Đệ Nhất Tang Thi

Chương 2: Nam chính




Tiết thanh minh, rất nhiều người đi tảo mộ, bởi vậy mà đại lộ tắc nghẽn, xe nhích từng chút một vô cùng chật vật.

Đến khi Mộ Nhất Phàm đi tới thôn Thủy Hương ở ngoại ô thành G thì đã là 13 giờ 18 phút chiều.

Anh xuống xe, chạy tới cửa hàng mua một bộ đồ tảo mộ như hương, như nến, như vàng mã,.. sau đó vội vã chạy lên núi.

Lúc này mọi người ở khắp nơi đổ về thôn quê cúng bái, tiếng khẩn cầu tổ tông phù hộ hòa cùng tiếng pháo trở thành thứ tạp âm đinh tai nhức óc, khói hương nồng như mây mù tiên nhân bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Mộ Nhất Phàm nhớ trong tiểu thuyết mình không nhắc cụ thể thời gian và địa điểm nam chính đi viếng đồng đội, chỉ nói qua loa là giờ ngọ, lúc mặt trời vẫn còn rực rỡ, địa điểm là ở giữa sườn núi, thế nên anh không rõ lúc này nam chính có còn ở thôn Thủy Hương hay không, chỉ biết điên cuồng tìm kiếm trên đỉnh núi.

May mắn là các phần mộ được xây vòng quanh đường núi, tầm nhìn không bị cản trở.

Mộ Nhất Phàm vừa tìm kiếm nam chính vừa men theo ký ức mà nhớ lại dáng dấp người này.

Trước đó, bởi vẫn bị chuyện mình xuyên vào tiểu thuyết mạt thế làm cho kinh hãi, cho nên anh chưa kịp định hình lại xem dáng dấp nam chính thế nào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nam chính trùng tên trùng họ với Chiến Bắc Thiên ở ngoài đời thực, về phần tướng mạo….

Mộ Nhất Phàm lần theo trí nhớ mà tìm kiếm bóng dáng nam chính, đột nhiên anh bị một người đàn ông thon gầy cao ngất ở phía trước hấp dẫn sự chú ý, cước bộ chợt dừng lại..

Người đàn ông kia cao chừng mét chín, trên người mặc một chiếc áo phông đen bó sát người, dưới thân là một chiếc quần màu xanh bộ đội cùng đôi giày quân nhân đen, phối đồ tuy đơn giản nhưng cũng không thể che đi khí tức mạnh mẽ trên người. Khuôn mặt tuấn mỹ mà kiên nghị, làn da màu lúa mạch ánh lên dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, mang tới cảm giác lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt thâm sâu trầm xuống mà lặng lẽ nhìn phần mộ phía trước mặt đến xuất thần, thế nhưng tia sáng trong đôi con ngươi đã bán đứng tâm tình hắn lúc này, để lộ sự bi thương và tự trách trong nội tâm.

Mộ Nhất Phàm sợ ngây người mà đứng yên một chỗ, mắt càng mở to hơn, không thể tin mà nhìn chằm chằm đối phương.

Chẳng cần tiến lên anh vẫn có thể khẳng định chắc chắn người đàn ông phía trước kia chính là nhân vật truyền kỳ được nhào nặn dưới ngòi bút của mình —— Chiến Bắc Thiên!

Đương nhiên cũng không phải vì dáng dấp đối phương quá tuấn mỹ, không phải bởi vì khí phách đối phương cường thế tới cỡ nào, mà là ——

Người kia con bà nó giống bạn thân của anh như đúc!!

Ngọc hoàng đại đế thần linh ơi, có phải bởi vì con nổi lên sát ý mà ngài cố ý chỉnh con không?

Cẩu huyết quá đi mà!!

Lúc đó miêu tả nam chính, sao não anh lại tàn như vậy, thế mà lại lôi bạn tốt của mình ra miêu tả dáng dấp nam chính!

Giờ thì hay rồi, nam chính giống hệt bạn thân, anh biết hạ thủ thế nào đây?!

Dọc đường đi anh đã nghĩ ra hơn chục thủ pháp giết người tàn nhẫn, bởi anh không còn cách nào, cho nên mới phải dùng cách này để kết thúc mọi chuyện!

AAAAA ~~~ Huhu!

Nếu còn có cách khác thì anh đã sớm làm rồi, đâu phải khổ não suy nghĩ một đêm, nghĩ ra loại chuyện thủ tiêu nam chính thất đức như này chứ!

Đương lúc Mộ Nhất Phàm đang gầm trong lòng thảo nê mã, đột nhiên “Bịch” một tiếng, cái túi trong tay anh đột nhiên bị thủng, đồ mua để tảo mộ rớt xuống mặt đất.

Đến khi Mộ Nhất Phàm hoàn hồn lại, trông thấy Chiến Bắc Thiên cách đó không xa nghe thấy tiếng ngoái đầu nhìn lại.