Đệ Nhất Tang Thi

Chương 289:




Mộ Nhất Phàm rời khỏi thành N, liền quay về thành B, đi tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

Anh lại được Mao Vũ báo tin, Chiến Bắc Thiên và người nhà đi thanh minh, phải tối hoặc mai mới có thể trở về.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là tới thăm Trịnh Quốc Tông có vợ bị tang thi cắn chết, con trai lại biến thành tang thi.

Ngoài cửa tòa nhà kí túc xá, rất nhiều người sống đang đi đốt vàng mã cho người nhà, khiến cả khu nhà chìm trong sương khói, khói xông đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.

Mộ Nhất Phàm đi tới ký túc xá của Trịnh Quốc Tông, thấy ông đang buồn bã nhìn chậu than, cứ chốc chốc lại nâng chén lên uống rượu.

“Lang băm.”

Trịnh Quốc Tông lấy lại tinh thần, cười gượng: “Mộc Mộc, sao cậu lại tới đây?”

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn chậu than, đi tới bên cạnh ông ngồi xuống: “Chú đang nhớ cô à?”

“Đúng vậy.” Trịnh Quốc Tông rầu rĩ: “Bất tri bất giác, vợ tôi đã đi được một năm rồi.”

Mộ Nhất Phàm vươn tay ôm vai ông: “Chú đừng nghĩ nhiều.”

Trịnh Quốc Tông nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Không phải lần trước cậu tới núi Táng Long sao? Thế có gặp Gia Minh không?”

“Không ạ, sao chú lại nghĩ Gia Minh ở núi Táng Long?”

“Thuận miệng hỏi chút thôi.” Trịnh Quốc Tông thở dài: “Mộc Mộc, giờ tôi muốn ở một mình, không nói chuyện với cậu nữa.”

Mộ Nhất Phàm nhìn ra ông không có tâm tình nói chuyện, không quấy rầy ông nữa, an ủi vài câu, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc ra hành lang, anh cẩn thận tránh chậu than và những chậu cắm đầu nhang và nến để đi xuống tần, ở khúc quẹo, đột nhiên anh đụng phải một người đang đi tới, ngay sau đó “Choang” một tiếng, là tiếng thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ.

Mộ Nhất Phàm liền lên tiếng nói xin lỗi.

Người bị anh đụng phải là một cô gái, cô ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, chiếc bình của tôi.”

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn thấy cô gái ngồi xuống nhặt mảnh bình vỡ, cũng vội ngồi xổm xuống, giúp cô nhặt: “Xin lỗi cô, làm vỡ mất bình của cô rồi, có phải chiếc bình này rất quan trọng với cô không?”

Cô gái vừa nhặt vừa nói: “Cũng không quan trọng, chỉ là chiếc bình này dùng thay bình đựng tro của bố mẹ tôi.”

Mộ Nhất Phàm thở phào, cũng may đây chỉ là một chiếc bình, bên trong không đựng tro cốt, nếu không.. tro cốt trong đó.. anh không thể bồi thường được.

“Để tôi tìm giúp cô một cái bình đựng tro mới.”

“Không cần, không cần đâu, chỉ là một chiếc bình thôi mà.” Cô ta lại tăng tốc độ nhặt mảnh vỡ lên.

Đúng lúc này có người gọi: “Uông Ly, cô ngồi ở đó làm cái gì vậy?”

Uông Ly và Mộ Nhất Phàm cùng nhặt một mảnh vỡ chợt kêu lên một tiếng, sau đó vội rụt tay về.

Mộ Nhất Phàm nghĩ có lẽ cô bị thủy tinh đâm vào tay, vội nói: “Cô đừng nhặt nữa, để tôi tìm chổi quét chỗ mảnh vỡ này.”

“.. Cảm ơn anh, anh Mộ.”

Uông Ly đứng lên, đi tới bên người vừa gọi mình, giải thích: “Bọn tôi đang nhặt bình đựng tro bị vỡ.”

Mộ Nhất Phàm đứng dậy chạy sang phòng khác mượn chổi và xẻng.

Uông Ly nói với người bạn của mình: “Chúng ta về ký túc xá đi.”

Cô vừa lên tầng vừa nhìn ngón tay mình.

Người bạn đi bên cạnh chú ý tới cô, nhìn xuống ngón tay cô, ơ lên một tiếng: “Ngón tay cô bị sao vậy?”

Uông Ly nhìn chòng chọc ngón tay chảy ra máu đỏ một lúc, thấp giọng nói: “Ban nãy nhặt mảnh vỡ, bị móng tay anh Mộ sượt qua.”

Cô bạn kia nói: “Móng tay anh Mộ sắc thật đấy.”

Uông Ly không lên tiếng.

Sau khi Mộ Nhất Phàm quét mảnh vỡ xong, liền tới một khu thành gần thành B tìm một bình đựng tro mới đưa cho Uông Ly, xong việc anh mới quay trở lại cao ốc Mộ thị, xử lý chuyện trong tòa nhà.

Trong lúc anh bận tối mắt tối mũi xử lý công chuyện, thì ở ký túc xá trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên, Uông Ly ôm người mình không ngừng run lên: “Lạnh quá, lạnh quá.”

Một người ở cùng ký túc xá Uông Ly nghe thấy tiếng, vội tiến lên hỏi: “Uông Ly, cô sao vậy?”

“Tôi lạnh quá.” Uông Ly thật sự không chịu nổi, liền lên giường nằm xuống.

Những người khác nhìn sắc mặt cô tái nhợt, biết là có chuyện bất ổn, liền chạy xuống dưới tầng tìm Trịnh Quốc Tông.

Trịnh Quốc Tông đang đốt tờ vàng mã cuối cùng cho vợ mình, nghe tin có người khó chịu trong người, bèn vội đứng dậy, theo về phòng Uông Ly.

Ông thấy sắc mặt Uông Ly bất thường, liền bắt mạch cho Uông Ly, nhưng không nhìn ra điều gì kì lạ, ông lại vạch mí mắt và xem miệng Uông Ly, vẫn không nhìn ra điều gì.

“Uông Ly, cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào trong người không?”

“Lạnh, lạnh quá.. tôi..” Uông Ly run rẩy ôm người mình, không ngừng kêu lạnh, lúc nói câu cuối, cô không thể nói rõ ràng, chỉ có thể phát ra tiếng gào từ cổ họng.

Trịnh Quốc Tông chau mày: “Ngoại lạnh ra, còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Uông Ly trợn trắng mắt, không nói gì.

Trịnh Quốc Tông nhìn cô phát ra tiếng gào gào, đôi môi tái nhợt, càng ngày càng thâm đen, không khỏi nheo mắt lại, ngay sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, ông hoảng hốt, thể như phải chứng kiến quái thú, cả người nhảy bật lên, cuống quít kéo những người khác ra cách giường hai mét, lo lắng nói: “Mau, mau đi gọi thượng úy Mao tới đây, nhanh lên.”

Mọi người sửng sốt.

Có người phản ứng nhanh, vội chạy ra khỏi ký túc xá tìm nhóm Mao Vũ.

Trịnh Quốc Tông đuổi những người khác ra khỏi phòng, mau chóng đóng cửa và cửa sổ phòng lại.

Mười lăm phút sau, Mao Vũ và Lục Lâm chạy tới: “Bác sĩ Trịnh, có chuyện gì vậy?”

Bọn họ nhận được thông báo có một người thần sắc dị thường, liền bỏ chuyện trong tay xuống.

Sắc mặt Trịnh Quốc Tông nghiêm túc, nhưng không nói gì.

Mao Vũ ý thức được điều gì đó, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, lập tức đuổi họ đi.

Trịnh Quốc Tông cất tiếng nói: “Cô gái trong kia hình như bị nhiễm virus tang thi.”

“Sao cơ?”

Mao Vũ và Lục Lâm giật nảy mình.

Lục Lâm nói: “Sao có chuyện bị nhiễm virus tang thi được, chúng tôi đều kiểm tra kỹ càng những người trong đội, ai làm nhiệm vụ xong trở về cũng phải qua kiểm tra, rồi mới được cho vào.”

Mao Vũ nói: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta vào rồi biết.”

Hai người dè dặt mở cửa phòng, xác định Uông Ly vẫn còn đang co người nằm trên giường, lúc này mới đi vào xem.

Đến khi họ thấy cô gái trên giường không ngừng run lên, miệng phát ra tiếng gào rú, sắc mặt từ từ tái xanh, đôi môi cũng càng tím đen, mặt hai người biến sắc, vội dùng chăn cuốn kín người cô gái kia, sau đó còn dùng dây trói lại.

Để những người bên ngoài không lo sợ, họ không lập tức đưa cô ta ra khỏi phòng.

Mao Vũ rời khỏi phòng, giao binh lính cho gọi những người từng tiếp xúc qua với Uông Ly đi tới phòng kiểm tra để kiểm tra và cách ly, sau đó xoay người nói với Trịnh Quốc Tông: “Bác sĩ Trịnh, phiền chú ở trong phòng kiểm tra một thời gian.”

Trịnh Quốc Tông gật đầu: “Vì an toàn của doanh địa, đành vậy thôi.”

Mao Vũ vội lấy điện thoại vệ tinh ra, gọi điện cho Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, không xong rồi, trong doanh địa chúng ta có người nhiễm virus tang thi.”

Chiến Bắc Thiên nhìn Chiến Quốc Hùng đang thủ thỉ tâm sự bên bia mộ của vợ mình, thấp giọng nói: “Mọi người xử lý cho tốt trước, tôi sẽ về ngay.””

Lục Lâm thấy Mao Vũ cúp máy, bèn nói: “Chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, sao lại có người nhiễm virus tang thi, với cả, tôi nhớ cô gái này là một người bình thường, mọi ngày chỉ ở quanh quẩn trong doanh địa, không có khả năng tiếp xúc với tang thi được.”

“Trước mắt tra hỏi mọi người đã rồi nói sau.”

Mao Vũ và Lục Lâm ra khỏi phòng, bảo binh lính giám sát phòng cẩn thận, không cho bất cứ ai vào phòng.

Hai người tới phòng kiểm tra, hỏi một lượt những người trong ngày có tiếp xúc với Uông Ly, hỏi cụ thể Uông Ly có gặp chuyện gì trong doanh địa, hoặc có tiếp xúc với ai để bị thương không.

Cuối cùng, có một người hỏi Mao Vũ: “Vết thương nhỏ xíu có tính không?”

Người hỏi câu này chính là người trước đó thấy Uông Ly và Mộ Nhất Phàm nhặt mảnh vỡ.

Mao Vũ liền hỏi: “Vết thương nhỏ nào cơ?”

Cô gái kể chuyện Uông Ly bị xước ngón tay ra: “Lúc đó, Uông Ly nói vết thương đó là do anh Mộ cào xước.”

“Anh Mộ? Cô chắc là Mộ Nhất Phàm chứ?”

“Vâng.”

Mao Vũ và Lục Lâm nhìn nhau: “Có phải Uông Ly nghĩ nhầm rồi không, có lẽ là do mảnh vỡ đâm vào đầu ngón tay để bị thương.”

Lúc nói câu này, rõ ràng là họ đang nói giúp Mộ Nhất Phàm.

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy hai người họ cùng nhặt mảnh vỡ với nhau, nhưng không rõ anh Mộ có làm xước Uông Ly hay không.”

Mao Vũ và Lục Lâm không lên tiếng.

Cô gái kia nhìn thấy bầu không khí có vẻ ngưng trọng, không khỏi nghĩ tới chuyện vừa rồi bọn họ bị kiểm tra cơ thể, lại hỏi chuyện Uông Ly bị thương, trong lòng loáng thoáng đoán ra được chuyện gì, thấy hai người thượng úy vẫn không lên tiếng, bèn dè dặt hỏi: “Thượng úy Mao, có phải Uông Ly xảy ra chuyện gì rồi không?”