Đệ Nhất Tang Thi

Chương 222:




Mộ Nhất Phàm sử dụng dị năng hệ ánh sáng, trong chớp mắt đã dẫn nhóm Cao Phi đi tới nơi cách đó năm dặm mà Cao Phi nói.

Dưới đất không chỉ có dấu vết bị kéo đi, còn có vết máu, cùng với vải bị cành cây cứa rách.

Cao Phi ngớ người nhìn cảnh vật phía trước mặt: “Thần linh ơi, tốc độ thần thánh gì đây, có phải nhanh quá rồi hay không?”

Cậu còn tưởng phải vừa đi vừa đánh tới, phải tốn thời gian đánh động thực vật biến dị quấn người, không ngờ Mộ Nhất Phàm túm lấy cánh tay cậu một cái, căn bản còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết có thứ gì đó vụt qua, sau đó cảnh sắc thay đổi, đi tới nơi cách đó năm dặm.

Thế nhưng chỉ một chút này thôi đủ để cậu biết rõ, năng lực của Mộ Nhất Phàm lại mạnh lên rồi.

Mộ Nhất Phàm không trả lời câu hỏi của cậu, anh lập tức xuất dị năng hệ tinh thần ra, cảm nhận cách đó hơn mười hai dặm có rất nhiều động thực vật biến dị, vô cùng nguy hiểm, không thích hợp cho họ tới gần.

“Chắc nhóm Hiểu Nghị ở cách nơi này hơn mười hai dặm, nhưng ở đằng đó có rất nhiều động thực vật biến dị, vô cùng nguy hiểm, nếu chúng ta qua đó sẽ bị tấn công, không thể an toàn trở lại.

Anh đặt Chu Toàn xuống đất: “Cao Phi, ở đây rất an toàn, cậu cùng đám Trần Hạo ở đây đợi, tôi qua đó xem tình hình thế nào trước đã.”

“Được, anh cẩn thận nhé.”

Cao Phi vừa mới nói xong, liền thấy Mộ Nhất Phàm như một tia sáng biến mất trước mặt mình.

Cậu cẩn thận đặt Trần Hạo xuống đất, đến khi đứng lên, trông thấy Mộ Nhất Phàm ở ngay trước mặt mình, không khỏi líu lưỡi: “Anh.. anh kiểm tra tình hình về rồi đấy à?”

Tốc độ gì mà nhanh thế?!

Mộ Nhất Phàm gật đầu, nét mặt hết sức nghiêm túc: “Tôi qua chỗ cách đây mười hai dặm thấy rất nhiều người bị nuốt vào bụng động thực vật biến dị, giờ chúng nó đang tiêu hóa, cho nên không tấn công người. Hơn nữa tôi cũng tra ra được trong bụng nó là binh lính ở doanh địa chúng ta, Hiểu Nghị và Tử Húc cũng ở trong bụng chúng.”

“Thế thì tốt rồi.” Cao Phi vui vẻ nói: “Chúng ta có thể cứu họ ra.”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Giờ chúng ta không thể cứu họ ra, cũng không thể đưa họ chạy, nếu không họ sẽ chết thực sự.”

Cao Phi lo lắng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Giờ họ đang đấu tranh với động thực vật biến dị, nếu thắng, họ sẽ trở thành người biến dị, nếu thua, họ sẽ chết thực sự, cơ thể cũng sẽ bị động thực vật biến dị tiêu hóa hoàn toàn, cho nên giờ chúng ta chỉ có thể chờ, chờ họ đi ra.”

Mộ Nhất Phàm vỗ vỗ vai Cao Phi: “Cậu đừng lo, hãy tin rằng họ có thể làm được, thỉnh thoảng anh sẽ cổ vũ họ, chỉ cần đợi thêm bảy ngày nữa, cơ thể mới có thể dung hợp vào.”

Cao Phi tò mò hỏi: “Anh cổ vũ thế nào?”

“Anh có dị năng hệ tinh thần.” Mộ Nhất Phàm nhân lúc thừa thời gian, bèn giải thích qua về dị năng của mình cho Cao Phi.

Cao Phi càng nghe càng kinh ngạc, miệng há hốc ra đến khép lại cũng không được: “Thế chẳng phải cuối cùng anh sẽ biến thành dị năng giả toàn hệ sao? Ngầu quá xá còn gì?”

Mộ Nhất Phàm thấy mắt cậu ta phát sáng lên, cảm thấy buồn cười: “Không phải dị năng nào anh cũng sao chép được, cũng không phải dị năng nào cũng vô hiệu với anh, đừng coi anh như thần thánh mà sùng bái.”

“Thế bây giờ anh có thể sao chép bao nhiêu dị năng?”

Mộ Nhất Phàm trả lời: “Sáu, nói cách khác, dị năng sao chép của anh là cấp sáu, nhưng mà giờ anh chỉ có dị năng hệ tinh thần, hệ ánh sáng, hệ thủy, hệ hỏa, còn hai dị năng nữa chưa sao chép, giờ đang nghĩ xem nên sao chép dị năng gì thì tốt.”

Trước đó, lúc tỷ thí với Mộ Nhất Hàng, anh cố ý không né tránh là để sao chép dị năng hệ hỏa của Mộ Nhất Hàng.

Cao Phi trợn to mắt: “Cấp sáu?”

“Ừ, cấp sáu.”

Cấp sáu nghe qua rất lợi hại, thế nhưng Mộ Nhất Phàm phải ở trong không gian một năm mới có thể thăng lên, quả đúng là không dễ dàng gì, cả ngày không ngủ không nghỉ để hấp thu linh khí, mới có thể thăng lên cấp này.

Nhất là khi thăng tới cấp sáu rồi, liền dậm chân tại chỗ.

Thăng lên cấp bảy thật sự rất khó, anh ở trong không gian hấp thu linh khí hơn mười ngày, nhưng cơ thể không có chút chuyển biến nào, cuối cùng anh đành ra ngoài tìm nhóm Cao Phi đi thu thập vật tư, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Ánh mắt Cao Phi càng mở to hơn: “Thế chẳng phải anh là dị năng giả cấp sáu sao?”

“Dị năng giả cấp sáu…”

Mộ Nhất Phàm cười ha hả, không nói gì thêm, bởi vì anh không phải dị năng giả.

Trong giới tang thi, anh chỉ cách Tang Thi Vương một bước nữa, tiếc là, một bước này thật sự rất khó bước qua.

Cũng không biết tình hình Chiến Nam Thiên giờ thế nào, liệu đã biến thành Tang Thi Vương hay chưa, thế nhưng, nếu đã biến thành Tang Thi Vương, hẳn anh phải cảm ứng được mới đúng.

Cao Phi thở dài: “Không biết đến bao giờ em mới có thể lên cấp sáu.”

“Giờ nhân lúc đợi Hiểu Nghị, đánh thêm nhiều tinh hạch về thăng cấp dị năng, anh bảo vệ cho cậu, không ai quấy rầy được cậu.”

“Được, cảm ơn anh, Nhất Phàm.”

“Anh em với nhau cả, khách khí làm gì chứ.”

Cao Phi bật cười ha ha.

Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi tìm đồ ăn cho hai người.

Đến tối, cuối cùng Trần Hạo và Chu Toàn cũng tỉnh lại.

Cao Phi thấy họ tỉnh lại, kích động reo lên với Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, Nhất Phàm, Trần Hạo và Chu Toàn tỉnh lại rồi.”

“Anh thấy rồi.” Mộ Nhất Phàm đi tới trước mặt nhóm Trần Hạo, hỏi: “Trong người có thấy khó chịu chỗ nào không?”

“Tôi sao vậy?” Trần Hạo cử động thân thể, cả người đau nhức, dường như đã ngủ một giấc thật dài.

“Ông không nhớ chuyện sau khi chúng ta chia nhau ra sao?” Cao Phi hỏi.

“Tôi…” Trần Hạo day day đầu đang phát đau: “Tôi nhớ sau khi chúng ta chia ra, bị hơn mười động thực vật biến dị đuổi theo, một người bình thường như tôi đương nhiên không chạy thoát, chẳng mấy chốc bị đuổi kịp, sau đó…”

Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút: “Sau đó, tôi cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng lúc động vật biến dị nhào lên, tôi thật sự không cam lòng mình cứ như vậy mà chết đi, sau đó.. sau đó…”

Nói tới đây, hai mắt Trần Hạo sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, lúc động vật biến dị xông tới, dường như trước mắt tôi có một tấm thủy tinh trong suốt đỡ lấy, chúng nó không nhào tới được, đụng đến khi đầu chảy máu, đám động vật biến dị mới không cam lòng bỏ đi, sau khi tôi thấy không còn nguy hiểm gì nữa, liền bị hôn mê bất tỉnh, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?”

“Thủy tinh trong suốt?” Mộ Nhất Phàm đảo mắt nhìn Trần Hạo từ trên xuống dưới một lượt: “Lẽ nào cậu có dị năng?”

Nhưng rõ ràng trong tiểu thuyết Trần Hạo là người biến dị, sao đột nhiên lại trở thành dị năng giả?

Thế nhưng, tình tiết trong tiểu thuyết đã bị bóp méo một cách nghiêm trọng, anh cũng không quá ngạc nhiên, rất có thể cậu ấy thực sự biến thành dị năng giả.

“Em có dị năng á?” Trần Hạo ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Anh chỉ đoán vậy thôi, cậu thử sử dụng dị năng xem.”

Trần Hào bó tay: “Dùng thế nào?”

“Cậu từ từ cảm nhận cơ thể mình, khoan đã…” Mộ Nhất Phàm vội kéo Chu Toàn và Cao Phi lui về phía sau cách Trần Hạo mười mét, tránh cho lại xảy ra chuyện như lần đầu tiên Cao Phi dùng dị năng.

“Giờ cậu có thể thử rồi.”

Trần Hạo thử cảm nhận trong cơ thể mình, quả thật có một luồng lực chạy trong đó, nhưng cơ thể và xung quanh không có bất cứ phản ứng nào.

Cậu ủ rũ cụp mi mắt: “Không có phản ứng gì, chắc không lĩnh ngộ được dị năng rồi.”

Mộ Nhất Phàm trông thấy vẻ mặt thất vọng của Trần Hạo, không đành lòng nhìn mà muốn tiến lên an ủi mấy câu, cơ thể lập tức hóa thành luồng sáng trắng, vụt tới.

Nào ngờ, lúc cách Trần Hạo khoảng ba mét, lại bị đụng mạnh một cái, cả người bắn ngược về phía sau, nặng nề ngã lăn xuống đất.

“Mẹ kiếp, cái quái gì thế? Mịa nhà nó, đau chết mất.”

Mộ Nhất Phàm không ngừng xoa gương mặt thiếu chút nữa bị dập bẹp.

Kì thật đấy!

Rõ ràng anh là tang thi, theo lý mà nói, dù có đụng vào cũng không quá đau mới phải, nhưng lần này không những đau, mà còn đau hơn bình thường gấp ba lần.

“Sao vậy?” Chu Toàn và Cao Phi vội chạy tới đỡ Mộ Nhất Phàm dậy.

Trần Hạo cũng sốt ruột đứng lên, không ngờ lại bị một thứ chắn ngang lối đi.

Cậu giơ tay lên sờ sờ, dường như phía trước có một tấm kính thủy tinh trong suốt chắn ngang đường, nếu nhìn kỹ một chút, sẽ thấy tấm kính thủy tinh này phát ra tia sáng nhàn nhạt.

“Cao Phi, mấy ông có thấy không?”

Đám Cao Phi quay đầu: “Thấy cái gì?”

Trần Hạo ngạc nhiên chỉ về phía trước mặt mình: “Mấy ông không thấy ánh sáng nhạt tản ra ở đây sao?”

“Không thấy.”

Cao Phi và Chu Toàn lắc đầu.

Mộ Nhất Phàm nói: “Có lẽ chỉ Trần Hạo mới thấy được, Trần Hạo, cậu nói qua tình huống bên đấy thế nào đi.”

Trần Hạo liền miêu tả tình huống bên mình: “Có lẽ dị năng của em là phòng ngự, lúc sử dụng, có thể ngăn cản các đòn tấn công.”

Mộ Nhất Phàm nghĩ hẳn không phải là dị năng phòng ngự, bằng không lúc đụng vào, đã không đau như vậy.

Trần Hạo khó hiểu nhìn Mộ Nhất Phàm: “Không phải dị năng phòng ngự thì là cái gì?”

Mộ Nhất Phàm xoa xoa gương mặt vẫn còn đau nhức suy nghĩ một chút, dị năng gì mà giống như dị năng phòng ngự, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy đau đớn gấp bội lần nhỉ.

Qua hồi lâu anh mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo: “Rất có thể dị năng của cậu là dị năng kết giới.”