Đệ Nhất Tang Thi

Chương 26: Người đàn ông vận đồ trắng




Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng liền sửng sốt.

Mịa nó!

Anh đã băng kín mít thành xác ướp như này rồi mà vẫn có người nhận ra anh được.

Mộ Nhất Phàm bội phục không gì sánh bằng mà quay đầu, trông thấy một người đàn ông vận một cây trắng, dáng người cao gầy đứng ở đối diện lối đi bộ bình tĩnh nhìn anh.

Người đàn ông kia ước chừng hai mươi bảy tuổi, dung mạo nhã nhặn, khí chất ưu nhã, mái tóc Tiểu S màu nâu mềm mại, khóe môi hơi cong lên, nụ cười như mộc xuân phong, thế nhưng đôi mắt dài lại mang theo vẻ tà mị, khiến cả người vừa chính lại vừa tà. (Như mộc xuân phong: chỉ tâm tình vui sướng thoải mái)

Người đàn ông kia là ai?

Trong đáy mắt Mộ Nhất Phàm lóe lên tia nghi hoặc.

Trong trí nhớ thân thể này chưa từng gặp qua người đàn ông này, thế nhưng trong anh lại có cảm giác muốn thân mật gần gũi với người này một cách mãnh liệt.

Người đàn ông vận đồ trắng băng qua đường, dừng lại trước mặt Mộ Nhất Phàm, nheo mắt lại một cái, trong con ngươi hiện lên tia không vui: “Sao cậu lại băng kín mặt?”

Mộ Nhất Phàm vô thức trả lời câu hỏi của anh ta: “Uống thuốc nên mặt bị dị ứng, sợ dọa người khác, không thể làm gì hơn là băng kín mặt lại.”

Nói xong, trong lòng anh cả kinh, sao mình lại dễ dàng trả lời câu hỏi của đối phương như vậy, cũng may mà anh không nói thật ra.

Người đàn ông vận đồ trắng kia không hoài nghi câu trả lời của anh, giơ bàn tay sờ lên băng gạc trên khuôn mặt anh, sau đó nắm lấy cánh tay Mộ Nhất Phàm, đi tới rào chắn cổng biệt thự rồi ngồi xuống, bàn tay kia đặt chính xác lên chỗ hơi sưng lên trên bắp đùi phải của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cúi đầu nhìn tay anh ta, đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.

Móng tay anh ta thế mà lại là màu đen, đồng nghĩa với việc anh ta đã trở thành tang thi thật sự.

Mộ Nhất Phàm không khỏi sởn da gà, đưa mắt nhìn lên gương mặt người đàn ông này, lúc này mới để ý sắc mặt anh ta tái nhợt, viền mắt hiện tơ đỏ nhàn nhạt khiến đôi mắt hẹp dài thêm phần tà mị.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?

Rõ ràng còn chưa tới mạt thế, thế nhưng lại có một tang thi chân chính xuất hiện trước mặt anh.

Người đàn ông vận đồ trắng ngẩng đầu, đoạn hỏi: “Ung thư xương, đúng không?”

Mộ Nhất Phàm vội vã thu hồi suy nghĩ, gật đầu.

Người đàn ông vận đồ trắng kéo bàn tay trái anh đang đút trong túi quần ra, lật mu bàn tay một cái, móng tay màu xám đen hiện ra trước mặt người đàn ông này.

Người đàn ông vận đồ trắng hơi ngẩn ra, không dám tin dùng đầu ngón tay cái mài qua móng tay Mộ Nhất Phàm, thấp giọng mà nói: “Giờ mới đầu tháng tư mà đã biến thành màu xám đen rồi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn móng tay màu đen của người đàn ông này, đoạn nói: “Bác sĩ gia đình tôi nói móng tay đổi sang màu xám đen là bởi tôi đang tiến vào giai đoạn cuối ung thư xương, tôi thấy móng tay anh màu đen, lẽ nào anh cũng mắc ung thư xương?”

Lời này hiển nhiên là anh phịa ra, mục đích là muốn buộc người đàn ông kia phải nói ra.

Người đàn ông vận đồ trắng nghe vậy, không vui mà buông tay anh ra: “Bác sĩ gia đình mà cậu nói là Lý Thanh Thiên phải không?”

“Ừ.”

“Cậu nghĩ lời của ông ta tin được sao?” Người đàn ông vận đồ trắng cười nhạt, nhìn chòng chọc đôi mắt hở ra khỏi lớp băng trên khuôn mặt Mộ Nhất Phàm, đột nhiên đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: “Tôi cảm thấy cậu không giống với trước đây.”