Đệ Nhất Tang Thi

Chương 112: Rung động.




“Mộ gia?”

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại.

Mộ Nhất Phàm cũng ngẩn cả ra: “Mộ gia? Là “mộ” trong “tiễn mộ” á?” (Tiễn mộ: ghen tị nhưng có ngưỡng mộ ở trong đó)

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn anh, nhìn ra được Mộ Nhất Phàm cũng rất kinh ngạc.

“Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ có thể nghe được tin tức, còn cụ thể là họ Mộ gì tôi cũng không biết, nhưng mà, tôi nghe nói gia chủ của Mộ gia là thượng tướng Mộ Duyệt Thành, hơn nữa ông ấy còn một người con trai tên là Mộ Nhất Hàng.”

Mộ Nhất Phàm chau mày lại.

Trước mạt thế, Mộ Duyệt Thành từng kêu bọn họ bán cổ phiếu công ty đi, đi thu mua vật tư, giờ lại trở thành người có thế lực nhất ở thành B, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dựa theo nội dung tiểu thuyết mà nói, lúc nam chính sống lại vào mạt thế, người có thế lực nhất hẳn phải là Chiến gia, thế lực của Mộ gia trong bảng xếp hạng, gắng gượng lắm cũng mới chen đến top 20, giờ lại nhảy vèo một cái lên top 1.

“Ngoài Mộ gia ra còn có ai?” Chiến Bắc Thiên hỏi.

“Thứ nhì là Chiến gia, còn có Hoa gia. Mới đầu quan hệ của Chiến gia và Mộ gia cũng không tệ, sau đó không biết cháu trai thứ của Chiến lão quân ủy là Chiến Nam Thiên và con trai của Mộ gia là Mộ Nhất Hàng xảy ra xích mích gì, mà hai người lại đôi co với nhau, thậm chí có vài lần Chiến Nam Thiên thiếu chút nữa cầm súng lên bắn chết Mộ Nhất Hàng, cũng bởi vì như vậy mà hai nhà sống mái với nhau.”

Mộ Nhất Phàm: “…………….”

Chiến Nam Thiên là em họ của Chiến Bắc Thiên, từ nhỏ đã thích dán lấy Chiến Bắc Thiên, cho nên quan hệ hai người đã rất tốt từ nhỏ.

Hơn nữa, dưới ngòi bút của anh, Chiến Nam Thiên là một người tao nhã lịch sự, nguyên tắc của cậu ta là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, không muốn giành giật với người ta, cho nên, rất hiếm khi có người thù oán với cậu ấy.

Giờ cậu ta lại cầm súng bắn Mộ Nhất Hàng, rốt cuộc cái tên Mộ Nhất Hàng này đã làm chuyện tày trời gì, mới có thể chọc tới một người ôn hòa như Chiến Nam Thiên?

Chiến Bắc Thiên chau mày lại.

Quan hệ hai nhà thế mà đã loạn tới mức này.

Ông lão thấy hai người đều trầm mặc không nói gì, ho nhẹ một tiếng: “Không biết hai anh còn gì muốn hỏi nữa không?”

Chiến Bắc Thiên đưa mắt lên nhìn ông lão, hỏi: “Giờ ở thành K có đội nào chuyên đi ra ngoài tìm vật tư? Thực lực đội này mạnh đến đâu?”

Ông lão nghĩ tới mười cân gạo Chiến Bắc Thiên cho mình, liền nói chi tiết: “Vốn là thành K chúng tôi cũng có một đội rất lợi hại, sau bởi vì cơn mưa đen giáng xuống, thân thể mọi người có sự thay đổi, trong đội có một nhóm người có dị năng, cho nên, không muốn để một người không có dị năng cầm đầu, khiến cả đội giải tán, sau đó, mấy hôm trước ở bên kia khu an toàn có một đội có dị năng giả khác chiếm thế thượng phong, thế nhưng, không hiểu sao hôm qua có một dị năng giả rất lợi hại từ đâu xuất hiện, thu phục cả hai đội dị năng giả, giờ hợp thành một đội lớn.

Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Giờ người dẫn đầu bọn họ là ai?”

Vừa mới đại đột biến, thế mà đã có dị năng giả lợi hại thu phục các dị năng giả khác, cho nên, anh rất tò mò với dị năng giả này.

“Tên…Trang…Trang..” Ông lão nhíu mày suy nghĩ một lúc, qua hồi lâu mới nói: “Tên Trang Tử Duyệt, đúng rồi, cậu ta tên là Trang Tử Duyệt.”

Đột nhiên Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh người.

“Trang Tử Duyệt?” Mộ Nhất Phàm kinh ngạc nhìn ông lão: “Người đó tên Trang Tử Duyệt thật sao?”

“Đúng vậy.” Ông lão khẳng định gật đầu.

Mộ Nhất Phàm vui vẻ nói: “Giờ cậu ấy đang ở đâu?”

“Ở trong khu biệt thự phía Đông, tất cả những người ở đó đều là dị năng giả.”

Sau khi Mộ Nhất Phàm nghe xong, lập tức đứng dậy chạy đi, không ngờ, lại bị Chiến Bắc Thiên kéo áo về.

“Anh làm cái gì vậy?”

Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi ông lão thêm một vài tin tức, sau đó dẫn theo Mộ Nhất Phàm rời khỏi cửa hàng tạp hóa.

Mộ Nhất Phàm kéo kéo sau áo xuống, giận dữ nói: “Chiến Bắc Thiên, anh buông áo tôi ra, anh cứ kéo tôi như vậy, khó chịu chết đi được!”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng hỏi: “Buông cậu ra, để cho cậu đi tìm Trang Tử Duyệt?”

Mộ Nhất Phàm buồn bực nói: “Tôi không được tìm cậu ấy sao?”

“Cậu nghĩ dựa vào thân phận cậu bây giờ đi tìm cậu ta được sao? Hơn nữa, cậu chắc chắn cái người Trang Tử Duyệt kia chính là người cậu muốn tìm?”

Nghe Chiến Bắc Thiên nói vậy xong, Mộ Nhất Phàm liền bình tĩnh lại.

Giờ anh là tang thi, quả thật không tiện tới chỗ toàn là dị năng giả để tìm Trang Tử Duyệt, hơn nữa, Trang Tử Duyệt mà ông lão kia nói chưa chắc đã là Trang Tử Duyệt mà anh biết.

Nếu đối phương không phải Trang Tử Duyệt mà anh biết, chẳng phải là anh tự tìm đường chết hay sao, dù sao thì có thể chế ngự nhiều dị năng giả như vậy, không thể là một người bình thường được, nhất định rất có bản lĩnh.

Chiến Bắc Thiên nhìn ra anh không có ý định đi tìm Trang Tử Duyệt trong đầu nữa, liền buông cổ áo phía sau anh ra, hỏi: “Muốn đi dạo tiếp không?”

Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.

Hiếm khi được dịp ra ngoài đi dạo, sao có thể nhanh như vậy đã quay trở về.

Không giống như lúc Mộ Nhất Phàm mới tới khu giao dịch, chỉ tò mò nhìn đông ngó tây, giờ mỗi sạp hàng anh đều dán tới nhìn, sờ một cái.

Sau đó, càng đi lại càng hứng thú, thấy những gì hợp hoặc là kì lạ, sẽ vui vẻ kêu Chiến Bắc Thiên tới xem một chút.

Đôi mắt lãnh đạm của Chiến Bắc Thiên cũng càng lúc càng ôn nhu.

Hắn nhận ra, mỗi khi Mộ Nhất Phàm thấy đồ mình thích, hai mắt sáng cả lên, như một chú chuột nhỏ, thấy đồ gì mới liền nhanh chóng chui tới.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện những lúc Mộ Nhất Phàm vui vẻ, sẽ không còn gọi hắn là Chiến Bắc Thiên, mà là thân thiết gọi hắn là Bắc Thiên hoặc là Thiên ơi, giống như quay ngược trở lại trước thời điểm mạt thế, lúc hai người ở bên nhau vậy.

Hơn nữa, hắn còn để ý Mộ Nhất Phàm có một thói quen, dù là đồ anh thích, hay là đồ anh thấy lạ lẫm, miệng sẽ liên tục kêu: “Bắc Thiên, cái này rất hợp với anh.”

“Bắc Thiên, anh đeo cái này đẹp lắm cho mà xem!”

“Bắc Thiên, anh có thích cái này không?”

Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng thấy Mộ Nhất Phàm chọn món đồ gì cho mình, đều đặt hắn – Chiến Bắc Thiên lên đầu tiên, dường như trong lòng Mộ Nhất Phàm hắn chiếm một vị trí rất quan trọng, cho nên, một người như vậy, sao hắn có thể không rung động được cơ chứ.

Chiến Bắc Thiên ngưng mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang chọn đồ cho mình, khóe miệng dần dần cong lên, hình ảnh Mộ Nhất Phàm lấp đầy đôi mắt hắn.

Thật ra, đến chính Mộ Nhất Phàm anh cũng không phát hiện ra mình có thói quen chuyện gì cũng đặt Chiến Bắc Thiên lên đầu, bởi vì đây là thói quen từ nhỏ tới giờ.

Dù thấy cái gì, anh cũng nghĩ xem thứ này có hợp với Chiến Bắc Thiên hay không, đợi mua xong đồ cho Chiến Bắc Thiên rồi mới nhớ tới mình, sau đó, tùy tiện mua vài đồ lấy lệ.

“Nè, Bắc Thiên, Bắc Thiên, anh qua đây đi.”

Mộ Nhất Phàm thấy trong một sạp hàng nhỏ phía trước có bày hai khối đá trong suốt, hình dạng rất giống tinh thạch anh tìm được ở bãi tập kết rác, đều là hình thoi.

Thế nhưng, nó chỉ bằng một phần năm tinh thạch anh tìm được, cũng không lấp lánh đủ màu sắc mà chỉ có độc một màu, trong đó, một khối là thủy tinh trong suốt, khối còn lại là thủy tinh đỏ, dưới ánh nắng sáng soi, ngọc ánh lên, vô cùng đẹp mắt.

Anh nghĩ rất có thể là tinh thạch trong người tang thi, cho nên mau chóng gọi Chiến Bắc Thiên tới xem một chút.

Chiến Bắc Thiên đang nhìn Mộ Nhất Phàm đến nhập thần, nghe thấy anh vui vẻ kêu tên mình, liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Mộ Nhất Phàm chỉ chỉ sạp hàng nhỏ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Anh xem xem, sạp hàng kia bày hai khối thủy tinh, giống tinh thạch tôi tìm được không?”

Chiến Bắc Thiên nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, đột nhiên nheo mắt lại một cái, trên sạp bày hai khối thủy tinh, đúng là tinh thạch, hơn nữa còn là tinh thạch lấy ra từ trong đầu tang thi.

“Là tinh thạch.”

Hắn dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới.

Hai người giả vờ cầm vài đồ người bán hàng rong bày trên sạp lên nhìn, sau đó, Mộ Nhất Phàm giả bộ mới phát hiện ra đồ kì lạ, cầm tinh thạch lên hỏi: “Đây là gì vậy? Sao giống thủy tinh ghê?”

Chủ sạp nhìn Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên, nghĩ đối phương không phải người dễ lừa gạt, liền thành thật nói: “Lúc tiểu đội bọn tôi giết tang thi, thấy trong não bọn nó có một khối thủy tinh, thấy đẹp nên mang ra bán, xem có ai nguyện ý lấy lương thực để đổi không?”

Trước đó có vài đôi tình nhân hỏi giá hai khối thủy tinh, nhưng vừa nghe thấy lấy ra từ trong đầu tang thi liền bị dọa chạy.

Vốn là anh ta không định nói thật, nhưng nghĩ hai người đàn ông to cao, lại hỏi đồ con gái thích, nên thành thật trả lời.

“Đúng là đẹp thật đấy.” Mộ Nhất Phàm cầm khối thủy tinh màu đỏ lên soi dưới ánh mặt trời: “Tiếc là lấy từ trong đầu tang thi ra, nghe thấy ghê ghê.”

Chủ sạp thấy anh bỏ khối thủy tinh màu đỏ xuống bàn, thở dài trong lòng, biết là không bán được, nên cũng không để tâm.

Mộ Nhất Phàm cầm khối thủy tinh trong suốt lên nhìn, làm bộ tùy ý hỏi: “Anh này, anh định dùng thủy tinh này đổi lấy bao nhiêu cân gạo?”

Chủ sạp không nghĩ có thể bán được, liền thuận miệng nói: “Hai cái đổi lấy một cân gạo.”

Mộ Nhất Phàm nhíu mày: “Gì mà đắt thế? Nếu như bán nửa cân, tôi còn có thể cân nhắc một chút, dù sao thì cũng lấy từ đầu tang thi ra, nghe có vẻ không may.”

Chủ sạp vừa nghe có thể đổi lấy gạo, vội nói: “Nửa cân thì nửa cân, nếu thích thì lấy đi.”

Có kẻ ngốc nguyện ý dùng gạo đổi lấy thứ đồ vô dụng này, sao anh ta có thể không đổi cơ chứ, dù có ít hơn một nửa nữa cũng đồng ý đổi.

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Sao? Mua không?”

“Cậu thích là được rồi.” Chiến Bắc Thiên lấy nửa cân gạo trong ba lô đeo vai ra đưa cho người bán hàng.

Dường như chủ sạp sợ Chiến Bắc Thiên đổi ý, vội lấy gạo về, cười nói: “Hai anh, còn muốn mua những thứ khác ở chỗ tôi không?”

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn đồ bày trên sạp, lắc đầu, cầm hai khối tinh thạch rời đi.

Đợi tới khi đi xa rồi, anh liền cười hì hì nhỏ giọng nói bên tai Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, không phải anh dùng dị năng hệ băng sao? Tôi nghĩ hai tinh thạch này có thể giúp anh thăng cấp, cho nên, đợi lát nữa về, anh hấp thu năng lượng trong tinh thạch, sau đó có thể đối phó với tang thi lợi hại hơn.”

Ánh mắt anh dạt dào tiếu ý, miệng cũng nói ra những lời hết sức quan tâm tới Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên nhìn anh lúc nào cũng suy nghĩ cho mình, ánh mắt càng thêm dịu dàng nóng bỏng.

Mộ Nhất Phàm đợi mãi mà không thấy người bên cạnh trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy đột nhiên đối phương cúi đầu về phía mình, bờ môi mỏng ấm mát in lên đôi môi anh.