Đệ Nhất Tang Thi

Chương 115: Anh tàn nhẫn thế!




“………….”

Chiến Bắc Thiên không biết rốt cuộc Mộ Nhất Phàm mơ thấy cái gì, thế nhưng qua lời anh nói có thể đoán nội dung trong mơ ít nhiều gì cũng liên quan tới mình.

Nghĩ tới chuyện Mộ Nhất Phàm mơ thấy mình, khóe miệng hắn hơi cong lên, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút: “Giờ mới có năm rưỡi, có muốn ngủ tiếp, tiếp tục xoay chuyển nội dung giấc mơ không?”

Mộ Nhất Phàm lườm hắn một cái: “Không ngủ nữa.”

Anh sợ nếu tiếp tục xoay chuyển nội dung, giấc mơ sẽ biến thành mình cùng Chiến Bắc Thiên chạy ra khỏi lễ đường, sau đó, hai người bỏ trốn tới khách sạn, sau đó gạo nấu thành cơm.

“Anh tự ngủ đi.”

Mộ Nhất Phàm đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, hóng gió ban mai để cho mình tỉnh táo thêm một chút.

Ngoài cửa sổ, ánh ban mai dần lóe lên từ phía chân trời, lục tục vang lên tiếng người thức dậy, thậm chí đội hậu cần đã bắt đầu xuống tầng một chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.

Chiến Bắc Thiên thấy anh không ngủ, mình cũng không buồn ngủ, đứng dậy cầm ba lô ngồi trước mặt Mộ Nhất Phàm, nói: “Nhiệm vụ tổ đội hôm nay, cậu cùng một đội với Hướng Quốc và Tôn Tử Hào.”

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Bọn họ đều là dị năng giả, liệu có phát hiện ra thân phận tang thi của tôi không?”

“Không đâu.”

Chiến Bắc Thiên lấy từ ba lô một khẩu súng lục màu đen và một thanh giáo ngắn màu bạc đặt trước mặt Mộ Nhất Phàm: “Chọn một vũ khí đi.”

Mộ Nhất Phàm nhìn hai món vũ khí, nghĩ tới chuyện mình không biết dùng súng, cầm cũng không bắn trúng đối phương, nên liền cầm lấy thanh giáo ngắn màu bạc, nói: “Dùng cái này đi.”

Dù sao thì anh cũng không sợ tang thi, có vũ khí hay không cũng không quan trọng.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên khẽ lóe lên, cất khẩu súng lục màu đen đi, cầm thanh giáo bạc ngắn lên, chỉ vào chỗ hơi nhô ra trên tay cầm của thanh giáo, nói: “Thấy hình tròn nhô lên này không? Đây là cơ quan, có thể khiến thanh giáo dài ra.”

Hắn ấn nhẹ nút một cái, xoẹt một tiếng, thanh giáo một thước dài ra gần hai thước: “Muốn thu lại chỉ cần dùng tay kéo về là được.”

Mộ Nhất Phàm nhận lấy thanh giáo bạc, nhìn một chút, thanh giáo được chế tác vô cùng tinh xảo, mặt ngoài thân giáo có chạm trổ một con rồng dài, trông rất sống động, uy phong lẫm liệt, ngoài ra, mũi giáo hết sức sắc bén.

Nhìn tới đây, anh liền giật một sợi tóc xuống, đặt lên mũi giáo, sợi tóc đen ngắn từ mũi giáo rơi xuống.

“Hừ, thanh giáo này cũng cùi bắp thật đấy, mỗi tóc thôi mà cũng không cắt được.”

Anh thấy thanh giáo không tồi, còn tưởng có thể cắt tóc được.

Chiến Bắc Thiên: “…………..”

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Chiến Bắc Thiên, bất mãn nói: “Chiến Bắc Thiên, tôi phát hiện ra anh tàn nhẫn thật đấy, thế mà lại để tôi đi giết đồng loại.”

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Chỉ là nhiệm vụ thôi, không nhất định phải giết tang thi.”

“Nhỡ có nhiều bạn tôi tới thì làm sao? Chẳng lẽ để tôi đứng bất động tại chỗ, cho đám Hướng Quốc mắng tôi à?”

Chiến Bắc Thiên nói đầy sâu xa: “Không phải cậu có cách khuyên bạn mình bỏ đi sao?”

Mộ Nhất Phàm cười xùy một tiếng, chẳng nói chuyện với hắn nữa, cầm thanh giáo lên nghịch tiếp.

Tới khi anh thấy khá thuận tay rồi, mới đi đánh răng rửa mặt, sau đó, thay quần áo cùng Chiến Bắc Thiên xuống tầng ăn sáng.

Ăn sáng xong, Mao Vũ bắt đầu phân nhiệm vụ.

Những người có dị năng đều phải đi làm nhiệm vụ, còn những người không có dị năng, ngoài một nhóm cũng muốn đi làm nhiệm vụ cùng ra, những người khác đều tới khu đông giúp xây dựng tường rào, thay phiên nhau đảm nhận nhiệm vụ vài giờ xây tường rào.

Sắp xếp xong xuôi, tất cả mọi người tập hợp bên ngoài tòa nhà.

Trước khi đi, Mộ Nhất Phàm ôm Mộ Kình Thiên nói: “Hôm nay con ngoan ngoãn theo ông Trịnh đi tới ngoài thành dựng tường rào, không được chạy lung tung, cũng không được dùng dị năng nữa, biết chưa?”

Mộ Kình Thiên ôm lấy cổ anh: “Ba ba, con cũng muốn đi làm nhiệm vụ.”

“Ba không quyết định được đâu, con đi hỏi Chiến Bắc Thiên đi.”

Mộ Kình Thiên chu cái miệng bé xinh, không đòi đi theo nữa.

Bởi em biết Chiến Bắc Thiên sẽ không đồng ý cho bé con như em đi gây trở ngại.

“Tôi thấy lạ thật đấy, sao Chiến thiếu tướng không ở chung một đội với cậu?” Trịnh Quốc Tông đứng bên cạnh vẫn không ngừng nhìn về chiếc xe tải lớn ở bên kia hỏi.

“Không biết nữa.”

Trịnh Quốc Tông quay đầu lại, tức giận nói: “Tôi nói, cậu không chủ động xin ở cùng một đội với cậu ta sao? Cậu xem xem, cậu ta thế mà lại ở chung đội với Dung Nhan với Dung Tuyết kia kìa.”

“…………”

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn về phía Chiến Bắc Thiên ở đằng kia, không nói gì, giao con vào trong tay Trịnh Quốc Tông: “Cháu phải lên xe đây.”

“Đi đi. Lúc tìm vật tư nhớ cẩn thận một chút vào, biết chưa hả?”

Mộ Nhất Phàm gật đầu, xoay người đi về phía xe tải của nhóm Tôn Tử Hào.

Tôn Tử Hào đang kéo mọi người lên xe tải, lúc thấy Mộ Nhất Phàm, động tác hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn vươn tay ra kéo Mộ Nhất Phàm lên.

Hướng Quốc đang tựa vào thùng xe trông thấy Mộ Nhất Phàm, hừ lạnh một tiếng.

Mộ Nhất Phàm biết Hướng Quốc rất ghét mình, cũng không để ý gì tới, nghiêng người tránh mặt Hướng Quốc, nhìn ra ngoài thùng xe, đúng lúc thấy Chiến Bắc Thiên dễ dàng nhảy lên thùng xe, sau đó kéo Dung Nhan đang đứng ở phía dưới lên.

Nhìn tới đây, anh không khỏi nhớ tới giấc mơ hôm qua, chau mày lại, hừ lạnh một tiếng, dời đường nhìn đi.

Tiếng hừ không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng Hướng Quốc ngồi ở đối diện vừa vặn nghe thấy, liền nghĩ rằng tiếng hừ này là biểu hiện khinh thường của Mộ Nhất Phàm với mình, lập tức đứng bật dậy, giận dữ hỏi: “Mộ Nhất Phàm, cái thái độ gì kia?”

“…………” Mộ Nhất Phàm bị Hướng Quốc làm cho ù ù cạc ạc.

Tôn Tử Hào vội quay đầu lại: “Sao vậy?”

Hướng Quốc giận dữ lườm Mộ Nhất Phàm: “Ông nhìn xem, bộ dạng khinh thường của hắn kia, làm như chúng ta thích cùng một đội với hắn lắm ấy.”

Mộ Nhất Phàm: “……….”

Anh thấy mình oan quá đi mất.

Anh khinh thường ở cùng một đội với họ khi nào cơ?!

Tôn Tử Hào nhìn vẻ mặt vô tội của Mộ Nhất Phàm, quay đầu lại nói: “Được rồi, việc gì phải để ý tới hắn.”

Cậu ta biết Hướng Quốc không vừa mắt với Mộ Nhất Phàm, cho nên, dù Mộ Nhất Phàm làm gì cũng thấy sai, giờ chỉ có thể khuyên Hướng Quốc, không nên náo loạn gây chuyện.

“Nếu không phải lão đại phân hắn cùng một đội với chúng ta, còn lâu tôi mới thèm làm nhiệm vụ cùng hắn, tôi thấy làm nhiệm vụ cùng hắn còn nguy hiểm hơn giết tang thi, ai biết sau đó hắn có gây chuyện gì hại chúng ta không.”

Những người khác nghe thấy vậy, đều ngoái đầu nhìn lại.

Tôn Tử Hào trầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Hướng Quốc, thôi đủ rồi, ông xem mọi người đều loạn lên kia kìa.”

Nếu nói nữa, không chừng xảy ra một chuyện nhỏ gì, mọi người cũng sẽ nghi ngờ là do Mộ Nhất Phàm làm.

Hướng Quốc quét mắt nhìn những người khác, không nói gì nữa.

Tôn Tử Hào nhìn về phía ngoài xe: “Còn ai chưa lên xe không?”

Binh lính báo cáo: “Không còn ạ.”

“Vậy xuất phát thôi.” Tôn Tử Hào hạ lệnh.

“Vâng ạ.”

Xe tải từ từ rời khỏi tiểu khu, sau khi đội Chiến Bắc Thiên và Tôn Tử Hào rời khỏi tiểu khu, chia ra mỗi người một ngả, một đội đi về phía bắc, đội còn lại đi về phía nam.

Dọc đường đi vốn vô cùng tĩnh lặng, thế nhưng, lúc đội xe của Mộ Nhất Phàm lái ra đường lớn, chợt có vài chiếc xe thể thao tăng tốc từ phía sau vượt lên trước.

Sau đó, một chiếc cố ý đi chậm lại, khiến tài xế lái xe tải không kịp ứng phó, vội phanh gấp lại.

Xe phát ra tiếng “Két” chói tai, những người ngồi ở thùng xe không ngờ xe tải đột ngột phanh gấp, mọi người đều ngồi không vững, ngã lộn trên xe tải.

May mà Mộ Nhất Phàm vẫn luôn giữ lấy thùng xe, nên mới không ngã xuống.

Hướng Quốc ngã gập gối tức giận: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Tử Hào ngó đầu ra khỏi thùng xe, thấy cậu lính tài xế nhoài người ra khỏi xe, giận dữ quát với người trước mặt: “Mẹ nó, mấy ông lái xe kiểu gì thế? Muốn chết hay không hả?”

Ngay sau đó, cậu ta thấy một chùm lửa bắn về phía cậu lính.

Binh lính được huấn luyện trong thời gian dài nên phản ứng hết sức nhanh nhẹn, trong khoảnh khắc lửa bắn ra, vội co người lại.

Ánh mắt Tôn Tử Hào lạnh đi: “Hướng Quốc, hình như có dị năng giả khiêu khích chúng ta, chúng ta xuống xem xem.”

“Thằng nào vậy? Sao không biết sống chết gì thế?”

Hướng Quốc và Tôn Tử Hào nhảy từ thùng xe xuống, đi tới đầu xe, thấy mấy chiếc xe thể thao kia đã lái đi.

Cậu lính tức giận kể lại chuyện ban nãy: “Đám người đó cố ý phóng lên trước xe ta, hại xe ta phải phanh gấp lại, sau đó, em mới mắng bọn nó một câu, bọn nó liền dùng dị năng với em, thái độ hết sức kiêu ngạo.”

Lúc cậu lính kể lại chuyện, ở phía thùng xe, Mộ Nhất Phàm thấy có một đoàn xe từ phía xa lái về hướng bọn họ.

Ba chiếc xe đi đầu đều là xe thể thao cao cấp, hai chiếc xe theo sau giống như xe tải lớn, xem ra cũng đi thu vật tư.

Vốn là chiếc xe chạy trên cùng phóng rất nhanh, nhưng không biết tại sao, đột nhiên đi chậm lại, sau đó lái về phía đoàn xe Mộ Nhất Phàm ở bên này, dừng bên cạnh thùng xe.

Ngay sau đó, cửa xe thể thao mở ra, một thân ảnh ưu nhã bước xuống xe, mỉm cười vẫy vẫy tay với Mộ Nhất Phàm đang ngồi trong thùng xe: “Nhất Phàm, lâu lắm rồi không gặp.”