Đệ Nhất Tang Thi

Chương 213: Dị năng hệ ám




Mộ Nhất Phàm thấp giọng nói: “Rất có thể Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ ám.” (Ám: bóng tối)

Lần trước lúc anh nghe tới việc có dị năng hệ quang, đã nghĩ không biết liệu có dị năng hệ ám không, thật không ngờ dị năng này lại xuất hiện, hơn nữa cả hai dị năng đều cùng tồn tại trên một người.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Dị năng hệ ám?”

Lại một dị năng nữa hắn chưa từng nghe qua.

“Em chỉ đoán vậy thôi, cũng không chắc chắn, nếu có dị năng hệ ám thật, như thế sẽ rất khủng khiếp.”

Chiến Bắc Thiên tò mò hỏi: “Khủng khiếp thế nào cơ?”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Dựa vào hiểu biết của em về dị năng hệ ám, dị năng hệ ám có thể ăn mòn vạn vật, ví dụ như những người hoặc tang thi bị dị năng tấn công, dù chỉ gây tổn thương da thịt một chút xíu thôi, cũng sẽ bị ăn mòn, vết thương mãi mãi không thể lành, hơn nữa, vết thương sẽ từ từ lan rộng ra, đến khi gây tử vong mới thôi.”

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Năng lực khép miệng vết thương của em cũng không khôi phục lại được sao?”

“Không được, trừ khi được trị bằng dị năng hệ quang.”

Mộ Nhất Phàm nói tới đây, lập tức nghĩ không phải mình vừa sao chép dị năng của Chiến Nam Thiên hay sao?

“Ha ha ha.”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng anh cười, hỏi: “Cười cái gì vậy?”

“Em vừa hấp thu dị năng hệ quang của Chiến Nam Thiên, sau này chỉ cần em không thay thế dị năng này là được, em không phải lo sẽ bị dị năng của Chiến Nam Thiên ăn mòn nữa, cho nên, nếu anh đi tìm Chiến Nam Thiên thì phải dẫn em đi cùng, nếu không rất có thể anh sẽ bị dị năng của hắn gây tổn thương.”

Nhưng Chiến Bắc Thiên lại không thể lạc quan như Mộ Nhất Phàm: “Dị năng hệ ám ngoài việc có thể ăn mòn ra, còn có khả năng gì?”

“Anh cũng vừa thấy đấy, lúc Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ ám, cơ thể sẽ từ từ tỏa ra bóng, hơn nữa, bóng tối sẽ càng lúc càng lớn, nếu như anh bị bóng tối này vây lại, khi đó dị năng của anh sẽ mất hiệu lực, trở thành một người bình thường, mặc cho hắn kiểm soát.”

Mộ Nhất Phàm chắc chắn mình không thể sao chép được dị năng hệ ám, bởi vì dị năng hệ ám có thể vô hiệu hóa dị năng của người khác, cho nên, anh không thể sao chép được.

Đây cũng là lý do vì sao lúc anh thấy Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng hệ ám lại sợ hãi tới như vậy.

Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại: “Vậy không gian của anh thì sao? Liệu dị năng của hắn có thể vô hiệu hóa không gian của anh không? Liệu không gian của anh có bị dị năng hệ ám làm cho biến mất, hoặc không có cách nào vào trong không gian, không thể sử dụng dị năng không gian không?”

“Cái này.. em cũng không rõ nữa, theo lý thuyết mà nói, vốn không gian của anh ở trong thân thể, nếu thực sự gặp dị năng hệ ám, cùng lắm chỉ không thể sử dụng lưỡi chém không gian, khiên chắn không gian và khả năng dịch chuyển không gian, chứ không gây cản trở cho anh đi vào trong không gian.”

Mộ Nhất Phàm phiền não cào đầu: “Em cũng chỉ đoán vậy thôi, nếu như gặp dị năng hệ ám, chưa chắc anh đã có thể vào trong không gian của mình.”

Trong tiểu thuyết của anh không đề cập tới dị năng hệ quang và ám, anh chỉ biết khi đọc qua tiểu thuyết khác, anh không thể ngờ trong tiểu thuyết của mình sẽ xuất hiện hai loại dị năng này.

“Ngoại trừ hai cái này ra, còn gì nữa không?”

“Còn, nó còn có thể khiến con người ta cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ, nhưng nếu là dị năng giả mạnh mẽ, hoặc là tang thi đẳng cấp không kém Chiến Nam Thiên là bao, hiệu quả sẽ không lớn lắm.”

Mộ Nhất Phàm nói đến đây, khẽ thở dài: “Thật ra, ba tác dụng của dị năng hệ ám kia, chưa phải thứ kinh khủng nhất.”

Chân mày Chiến Bắc Thiên nhíu chặt thêm mấy phần.

Chỉ ba tác dụng này thôi đã khó đối phó rồi, chẳng lẽ còn thứ gì đó khó đối phó hơn?

“Đáng sợ nhất là một người có đồng thời cả hai dị năng quang và ám, bởi khi hai dị năng này hợp lại, có thể nuốt trọn mọi thứ, chẳng khác nào hủy diệt hết tất cả, còn cụ thể nuốt trọn như thế nào, em cũng không biết nữa.”

Mộ Nhất Phàm thở hắt: “Đấy chỉ là những hiểu biết của cá nhân em về dị năng hệ ám, còn dị năng hệ ám của Chiến Nam Thiên như thế nào, em cũng không rõ nữa, nhưng nhìn lúc hắn sử dụng dị năng hệ ám dường như rất đắc ý với dị năng này của mình, hẳn là dị năng này của hắn càng đáng sợ hơn dị năng quang.”

Nói tới đây, hốt nhiên anh cảm thấy trước mắt không nên để Chiến Bắc Thiên tiếp cận Chiến Nam Thiên, đợi Chiến Bắc Thiên luyện tập tốt dị năng không gian, tới tìm Chiến Nam Thiên sau cũng không muộn.

“Ừ, anh biết phải làm thế nào rồi, trước mắt cứ như vậy đi.”

Mộ Nhất Phàm biết Chiến Bắc Thiên biết chừng mực, cũng không nhiều lời nữa, sau khi cúp điện thoại bèn quay về phía Mộ Kình Thiên: “Con trai, đưa ba vào không gian hấp thụ linh khí đi.”

Không biết có phải do đẳng cấp dị năng của anh cao lên không, giờ chỉ hấp thụ tinh hạch thôi đã không đủ thỏa mãn anh.

Giống như mỗi lần hấp thụ một tinh hạch, chỉ như hút một giọt nước, khiến anh không thể nào lên cấp thứ tư, sau này phải ra ngoài thành tìm nhiều tinh hạch hơn về mới được.

Mộ Kình Thiên cười khì khì, bàn tay nhỏ bé khoác lên người Mộ Nhất Phàm, sau đó hai người biến mất khỏi gian phòng.

Ở bên kia, không bao lâu sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền cảm thấy không gian có gì đó khác thường, hắn nhắm mắt nhìn lướt qua không gian, thấy con trai đưa Mộ Nhất Phàm vào trong đó, khẽ mỉm cười.

Đến khi mở mắt ra trông thấy chiếc xe việt dã của mình, hắn chau mày lại.

Ban nãy bởi đột nhiên biến mất khỏi xe, xe không có ai lái, hơn nữa do phóng với tốc độ rất nhanh nên xe đâm vào một cây to, đầu xe bị lõm một mảng lớn.

Chiến Bắc Thiên lùi xe ra, lái về doanh địa.

Mao Vũ đang định về ký túc xá ngủ, trông thấy Chiến Bắc Thiên lái chiếc xe xập xệ về, tiến lên lo lắng hỏi: “Lão đại, xe của anh bị sao vậy?”

“Không sao, mai cậu tìm một thợ sửa xe về giúp tôi. Phải rồi, mai tôi có việc phải ra khỏi thành một chuyến, cậu theo tôi tới phòng làm việc, tôi có chuyện cần bàn với cậu.”

“Vâng ạ.”

Vừa vào phòng làm việc, Chiến Bắc Thiên liền bàn giao một số công việc ở doanh địa, đến khi bàn giao hết xong mới hỏi: “Vụ mấy người mất tích ở khu thành phía bắc điều tra đến đâu rồi?”

Mao Vũ lắc đầu thở dài: “Vẫn không tìm được người, chỉ e mấy người này lành ít dữ nhiều.”

“Có ai thông báo lại mất tích không?”

“Không ạ.”

Mao Vũ do dự một chút, lại nói: “Nhưng cái ông Dung Đức Minh kia lại chạy tới doanh địa chúng ta lấy đồ ăn thức uống, còn bảo chúng ta đổ thêm xăng cho xe máy của ông ta, da mặt người này dày thật đấy.”

“Đến khi nào vậy?”

“Sau khi lão đại tới biệt thự của Chiến lão quân ủy, ông ta nhân lúc trời tối, ít người thấy bèn chạy tới đây xin xỏ.”

“Ông ta có cung cấp tin tức gì của Dung Tuyết không?”

“Không ạ, nhưng em đã nói với ông ta, nếu nửa tháng sau không có tin tức của Dung Tuyết, sẽ không cho ông ta lương thực và nước nữa.”

Chiến Bắc Thiên đồng ý với cách làm này của cậu: “Không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Mao Vũ xoay người đi, thế nhưng vừa đi tới cửa, chuông báo động trong doanh địa vang lên.

Chiến Bắc Thiên đứng bật dậy.

Mao Vũ lập tức lấy bộ đàm ra hỏi phòng giám sát xem đã xảy ra chuyện gì.

Binh lính ở phòng giám sát lập tức nói: “Hai người thường trong ký túc xá bị chết.”

“Chết như thế nào.”

“Không biết ạ, bọn em vẫn nhìn camera theo dõi, nhưng không thấy có kẻ tình nghi nào xuất hiện.”

Chiến Bắc Thiên lập tức nhảy xuống qua cửa sổ, Mao Vũ cũng nhảy qua cửa sổ theo, chạy nhanh về phía ký túc xá.

Một căn phòng trong ký túc xá đông nghịt người vây xem, mọi người đang bàn luận không biết vì sao hai người kia lại chết đi, hơn nữa tử trạng cũng rất lạ.

“Chiến thiếu tướng tới, mọi người mau nhường đường.”

Những người tới vây xem lập tức tránh sang hai bên đường.

Lục Lâm đang khám nghiệm tử thi trông thấy Chiến Bắc Thiên đi tới, đứng dậy kêu: “Lão đại.”

Chiến Bắc Thiên nhìn cái xác khô dưới đất, hỏi: “Chết như nào?”

Lục Lâm chau mày lại: “Nhìn như là bị hút cạn máu.”

“Hút cạn máu?” Chiến Bắc Thiên có thể đoán được đại khái là do ai làm.

“Còn có, lão đại, anh nhìn lên tường xem.” Lục Lâm giơ ngón tay bảo Chiến Bắc Thiên nhìn về phía bức tường đối diện cửa.

Chiến Bắc Thiên nhìn theo, chợt nheo mắt lại.

Trên mặt tường trắng tinh có một dòng chữ to đùng viết bằng máu đỏ: Chiến Bắc Thiên, tôi tới tìm anh tính sổ, tiếp theo, tôi sẽ hút cạn máu từng người từng người một trong doanh địa của anh, cho anh không được yên thân, còn mạng của anh, tôi sẽ tới lấy cuối cùng.

Mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, ra lệnh cho Mao Vũ: “Rửa sạch đi.”

“Vâng.” Mao Vũ lập tức dùng dị năng, rửa sạch vết máu trên tường.

Chiến Bắc Thiên phân phó cho Lục Lâm: “Chôn thi thể xuống, còn có, tăng cường tuần tra ban đêm.”

“Vâng.” Lục Lâm lập tức lùa đám đông đứng vây xem bên ngoài đi: “Đừng nhìn nữa, mau về phòng ngủ đi.”

Đợi mọi người giải tán rồi, Mao Vũ mới hỏi: “Lão đại, anh có biết là ai làm không?”

Đáy mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia hung tàn: “Chắc là do Dung Tuyết làm, giờ cậu sai người đi nhổ sạch toàn bộ cây cối trong doanh địa, ngay cả cây ở dưới lòng đất cũng không được giữ lại, còn có, cây cối hoa cỏ xung quanh doanh địa cũng phải nhổ hết.”

Mao Vũ không hỏi gì, lập tức đáp: “Vâng ạ.”