàng trăm người lính khác.

Mộ Duyệt Thành thấy người tới là đám Cao Phi, giật mình, khóe môi hơi nhếch lên: “Mắt nhìn người của con không tồi, chọn được mấy người bảo vệ con như vậy, không uổng công lần trước mạo hiểm đi tìm họ.”

“Có trả giá mới có hồi báo.”

Thật ra, Mộ Nhất Phàm không ngờ nhóm Cao Phi sẽ tới.

Binh lính đi theo nhóm Cao Phi, xông lên ngăn những người gây chuyện lại.

Cao Phi đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, chào hắn rồi hỏi: “Chiến thiếu tướng, Nhất Phàm anh ấy ở đâu?”

Mộ Duyệt Tri nói: “Nó ở trong tòa nhà.”

“Vậy bọn cháu đi vào tìm anh ấy.”

Mộ Duyệt Tri gật đầu.

Sáu người Cao Phi đi vào tòa nhà, liền thấy Mộ Nhất Phàm đang đứng cùng với Mộ Duyệt Thành.

Hai mắt Vương Băng sáng lên, phi nhanh tới: “Mẹ ơi~~~”

Lời vừa cất lên, nhất thời, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mọi người trông thấy Vương Băng phi về phía Mộ Nhất Phàm.

Khóe mắt Mộ Duyệt Thành giần giật.

Mộ Nhất Phàm đỡ trán: “Bố, con không biết cái tên này.”

Mộ Duyệt Thành: “………”

Chu Toàn nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Vương Băng: “Trước khi đưa tới, đã dặn thế nào rồi hả?”

Vương Băng tủi thân nhìn cậu ta: “Không được gọi mẹ ở ngoài, cũng không được ôm mẹ.”

“Biết thế là tốt rồi.”

Chu Toàn dẫn Vương Băng và nhóm Cao Phi đi tới trước mặt Mộ Duyệt Thành, giơ tay chào: “Chào thượng tướng ạ.”

Vương Băng cũng vội chào nhưng không theo nghi thức quân đội: “Ông nội, cháu chào ông.”

Mộ Duyệt Thành gật đầu, chau mày hỏi: “Sao mấy cậu lại tới?”

Trần Hạo giải thích: “Bọn cháu nghe tin Nhất Phàm gặp chuyện, nên lập tức xin nghỉ, thượng tướng, xin tha thứ cho việc chúng cháu tự ý dẫn lính ra ngoài.”

Mộ Duyệt Thành không những không tức giận, trái lại còn khen thưởng: “Làm tốt lắm, đám người gây chuyện bên ngoài kia, cần dập tắt khí thế của bọn họ.”

Trần Hạo cười cười.

Cao Phi vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, thật sự xin lỗi, giờ bọn em mới hay tin có người muốn vu khống anh.”

Từ sau khi Mộ Nhất Phàm mang tinh hạch tới cho họ, họ vẫn bế quan trong phòng, đói thì ăn thức ăn đã chuẩn bị trước, đợi đến khi mọi người lên cấp ba, mới ra khỏi phòng hít thở không khí.

Thật không ngờ vừa ra đã hay tin Mộ Nhất Phàm bị người ta đổ oan, sau khi thăm dò nghe ngóng, họ vội dẫn một nhóm người tới đây hỗ trợ.

“Có sao đâu, không phải giờ trông anh vẫn khỏe re à.”

Đặng Hiểu Nghị giận dữ nói: “Rốt cuộc ai đáng ghét như vậy, thế mà lại đi đổ oan cho anh, nếu ông đây bắt được, nhất định sẽ phải tẩn cho một trận.”

Mộ Nhất Phàm nói đầy sâu xa: “Rồi sẽ có cơ hội.”

Khổng Tử Húc nói: “Giờ nếu làm sáng tỏ mọi chuyện, đám đông bên ngoài sẽ không làm loạn nữa.”

Mộ Duyệt Thành đưa mắt nhìn ra đám đông bên ngoài, thở dài.

Ông nhận ra Chiến Bắc Thiên không có ý định giấu chuyện con trai ông là tang thi, bằng không, đã cam đoan với bên ngoài rằng con ông không phải tang thi, cũng sẽ không nói với mọi người ‘Dù Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không, thì tôi, Chiến Bắc Thiên này vẫn sẽ bảo vệ’.

“Thượng tướng, ngài sao vậy?” Chu Toàn nghe thấy Mộ Duyệt Thành thở dài bèn hỏi: “Có phải chuyện này rất phiền phức hay không?”

“Cũng gần gần như thế.” Mộ Duyệt Thành cũng không giải thích nhiều.

Đám người làm loạn bên ngoài cũng sợ hãi thế lực hai nhà Chiến, Mộ, không dám làm quá ầm ĩ, huống hồ, mười doanh địa thì có đến tám doanh địa có quan hệ tốt với hai nhà, nếu làm quá ầm ĩ, người thiệt chỉ có họ.

Đám đông bên ngoài gây náo một hồi rồi bỏ đi, nhưng nhóm Mộ Nhất Phàm đều biết rõ, chuyện này sẽ không kết thúc nhanh như vậy.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Duyệt Tri đi vào tòa nhà, chào với Mộ Duyệt Thành.

Mộ Duyệt Thành thấy xung quanh nhiều người, bèn nói: “Chúng ta lên nhà rồi nói.”

Chiến Bắc Thiên bèn dẫn Lục Lâm theo nhóm Mộ Duyệt Thành vào thang máy lên tầng tám mươi.