Đệ Nhất Tang Thi

Chương 129: Ai nói tôi là tang thi cơ?!




Các cậu lính, nhóm Lục Lâm, cùng với tất cả những người sống trong tòa nhà đều sửng sốt.

Mộ Nhất Phàm là tang thi sao?

Mộ Nhất Phàm là tang thi thật sao?

Chiến Bắc Thiên nói một cách đầy kiên định: “Đúng là tôi phải bảo vệ cho cậu ấy!”

“Anh…” Người đàn ông cầm đầu nổi đóa, nhất thời dị năng hệ hỏa bộc phát từ trong cơ thể ra.

Thế nhưng, anh ta còn chưa kịp làm gì, cả người đã cứng ngắc không thể động đậy, tựa như toàn thân từ trên xuống dưới bị bó bột thạch cao, không những cứng lên, còn lạnh lẽo không gì sánh bằng, ngay cả miệng cũng không thể há ra.

Những dị năng giả khác thấy người đàn ông cầm đầu bị đóng thành một tảng băng, đều lấy làm kinh hãi.

Người đàn ông cầm đầu kia là người sử dụng dị năng giỏi nhất, cũng là người mạnh nhất trong số bọn họ, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đóng băng thành tảng, có thể thấy dị năng của đối phương đã đạt tới cảnh giới bọn họ không thể so sánh.

Ngay cả với mấy cậu lính, đám Lục Lâm và những người sống sót trong tòa nhà, đây cũng là lần đầu tiên họ thấy Chiến Bắc Thiên sử dụng dị năng lợi hại tới như vậy.

Hai cậu trai trẻ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông cầm đầu, thấy lão đại của mình bị đóng băng thành tảng, lập tức sử dụng dị năng ra.

Chiến Bắc Thiên hờ hững quét qua một cái, hai cậu trai kia liền chung cảnh ngộ với lão đại mình.

Các dị năng giả khác thấy thế, không dám làm loạn gì nữa, chỉ dám hô miệng: “Chiến thiếu tướng, Mộ Nhất Phàm là tang thi, nếu anh cứ giữ hắn trong đội, sớm muộn gì hắn cũng hại người đội các anh, bọn họ sẽ chết giống như những dị năng giả bị mất tích vào buổi tối. Hắn như vậy, anh còn dám giữ bên cạnh sao??”

Nghe vậy xong, đám Lục Lâm không khỏi đưa mắt nhìn sang Chiến Bắc Thiên.

“Ai nói Mộ Nhất Phàm là tang thi?” Chiến Bắc Thiên lạnh lùng hỏi.

“Đoạn ghi âm trên loa phát thanh nói.” Có người trả lời.

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía người kia: “Chỉ bằng đoạn phát thanh kia? Vậy mà cũng tính là chứng cớ sao? Nếu như tôi nói trong loa phát thanh rằng cậu là tang thi, sau đó tìm người giả giọng cậu, thừa nhận cậu là tang thi, vậy không phải cậu cũng sẽ là tang thi sao? Có phải tôi cũng nên dẫn đội tới tiêu diệt cậu không?”

Người nọ nghe vậy liền á khấu, không trả lời được.

Lại có người nói: “Chiến thiếu tướng, nếu Mộ Nhất Phàm không phải tang thi thì hãy gọi hắn ra, để chúng tôi nhìn thấy, sau khi xác định hắn không phải tang thi rồi, chúng tôi sẽ rời đi, sau đó sẽ không tới quấy rầy các anh nữa.”

“Đúng đấy, kêu Mộ Nhất Phàm ra đi.” Rất nhiều người phụ họa nói theo.

Lục Lâm thấy nhóm dị năng kia ầm lên, vội quay đầu hỏi: “Lão đại? Làm sao bây giờ?”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đám người gây chuyện, nghĩ xem nên đuổi đám dị năng giả kia thế nào, chợt nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng nói: “Ai nói tôi là tang thi cơ?”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng thì giật mình, quay đầu nhìn lại, thấy Mộ Nhất Phàm từ trên tầng đi xuống, đi tới bên cạnh hắn.

“Sao cậu lại xuống đây?”

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Chiến Bắc Thiên, thấy trong con ngươi hờ hững lộ ra tia lo lắng, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.

Rõ ràng anh là kẻ thù của người này, người này cũng biết rõ anh là tang thi, cũng không hề tin thái độ của anh, thế nhưng, ban nãy anh đi xuống, nghe thấy hắn kiên định bảo vệ anh trước mặt bao nhiêu người như vậy.

“Đừng lo.”

Mộ Nhất Phàm an ủi hắn một câu, sau đó quay đầu nhìn sang những người khác, nói: “Mấy người nói tôi là tang thi, vậy mấy người định chứng minh tôi là tang thi thế nào?”

Đám người kia nhìn chòng chọc anh hồi lâu: “Sắc mặt anh tái nhợt, môi không có huyết sắc, đây là một trong những đặc điểm nhận diện của tang thi, hơn nữa, bọng mắt anh đen, trong hốc mắt có viền đỏ, anh tiến lên đi, cho chúng tôi xem kỹ hơn.”

Mộ Nhất Phàm tiến lên trước vài bước, cách nhóm dị năng giả kia một hàng binh lính chắn, nói: “Mặt tôi tái nhợt, môi tôi không có huyết sắc là bởi tôi bị ung thư xương, đêm nào cũng bị cơn đau hành hạ dẫn tới bọng mắt đen, về phần đường viền đỏ mà các anh nói, không biết tơ máu trong mắt tôi có phải là đường viền đỏ mà các anh nói không.”

Anh kéo vành mắt xuống, cho đám dị năng giả kia thấy rõ bên trong vành mắt.

Đám dị năng giả kia thấy viền mắt anh không quá đỏ, chỉ có mấy tơ máu mà thôi, hơn nữa, bọng mắt của anh cũng không quá đen.

Mộ Nhất Phàm lại kéo ống quần rộng lên.

Trước khi anh đi xuống đã đặc biệt thay quần này.

Anh chỉ vào cái đùi sưng lên nói: “Thấy chưa? Đây chính là chỗ tôi bị bệnh.”

Nhiều dị năng giả thấy bắp đùi sưng lên của anh, liền không ho he gì nữa.

Thế nhưng, đã có người chú ý tới Mộ Nhất Phàm đeo găng tay, lập tức nói: “Mộ Nhất Phàm, anh cởi găng tay ra cho chúng tôi nhìn đi.”

Người nọ vừa nói như vậy, mọi người liền nhìn tới găng tay mà Mộ Nhất Phàm đeo: “Đúng, tháo găng tay ra cho bọn tôi xem một chút, chỉ cần móng tay anh không phải màu đen, chúng tôi sẽ tin anh không phải là tang thi.”

Chiến Bắc Thiên chăm chú nhìn Mộ Nhất Phàm, muốn xem xem anh định làm gì, cũng nghĩ xem lúc người khác trông thấy móng tay đen của Mộ Nhất Phàm, mình nên đối phó với dị năng giả kia thế nào.

Mộ Nhất Phàm lộ vẻ khó xử: “Muốn tôi cởi găng tay ra thật á?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thế nếu không cởi thì sao?”

“Thì có nghĩa là anh chột dạ, móng tay anh màu đen, nên không dám cởi găng tay ra cho chúng tôi nhìn.”

Mộ Nhất Phàm xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, cứ do do dự dự, lúc này mới từ từ cởi găng tay trái ra, tốc độ rất chậm, cứ như rùa bò vậy, kéo từng chút từng chút xuống, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác anh không dám cởi găng tay ra.

Cuối cùng, lúc cởi đến phần đầu móng, thế mà lại dừng lại.

Đám dị năng giả như bị mèo cào trong lòng, vừa sốt ruột lại vừa không có cách nào, rất rất muốn chửi người.

Có người không nhịn được nữa là mà nổi đóa: “Mộ Nhất Phàm, anh có thể cởi nhanh lên một chút được không, nếu anh là tang thi, có cởi chậm nữa chậm mãi cũng không có tác dụng.”

Mộ Nhất Phàm vô tội nhìn bọn họ: “Chẳng qua tôi muốn phối hợp với bầu không khí này một chút, từ từ cởi ra, cho mọi người hồi hộp.”

“………..” Đám dị năng giả tức thiếu chút nữa thổ huyết.

“……….” Ngay cả Chiến Bắc Thiên cũng có xung động muốn đánh anh, rốt cuộc anh có biết hay không, phía sau anh còn một người tim như bị treo lên, chỉ lo anh xảy ra chuyện không may.

“Thế mọi người nhìn cho kỹ, màn biểu diễn ảo thuật sắp bắt đầu đây này.”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cởi găng tay, xòe năm ngón ra trước mặt mọi người.

Năm ngón tay trắng nõn như ngọc, ngón nào ngón nấy đều thon dài đẹp dẽ, móng tay cũng mang màu ngọc, sáng bóng lên, thế nhưng, không có chút huyết sắc.

Ngoại trừ điểm đó ra, đến một chấm đen đám dị năng giả cũng không thể nhìn thấy.

Chiến Bắc Thiên thở phào một hơi, ngay sau đó đáy mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

“Ây dà..! Biểu diễn thất bại rồi, không biến móng tay thành màu đen được.” Mộ Nhất Phàm buồn rười rượi nói.

“Thằng thần kinh.”

Có người mắng to một tiếng, xoay người bỏ đi, những người khác đều lườm anh, sau đó cũng rời đi theo.

Đợi đến khi đám dị năng giả đi gần hết rồi, có tám người đàn ông đi tới, cười ngượng nói: “Chiến thiếu tướng, thật ngại quá, làm phiền các anh rồi, thế nhưng, mấy anh có thể làm tan băng cho lão đại bọn tôi được không.”

Chiến Bắc Thiên nhìn người đàn ông cầm đầu gây chuyện kia, lập tức thu hồi dị năng về.

Lúc này, người đàn ông cầm đầu với hai cậu trai kia ngồi sụp xuống đất run lẩy bẩy.

Tám người đàn ông lập tức đỡ ba người trên mặt đất lên, vội vã rời khỏi tòa nhà.

Mộ Nhất Phàm đeo găng tay vào lại.

Hướng Quốc đó giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên cả giận nói: “Mộ Nhất Phàm, nóng phát ngốt thế này mà anh còn đeo găng tay, không phải cố tình gây sự thì là cái gì?!”

“Sức khỏe tôi không tốt, sợ phát bệnh, nên đeo găng tay.”

Mộ Nhất Phàm giải thích qua loa, sau đó đi lên tầng trên, không để ý tới mặt mọi người, bình tĩnh đi lên tầng, đến nơi không có ai mới thở phào một hơi, sờ sờ sang tay phải.

Sau đó, ánh mắt anh tối xuống.

Chiến Bắc Thiên đuổi theo ở phía sau, vội kéo Mộ Nhất Phàm chạy về phòng, đóng cửa phòng lại, lập tức hỏi: “Móng tay cậu làm sao vậy? Có phải bôi sơn móng không?”

Mộ Nhất Phàm cau mày lại: “Tôi không sơn móng tay, cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.”

Anh cởi chiếc găng đen bên tay phải ra, lộ ra móng tay đen sắc nhọn: “Anh xem, móng bên này vẫn đen này.”

Trước đó, bởi không muốn Chiến Bắc Thiên phải một mình ứng phó với nhiều người như vậy, cho nên anh nghĩ xem nên che giấu thân phận mình là tang thi thế nào, để lừa đám dị năng giả, tránh bọn họ gây phiền phức với những người trong đội.

Thế nhưng, mấy đặc điểm trên mặt của tang thi còn có thể dễ dàng nói dối qua, chứ móng tay thì biết giấu mọi người thế nào đây?

Ngay lập tức anh nghĩ tới dán móng và sơn móng để lừa dị năng giả, thế nhưng, anh vừa cởi găng tay ra thì trông thấy móng tay anh đã giống hệt người thường.

Cứ như vậy, anh vội thay quần áo xuống dưới tầng, dị năng giả cũng không yêu cầu anh phải cởi găng bên phải ra.

Chiến Bắc Thiên vội giữ tay anh lại, tỉ mỉ quan sát móng tay giống hệt người thường, xác định anh thật sự không sơn móng tay.

Hắn nghĩ, rất có thể vì uống nước linh tuyền nên mới có sự biến hóa như vậy.

Mộ Nhất Phàm lo lắng nói: “Anh đừng đụng lung tung vào tay tôi, tôi sợ không cẩn thận móng tay mình gây thương tích cho anh.”

Chiến Bắc Thiên nâng mi mắt lên, nhìn những đặc điểm nhận dạng tang thi phiền phức kia, khàn giọng hỏi: “Cậu nói xem, liệu có một ngày cậu quay trở về làm người thường không.”