“Cậu cũng cảm thấy thế sao?” Mộ Nhất Phàm ngồi phía sau ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo ngồi ở ghế tài xế: “Mấy hôm trước từ lúc ở thôn Thúy Hoa anh đã cảm thấy như có người đang theo dõi chúng ta.”
Trần Hạo nói: “Từ sau khi rời thôn Thúy Hoa thì em đã cảm thấy thế.”
Khổng Tử Húc hỏi: “Mấy người nhận thấy có người đang theo dõi chúng ta, sao không nói sớm một chút?”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Không phải là không muốn nói sớm, là bởi anh không cảm nhận được xung quanh có người khác hay là tang thi, cho nên cứ tưởng đây chỉ là ảo giác của mình.”
Trần Hạo nói: “Em không nói là bởi cảm giác không giống kẻ thù âm thầm theo dõi trong bóng tối, cho nên không xác định được, nhưng mà phía sau lưng vẫn lành lạnh, khiến rợn cả tóc gáy.”
Chu Toàn nói: “Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta mau chóng về thành B thì hơn.”
Mộ Nhất Phàm đồng ý với ý kiến này: “Đoạn đường phía sau, chúng ta thay phiên nhau lái xe, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên xe, ăn cũng ở trên xe luôn, khi nào cần giải quyết nỗi buồn mới đỗ xe ra ngoài.”
“Vâng.”
Từ đó dọc đường về thành B, chỉ khi nào cần giải quyết nỗi buồn họ mới đỗ xe lại.
Bởi mọi người đều là đàn ông, cho nên đi tiểu cũng rất đơn giản, đứng ở ven đường là đã có thể giải quyết xong, thế nhưng đi đại tiện thì phiền phức hơn, chẳng ai muốn phơi mông trần ngồi xổm ở ven đường, để người khác ngửi thấy mùi mình ‘ra’, cho nên cách tốt nhất là chui vào bụi cỏ để giải quyết.
Trước khi giải quyết, họ sẽ kiểm tra xem tình hình xung quanh, xác định không có nguy hiểm gì mới vào trong bụi cỏ, để những người khác đứng ở bên kia đầu xe coi chừng, nếu gặp phải chuyện gì sẽ hô lên một tiếng.
Bởi bọn họ vô cùng cẩn thận nên dọc đường về không xảy ra bất cứ chuyện gì, mắt thấy sắp tới thành B, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị chui vào bụi cỏ đi ngoài, đột nhiên bị vật gì đó kéo vào sâu trong rừng rậm.
Đám Cao Phi nghe thấy tiếng kêu, vội vã xoay người, Mộ Nhất Phàm lập tức dùng dị năng hệ mộc quấn quanh người Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị, để tránh khỏi bị kéo đi xa, không đuổi kịp.
Thế nhưng, cành mây quấn lấy Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị vẫn kéo chặt hai người họ như cũ.
Cao Phi vội vàng nổ đứt nó, lúc này Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị mới thoát hiểm.
Mộ Nhất Phàm vội chạy vào trong bụi cỏ, thấy eo Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị bị một cành mây quấn lấy: “Hai người không sao chứ?”
“Không sao, cũng may mà mọi người phát hiện kịp thời, nếu không sẽ bị lôi đi mất.” Trần Hạo và Đặng Hiểu Nghị vội đứng lên mặc quần vào.
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía hai người bị kéo đi, ở gốc đại thụ cách đó không xa, dường như có một người đang đứng.
Anh không chắc chắn bởi khoảng cách hơi xa, đối phương lại đưa lưng về phía bọn họ, hơn nữa quần áo trên người như vỏ cây, chỉ có thể từ dáng hình và mái tóc dài phía sau mà đoán ra đối phương là một người.
Đúng lúc này, bóng người kia quay đầu lại, lộ ra đôi môi tím đậm và hai mắt xanh biếc, còn da mặt lại hệt như vỏ cây.
Mộ Nhất Phàm giật mình.
Người kia rất giống quái nhân mà Thẩm Khâm Dương nhắc tới.
“Trời ơi, kia là người sao?” Đặng Hiểu Nghị nhìn bóng người phía xa xa mà rợn tóc gáy.
Quái nhân kia nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm hồi lâu, ánh mắt hết sức u ám, sau đó từ từ nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo.
Trần Hạo cảnh giác nhìn quái nhân, hạ giọng nói: “Ánh mắt của người kia giống hệt ánh mắt mà mấy hôm trước em nói có cảm giác như bị người ta nhìn chòng chọc, âm u lạnh lẽo, khiến người ta cảm thấy khó chịu.”
Đặng Hiểu Nghị nói: “Không phải là hắn theo chúng ta đấy chứ?”
“Rất có thể là như vậy.”
Quái nhân bật cười “Kekeke”, sau đó đi tới gần gốc đại thụ, cơ thể trong nháy mắt ẩn vào trong thân cây.
Cao Phi đuổi tới lập tức dùng dị năng cho nổ thân cây kia, “Rầm” một tiếng, thân cây phát ra tiếng nổ bùm, lung lay đổ xuống bên cạnh.
Mộ Nhất Phàm thấy thân cây đổ xuống như một cây bình thường, nói: “Không nổ được hắn đâu, hắn đã đi rồi.”
Cao Phi nghi hoặc: “Không phải hắn chui vào trong thân cây sao? Sao không nổ được hắn?”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Thân cây chỉ là thông đạo, cơ thể hắn có thể dịch chuyển từ thân cây nọ tới thân cây kia.”
Nếu đúng là thế thật, như vậy anh đã hiểu được rất có thể người dõi theo họ dọc đường chính là quái nhân kia, bởi nếu lấy thân cây làm thông đạo để truyền tống, đuổi theo bọn họ cũng không khó.
“Nhất Phàm, có phải anh biết quái nhân kia là ai không?” Trần Hạo hỏi.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Có lẽ là người biến dị.”
Lúc anh viết tiểu thuyết, những người này phải một năm sau mạt thế mới xuất hiện, mà theo như trong tiểu thuyết, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc bị động thực vật nuốt chửng, sau đó nhờ ý chí mạnh mẽ bất khuất mà có thể hòa làm một thể với động thực vật, có dị năng của người biến dị.
“Người biến dị?”
“Ừ, là…” Mộ Nhất Phàm giải thích qua cho họ nghe.
Năm người Cao Phi ngạc nhiên nhìn Mộ Nhất Phàm: “Còn có chuyện này sao?”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Giờ không còn sớm, chúng ta mau về thành B đi.”
Sáu người quay trở lại xe, mãi hơn mười một giờ đêm mới tới cổng thành B, đầu tiên họ nộp một phần mười vật tư cho binh lính gác cổng, sau đó đi tới khu kiểm tra để kiểm tra xem thân thể có bị thương không, sau đó đưa tới khu cách ly đợi.
Lúc họ đi tới khu cách ly, thấy trong đó có một cô gái mặc đồ màu trắng ngồi trong phòng, cô ta lặng lẽ lật trang sách trong tay, mái tóc dài che đi gương mặt cô.
Hơn nữa, bởi ngọn đèn trong khu cách ly mờ tối, cho nên không thể thấy rõ đối phương thế nào, nhưng bầu không khí âm u tĩnh lặng như vậy, trông có vẻ quỷ dị.
Mộ Nhất Phàm và đám Trần Hạo không nhịn được mà nhìn đối phương mấy lần.
Bởi từng cửa phòng đều được làm bằng song sắt, cho nên đến khi đi tới gian phòng cách ly đối diện, vẫn có thể thấy cô ta ngồi phía đối diện.
Binh lính nhốt họ vào phòng cách ly rồi rời đi.
Đặng Hiểu Nghị nói: “Phải ở chỗ này đợi năm, sáu giờ, chắc đêm nay phải qua đêm ở đây rồi.”
Trần Hạo tùy ý nằm xuống đất: “Mọi người đã mệt mỏi mấy ngày rồi, giờ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mộ Nhất Phàm cũng tìm một chỗ để ngồi xuống, đang muốn nhắm mắt lại, liền thấy người con gái ở phòng đối diện đứng lên, lấy trong túi áo ra một chiếc lược ngắn để chải tóc, vừa chải vừa đi tới trước song sắt.
Cô gái kia đặt chiếc lược trong tay xuống, nâng mí mắt lên, nhìn về phía đối diện, đôi môi đỏ mọng hé ra: “Anh Mộ, đã lâu không gặp, anh vẫn còn nhớ tôi là ai chứ?”
Mộ Nhất Phàm trông thấy gương mặt được trang điểm xinh đẹp, lập tức mở to mắt ra, ngạc nhin nhìn đối phương: “Dung Tuyết?”
Sao Dung Tuyết lại ở đây?
Lại nói, sau khi Dung Tuyết rời đội ngũ họ ở thành K, cũng không biết đã đi về đâu, từ đó chưa từng nghe thấy tin tức gì của cô, càng không biết Chiến Bắc Thiên đã làm gì với Dung Tuyết.
Dung Nhan và bà Dung từng hỏi nhóm Mao Vũ về tin tức của Dung Tuyết, tiếc là không ai biết tung tích gì của cô ta.
Đám Trần Hạo nhìn Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, anh biết cô gái kia sao?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu
Dung Tuyết thấp giọng cười: “Cũng may là anh Mộ đây còn nhớ tôi, anh Mộ có biết mẹ và chị tôi thế nào rồi không?”
Mộ Nhất Phàm nghĩ Dung Tuyết trước mắt mình có vẻ âm trầm, chau mày lại, không muốn nói nhiều về chuyện của Dung Nhan: “Vẫn ổn.”
Dung Tuyết lại hỏi: “Anh Mộ có biết mẹ và chị tôi giờ đang ở đâu không?”
Chân mày Mộ Nhất Phàm chau thêm vài phần, lo Dung Tuyết tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên làm loạn, suy nghĩ một chút, bèn nói: “Giờ họ ở nhà số 105 khu dân cư phía bắc thành phố.”
Địa chỉ này cũng không phải anh cho bừa, đây là địa chỉ cha và mẹ kế của Dung Tuyết ở, lúc anh viết tiểu thuyết từng đề cập tới, chỉ là không biết giờ họ còn ở đó không.
Anh nói địa chỉ này, là muốn để Dung Tuyết đi tìm cha mình, không đến doanh địa gây phiền phức cho Dung Nhan.
“Cảm ơn anh Mộ đã nói cho tôi biết.” Dung Tuyết lại cầm lược lên, chải chải tóc.
Đặng Hiểu Nghị thấy Dung Tuyết lại chải đầu, lập tức rùng mình một cái: “Cô gái này kì thật đấy, nửa đêm nửa hôm còn chải đầu, khiến tôi có cảm giác như đang nhìn thấy ma ấy, trông cứ rờn rợn.”
Khổng Tử Húc cười nói: “Thích làm điệu là thiên tính của phụ nữ, ngay cả cái này mà ông cũng không biết, bảo sao không tìm được bạn gái.”
“Ông thì biết rồi, nhưng vẫn không có bạn gái đấy thôi?” Đặng Hiểu Nghị tức giận phản bác.
Khổng Tử Húc hừ nhẹ: “Chẳng qua tôi không muốn tìm thôi nhé.”
“Phải rồi.” Đột nhiên Dung Tuyết lại cất tiếng hỏi: “Chiến thiếu tướng vẫn tốt chứ?”
Trái tim Mộ Nhất Phàm treo lên, chẳng lẽ cô ta vẫn còn chưa chết tâm với Chiến Bắc Thiên?
Dung Tuyết không đợi anh trả lời, mỉa mai nói: “Xem tôi kìa, ngốc thật đấy, Chiến gia nổi danh ở thành B tới như vậy, sao có thể không sống tốt được.”
Động tác chải tóc của cô ta dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó đôi môi đỏ tươi cong lên nở nụ cười xinh đẹp mà đầy ý tứ sâu xa: “Nói vậy hẳn anh Mộ và Chiến tiên sinh cũng rất tốt nhỉ? Hai người thật khiến tôi phải hâm mộ ghen tị.”
Nói đoạn, trong miệng Dung Tuyết khẽ phát ra tiếng cười nhẹ, giơ hai tay lên, nắm lấy song sắt trước mặt: “Anh Mộ, phiền anh giúp tôi chuyển lời tới Chiến thiếu thướng, tôi, Dung Tuyết này, đã tới thành B.”