Đệ Nhất Tang Thi

Chương 178: Mi còn dám cho ta xem cái này!!!!!!




Mộ Nhất Phàm đỡ lấy cái gối bay tới, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn người trên giường: “Ông nội, ông có thể cử động được rồi ạ?”

Mộ Khiếu Hổ tức giận hừ hừ: “Nếu không thể cử động, chắc bị cái đứa cháu chết tiệt này làm cho tức chết rồi, anh tới đây cho ông, mau nói cho rõ chuyện ngày hôm đó, “Cháu thích một người đàn ông” là cái gì, hả hả?”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề, đi tới bên người Mộ Khiếu Hổ: “Thì là ý trên mặt chữ, cháu thích Chiến Bắc Thiên thật đó ông, trừ anh ấy ra, cháu không còn cần ai khác.”

“Không còn cần ai khác?” Mộ Khiếu Hổ tức giận chọc vào trán anh: “Thế anh còn cần con trai không? Đến khi con trai anh hiểu chuyện, nó biết bố mình ở với một người đàn ông khác, thử nghĩ xem thằng bé sẽ nghĩ thế nào, nó biết nhìn mặt bạn bè đồng trang lứa thế nào? Rõ ràng có thể ở với phụ nữ, sao lại chọn một người đàn ông?”

Ngày hôm đó nghe Mộ Nhất Phàm nói xong, ông thật sự bị đứa cháu này làm cho tức ghê gớm.

Nếu như còn có thể uốn nắn lại, ông vẫn mong cháu mình có thể giống như người bình thường mà kết hôn sinh con.

Mộ Nhất Phàm xoa xoa chỗ bị chọc đau: “Ông nội, hôm đó cháu chưa nói cho ông sao?”

“Nói cái gì?” Mộ Khiếu Hổ nghi hoặc lườm anh một cái.

“Con nó là do cháu sinh ra, là cháu tự sinh từ trong bụng ra ấy.” Mộ Nhất Phàm nói xong, vội vã nhảy ra đằng sau hai bước, sợ bị ông chọc đầu tiếp.

Mộ Khiếu Hổ nghe vậy liền trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó khôi phục tinh thần mà giận dữ nói: “Anh muốn ở với cái thằng kia chứ gì? Việc gì phải lấy cái cớ như vậy để lừa ông lão này, ta có hồ đồ hơn nữa, cũng sẽ không hồ đồ đến mức tin tưởng một người đàn ông lại có thể sinh con.”

Mộ Nhất Phàm làm vẻ mặt nghiêm túc: “Ông nội, con nó là do cháu sinh ra đấy, lúc đó còn có một bác sĩ, à không, hai bác sĩ có thể chứng minh cháu mang thai.”

Nghe tới đây, Mộ Khiếu Hổ trợn trừng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, qua hồi lâu mà vẫn không nói được nên lời.

Ông nhìn ra được Mộ Nhất Phàm không giống như nói dối, hơn nữa, đường đường là đàn ông con trai, nếu không thật sự gặp phải chuyện hoang đường này, chẳng ai lại chịu vơ chuyện này vào mình, nói ra chỉ tổ mất mặt, không được cái ích gì.

Mộ Nhất Phàm thấy Mộ Khiếu Hổ tin tưởng lời mình, bèn rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói: “Ông nội, ông xem bọn cháu ngoài đồng tính ra, có gì khác với mấy đôi vợ chồng khác đâu? Bọn họ có thể sinh con dưỡng cái, bọn cháu cũng sinh con dưỡng cái rồi còn gì?”

Mộ Khiếu Hổ nhìn anh đăm đăm: “Cháu thích nó tới vậy?”

Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.

Mộ Khiếu Hổ hỏi: “Thế nó thì sao? Nó có thích cháu không? Cháu về lâu như vậy, sao không dẫn nó tới gặp mặt ta? Nếu nó thích cháu, hẳn phải tới gặp ông già này chứ?”

Mộ Nhất Phàm vội vã giải thích giúp cho Chiến Bắc Thiên: “Ông nội, ông không biết đâu, mấy ngày ông không động đậy được, nhà ta với Chiến gia ầm ĩ to chuyện lắm, em họ của Bắc Thiên dùng dị năng đả thương Mộ Nhất Hàng, người nhà ta đều giận sôi lên, sao tới gặp ông được, còn cả sáng nay, lúc bác cả quay về thành B thì gặp bố của anh ấy, không hiểu sao hai đội lại đánh nhau, cuối cùng nhà họ Chiến đang cho rằng bác cả đánh bố Bắc Thiên ấy, giờ quan hệ hai nhà căng thẳng lắm, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.”

Mộ Khiếu Hổ chau mày lại: “Nếu hai nhà đã căng thẳng tới mức ấy, cháu cũng biết không chỉ bố cháu sẽ phản đối hai đứa, mà cả Chiến gia cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở với nhau, cháu tưởng tình cảm của hai đứa có thể chống lại sự phản đối của hai nhà sao?”

Mộ Nhất Phàm không nói gì.

Nhưng anh cho rằng họ có thể.

“Vậy đi, nếu hai đứa qua thử thách phản đối của hai nhà mà còn có thể ở bên nhau, mà Chiến gia cũng dần dần chấp nhận sự thật hai đứa ở bên nhau, nếu chỉ có ba cháu phản đối, ta sẽ đi thuyết phục ba cháu, được không?”

Mộ Nhất Phàm biết Mộ Khiếu Hổ đã từ từ chấp nhận chuyện anh cùng với Chiến Bắc Thiên, vui vẻ thơm lên má Mộ Khiếu Hổ một cái: “Được ạ.”

Mộ Khiếu Hổ tức giận cười nói: “Cái thằng nhóc này.”

Ông cảm thấy cháu trai mình khác trước, tính tình cởi mở hoạt bát hơn nhiều, cũng nói nhiều hơn trước đây, không âm trầm giống như trước, lúc nào cũng cau cau có có, khiến người ông này rất lo lắng.

Cũng không biết cháu trai ông thay đổi nhiều như vậy, có phải nhờ chàng trai kia không.

“Phải rồi, bác gái với thím cháu còn chưa biết chuyện ta đã hồi phục như bình thường, cho nên, trước mắt đừng nói cho họ, để ta giả vờ thêm ít ngày nữa, biết chưa?”

Mộ Nhất Phàm hơi chau mày: “Ông nội, ông muốn…”

Ánh mắt Mộ Khiếu Hổ trầm xuống: “Không bắt được cái người hại ta kia, ta thật sự không an lòng, cho nên muốn giả bộ thêm ít ngày nữa, xem người kia có động thủ một lần nữa không.”

Sở dĩ ông nói cho Mộ Nhất Phàm, là bởi không muốn cháu trai phải quá lo lắng, ông biết mình có thể cử động nói chuyện được như bây giờ đều nhờ công lao của cháu trai.

Cho nên, sau khi biết là cháu trai đi vào, ông mới ném gối về phía Mộ Nhất Phàm, để cháu trai biết ông đã khỏe rồi và có thể yên tâm.

Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Thật ra cháu cũng muốn tìm ra cái người kia, ông nội, giờ ông có nghi ngờ ai muốn hại ông không?”

Mộ Khiếu Hổ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Nếu đã có nghi ngờ thì việc gì ta phải giả bộ nữa, cháu cũng đừng ở lại đây lâu, đi ra ngoài đi, rảnh thì lại tới thăm ta.”

“Vâng.”

“Mà này.” Đột nhiên Mộ Khiếu Hổ nghĩ tới cái gì đó, vội gọi giật Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm xoay người nhìn ông: “Ông nội, còn chuyện gì nữa sao?’

Mộ Khiếu Hổ hơi lúng túng mà ho nhẹ một tiếng, bực mình hỏi: “Cháu ở với đàn ông mà vẫn có thể nọ kia hả?”

Thật ra ông cũng cảm thấy mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc, nếu hai người đàn ông không thể làm tình gì đó, thì sao có thể sinh con ra được.

Nhưng mà ông rất tò mò, ông sống bảy, tám mươi năm rồi, thật không nghĩ ra hai thằng đàn ông ở với nhau thì sinh hoạt giường chiếu hài hòa kiểu gì.

Mộ Nhất Phàm biết Mộ Khiếu Hổ muốn hỏi gì, cười xấu xa, lấy trong balo ra cái đĩa CD ‘người nhớn’ mà anh mang từ huyện Ngô Đồng về, dúi vào tay ông nội: “Ông nội, ông thong thả xem, nhớ xem khi ở một mình đấy nhé.”

Nói xong liền chạy ra khỏi phòng như một làn khói, còn cẩn thận giúp ông đóng cửa vào.

“Cái gì vậy?”

Không ngờ đến khi đường nhìn từ cửa ra vào dời xuống đĩa CD, lúc này, hình ảnh hai người đàn ông lõa lồ quấn lấy nhau đập vào tầm mắt ông, bên cạnh còn chú thích năm chữ ‘Kỹ năng đại chiến sex’.

Bàn tay ông run lên, chiếc CD rơi xuống đất, tức giận mắng: “Mộ Nhất Phàm, cái thằng nhãi này, ta nói cho anh biết, ta muốn rút lại lời ban nãy, ta không xin xỏ với Duyệt Thành cho anh nữa!!!”

Tiếc là giờ trong phòng chỉ còn mình ông, không có tiếng ai đáp lại.

Mộ Khiếu Hổ thở hồng hộc mà trừng cửa phòng, ánh mắt từ từ chuyển xuống mặt đất, nhìn chòng chọc hai người đàn ông ôm nhau trên CD hồi lâu, sau đó đứng dậy nhét CD xuống dưới đệm.

“Còn dám cho ta xem cái này, sau này ta đưa cho Chiến Quốc Hùng xem!”

Mộ Khiếu Hổ càu nhà càu nhàu quay trở lại giường nằm, tiếp tục giả vờ ngủ.

Thật ra Mộ Nhất Phàm cũng không nghĩ đưa CD cho ông nội xem, anh làm như vậy chỉ là muốn ông hiểu thêm chuyện giữa đàn ông và đàn ông, không phải đàn ông ở với nhau thì không có tình cảm và tình ái.

Sau khi quay về phòng, anh bắt đầu lên kế hoạch sau này cho mình, nếu muốn tiếp quản một số người từ trong tay bố anh thì nên chuẩn bị sẵn sàng, phải điều tra xem ai dùng được, ai không nên dùng.

Nếu dùng được thì nên dùng thế nào, làm thế nào để họ một lòng trung thành với mình.

Mộ Nhất Phàm nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, xem rốt cuộc những người nào sẽ về tới tay mình.

Vận não hồi lâu, cuối cùng anh cũng nhớ ra năm cái tên, nhưng có một chuyện khiến anh khó xử.

Trong tiểu thuyết, cuối cùng năm người này sẽ theo Chiến Bắc Thiên cùng nhau giành thiên hạ, độ trung thành có thể so sánh với đám Lục Lâm, hơn nữa chỉ cần là người được họ công nhận, họ sẽ sống chết nghe theo.

Cho nên, đây cũng chính là điều khiến anh khó xử, nếu anh đoạt người của nam chính đi, chẳng phải khiến nam chính mất đi mấy cánh tay sao?

Mộ Nhất Phàm ngồi trong phòng suy nghĩ sâu xa hơn, cuối cùng vẫn quyết định kéo người về tay mình.

Dù sao thì anh cũng là người của Chiến Bắc Thiên, như vậy, người của anh cũng chẳng khác nào người của Chiến Bắc Thiên, chỉ cần sau này nói rõ quan hệ của anh với Chiến Bắc Thiên cho họ, anh tin họ cũng sẽ giúp đỡ Chiến Bắc Thiên, giống như cách họ giúp đỡ Dung Nhan trong truyện.

Cơ mà, anh cảm thấy mình đã lo lắng quá nhiều rồi, chắc gì họ đã có ý theo anh, nói không chừng cuối cùng vẫn rời doanh địa mà theo Chiến Bắc Thiên.

Dựa vào năng lực và khí phách của Chiến Bắc Thiên, chắc chắn hắn có thể khiến mấy người này cảm phục, việc gì anh phải lo lắng chuyện này. Giờ điều tối quan trọng là làm thế nào để năm người họ trung thành và tận tâm với anh mới phải.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Nhất Phàm dậy từ sớm, chải chuốt từ đầu xuống chân một hồi, để cho mình trông có vẻ nghiêm túc đáng tin, sau đó cùng Mộ Duyệt Thành ăn sáng xong, lái xe tới doanh địa của Mộ gia.