Đệ Nhất Tang Thi

Chương 270:




Mộ Nhất Phàm không ngẩng đầu lên mà nói: “Em đang trồng con, khụ, coi như đang tự trồng mình đi.”

“………..” Chiến Bắc Thiên vẫn không hiểu anh muốn làm gì, bèn tiến lên trước hỏi: “Em muốn chôn mình ở đây?”

Mộ Nhất Phàm lườm xéo hắn: “Em đã chết đâu, chôn ở đây làm gì? Em chỉ muốn chôn tinh dịch em xuống đây, nói không chừng xuân tới, có thể nảy mầm ra một người giống em như đúc, hoặc là có một đứa giống hệt con trai em, hề hề.”

Anh làm vậy bởi vì nghĩ trong không gian có linh khí, nói không chừng có thể trồng một người ra.

Chiến Bắc Thiên: “…………”

Cái cậu ngốc này coi tinh dịch như mầm cây sao? Có thể chôn xuống đất rồi mọc rễ nảy mầm lên?

Mà dù có như mầm, thì cũng chỉ mọc ra cái thân cây, chứ sao có thể trồng ra người?

“Này, thế em có từng nghĩ, nếu có thể trồng ra người được, rất có thể người đó sẽ giống Mộ Nhất Phàm trước kia, chứ không phải chàng trai tên Mộc Mộc không?”

Mộ Nhất Phàm dừng động tác lại: “Ừ nhỉ, sao em lại không nghĩ ra cái này.”

Anh lập tức buông xẻng xuống, chạy về phòng.

Chỉ chốc lát sau, anh lại cầm một cái bao chứa tinh dịch đi ra, sau đó đổ tinh dịch vào trong hố, khuấy đều lên.

Chiến Bắc Thiên đỡ trán.

Nếu hắn đoán không nhầm, Mộ Nhất Phàm vừa lấy tinh dịch hắn bắn ra.

“Sao đột nhiên em lại muốn trồng một người.”

Mộ Nhất Phàm vừa cẩm xẻng sắt, vừa nói: “Chỉ là đột nhiên nghĩ, nếu như một ngày nào đó em không còn ở bên anh, nói không chừng vẫn còn có thằng bé..”

Anh thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, lập tức im bặt, ngẫm lại xem ban nãy mình đã nói sai ở đâu, vội bỏ xẻng xuống, an ủi người yêu: “Bắc Thiên, anh nghe em nói này, lúc nãy em nói vậy, ý là…”

Còn chưa đợi anh nói dứt câu, sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm xuống, cắt ngang lời anh: “Làm cái gì thế?”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Cái.. cái gì?”

Anh thấy Chiến Bắc Thiên nhìn về phía sau mình, xoay người, thấy Mộ Kình Thiên đang ngồi chổm hổm trong hố anh đào, đôi bàn tay nhỏ bé vùi cái hố anh đào lại.

Chiến Bắc Thiên tiến lên trước hỏi: “Con vừa bỏ gì vào trong đó vậy?”

Mộ Kình Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn cha mình: “Một hạt giống.”

Sau đó, bé con lấy một chai nước linh tuyền ra tưới xuống hố.

“Hạt giống gì vậy?”

“Hạt giống bố để trong kho hàng ý.”

Chiến Bắc Thiên: “…………”

Hạt giống hắn để trong kho hàng đều là hạt giống bình thường hắn thu mua về trước mạt thế.

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Con thả hạt giống xuống làm gì?”

Mộ Kình Thiên mở to mắt giả bộ đáng thương nhìn Mộ Nhất Phàm: “Ba ba, chỉ là con thấy ba ba đào hố, nên cho hạt giống xuống dưới, chẳng lẽ không được ạ?”

“Được mà.” Mộ Nhất Phàm xoa xoa tóc con trai.

Chiến Bắc Thiên xoay người một cái, quay về phòng.

“Kình Thiên, con tự chơi đi.”

Mộ Nhất Phàm vội đuổi theo, thấy Chiến Bắc Thiên lên giường nằm, anh cũng bò lên giường, từ phía sau ôm lấy người đàn ông của mình: “Giận à?”

Chiến Bắc Thiên không nói gì.

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Em thật sự không có ý gì đâu, chỉ là đột nhiên IQ bộc phát nên em nghĩ, cái không gian này thần kỳ như vậy, không biết có thể trồng người ra không, nên mới lấy tinh dịch ra làm thí nghiệm, biết đâu lại có thể trồng ra con chúng ta thật, cho nên, em thật sự không có ý gì đâu.”

Chiến Bắc Thiên xoay người: “Anh không giận.”

Hắn kéo anh vào lòng: “Lời ban nãy em nói khiến anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”

Mộ Nhất Phàm thở phào: “Chuyện gì?”

“Em vô tình xuyên vào thân thể này, như vậy, có phải có nghĩa, một ngày nào đó, trong lúc anh không biết, em cũng sẽ biến mất hay không.”

“Cái này…” Mộ Nhất Phàm không dám đảm bảo với hắn: “Thật sự mà nói, em cũng không biết nữa, nhưng mà, thay vì chúng ta phiền não nghĩ về chuyện này, không bằng nắm chặt từng phút từng giây ta bên nhau, hai chúng ta phải sống thật vui vẻ, để sau này không phải tiếc nuối.”

Anh vỗ vỗ lưng Chiến Bắc Thiên: “Thôi thôi, mau ngủ đi, nếu anh không ngủ được, có cần em hát một bài cho anh nghe không?”

“Hát cái gì?” Chiến Bắc Thiên nhớ tới lúc mới quen Mộ Nhất Phàm, từng nghe anh rống lên trong phòng, giọng hát ấy.. hắn thật sự không dám khen.

Mộ Nhất Phàm không trả lời hát cái gì, xoay người dựa bên cạnh Chiến Bắc Thiên, hắng giọng một cái, nhẹ nhàng cất tiếng hát:

Cục cưng à, mau mau ngủ đi,

trong giấc mơ sẽ có em bên anh

cùng anh vui cười, cùng anh say sưa

có em gắn bó bên anh

cục cưng à, mau mau ngủ đi

anh hãy mơ về em nhiều nhé

có em ở đây giấc mơ thật đẹp

tỉnh giấc cũng thấy an yên..

Chiến Bắc Thiên không ngờ anh lại hát dễ nghe như vậy, giọng anh trong trẻo, cùng với điệu nhạc dịu êm, khiến hắn cảm thấy thật êm tai, còn có dáng vẻ anh khi hát cũng thật khiến người ta say mê.

Hắn lấy điện thoại vệ tinh ra mở quay video, nói với Mộ Nhất Phàm: “Em hát lại lần nữa đi.”

Mộ Nhất Phàm cười rõ là đắc ý: “Có phải em hát hay lắm không?”

Chiến Bắc Thiên không phủ nhận: “Ừ.”

“Thế anh phải lưu cho kỹ, khi nào mất ngủ, có thể lấy ra nghe.”

Mộ Nhất Phàm hắng giọng, hát lại một lần nữa từ đầu tới cuối.

Chiến Bắc Thiên nhìn chàng trai trong màn hình, lại nhìn chàng trai đang nằm sấp trên người hắn, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, bất tri bất giác nở nụ cười, giọng cũng càng thêm dịu dàng, càng cảm thấy yêu hơn, cuối cùng lúc hát chữ cuối, anh hôn lên môi người đàn ông của mình.

——

Theo thời gian, tháng một cứ như vậy mà tới, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió thổi vào mặt mà thể như bị dao đâm vào người, vừa buốt vừa đau, bởi vậy nên không ai dám ra ngoài đường, hơn nữa, chỉ trong một đêm, tuyết bên ngoài chất ba, bốn mươi phân, xe không thể chạy trên đường.

Cửa ra vào của Mộ thị cũng bị hỏng, không thể làm gì hơn là ngày ngày phái người ra xúc tuyết bên ngoài, để tuyết không chất cao hơn, cũng may mà trước đó họ đã chuẩn bị thiết bị sưởi ấm, nên mọi người mới không chết cóng.

Mộ Nhất Phàm ở tòa nhà Mộ thị đợi ba ngày, chẳng mấy mà đến ngày anh hẹn đưa con tới nhà họ Chiến.

Để thực hiện lời hứa, anh đành phải bịt kín cho con trai, kín không chừa kẽ hở, sau đó dùng dị năng hệ quang, chạy nhanh tới nhà họ Chiến.

Chiến Quốc Hùng đang kiểm tra thiết bị làm ấm, đến khi nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ, ngẩn người ra, vội kêu lên: “Lão Thái, mau, mau mở cửa ra.”

Vốn là ông nghĩ ngoài trời tuyết lớn như vậy, Mộ Nhất Phàm sẽ không đưa cháu tới, nhưng không ngờ, thế mà Mộ Nhất Phàm vẫn thực hiện đúng lời hứa, đưa con về Chiến gia.

Thái Nguyên thấy bóng người bên ngoài cửa sổ, vội đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhiệt độ trong đại sảnh lập tức giảm xuống -30 độ C, Chiến Quốc Hùng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Thái Nguyên vội đón lấy bé con trong lòng anh: “Cậu Mộ, mau vào đi.”

Mộ Nhất Phàm nhanh chóng phủi tuyết trên người, sau đó mới đi vào đại sảnh.

Cửa vừa đóng, nhiệt độ liền ấm trở lại.

“Trời lạnh thế này, sao còn đưa thằng bé đi? Nhỡ thằng bé bị cảm lạnh thì sao?” Chiến Quốc Hùng quở trách nhìn Mộ Nhất Phàm, thấy trên người anh vẫn còn dính tuyết, trong mắt toát lên tia không đành lòng: “Mau vào phòng Bắc Thiên tắm, làm ấm người cho khí lạnh bay đi.”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Cháu dị năng hệ hỏa, không sợ lạnh, nhưng mà nếu Bắc Thiên ở trong phòng, cháu không ngại vào phòng tắm rửa đâu.”

Chiến Quốc Hùng tức giận lườm anh: “Nó còn đang ở doanh địa, tạm thời không về được.”

“Vâng, cháu biết rồi.” Mộ Nhất Phàm tháo kính chống gió trên mặt xuống, lau bông tuyết dính trên kính, nói: “Ông nội, cháu phải về đây.”

“Nhanh như vậy đã về?” Chiến Quốc Hùng chau mày, “Có phải Bắc Thiên không ở đây, nên không muốn ở lại với lão già này không?”

“Sao cháu lại không muốn ở lại chơi với ông chứ, chỉ là dạo này bố cháu không quản công việc, tất cả mọi chuyện dồn lên cháu, cho nên giờ cháu về còn phải xử lý công chuyện.”

Chiến Quốc Hùng biết tình hình nhà họ Mộ, bèn hỏi: “Ban nãy tới đây kiểu gì? Giờ định về thế nào?”

“Cháu có dị năng hệ quang, từ Mộ thị tới đây chỉ mất một giây.”

“Thế đi đi, ta không giữ cậu lại.”

Mộ Nhất Phàm hôn bé con từ trong chăn chui ra: “Ba ba về trước, con ở đây phải nghe lời ông nội, nghe chưa?”

Mộ Kình Thiên gật đầu, hỏi: “Ba ba, khi nào thì ba ba lại đến chơi với con?”

“Cái này….” Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn về phía Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng: “Nhìn ta làm cái gì, câụ là ba thằng bé, muốn đến lúc nào thì đến, ta đâu quản được cậu.”

“Cảm ơn ông ạ.”

Mộ Nhất Phàm nhìn ra Chiến Quốc Hùng đang dần dần chấp nhận anh, chớp chớp mắt cười với Chiến Quốc Hùng, đoạn xoa đầu bé con, rồi xoay người rời khỏi Chiến gia.

Đến khi trở lại Mộ thị, anh liền lập tức xử lý chuyện Mộ thị, bận đến mức sắp quên mất cả họ tên mình, chợt có binh lính tới báo: “Đại thiếu gia, thượng tướng nói muốn gặp anh.”