Đệ Nhất Tang Thi

Chương 100: Ba ba ngốc thật đấy!




Suýt chút nữa Mộ Nhất Phàm ngã khỏi tường rào, hai tay vội bám chặt lấy tường rào, vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Kình Thiên, sao con cũng ra đây? Mau về đi.”

Mộ Kình Thiên không chịu đi: “Ba ba không đưa con đi chơi cùng, con mách bố đấy!”

“Ba không đi chơi mà.” Mộ Nhất Phàm chưa từng nghe bé con gọi ai là bố, thế mà lần này lại nghe thằng bé nhắc bố hai lần liền, tò mò hỏi: “Với cả, ai là bố con vậy?”

“Chiến Bắc Thiên.”

Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật: “Con gan nhở.”

Để không giữa đường bỏ trốn bị bắt quay trở về, anh không thể làm gì hơn là nhảy xuống đất, bế bé con đặt lên vai mình: “Ôm cho chắc vào.”

Mộ Kình Thiên vươn bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm lại tốn rất nhiều sức để leo lên tường rào, sau đó, cẩn thận xoay người từ trên tường rào nhảy xuống.

Vừa tiếp đất một cái, anh liền chạy nhanh về con đường đối diện, tìm một chiếc xe vô chủ còn cắm khóa trên đấy, vội lái xe rời đi.

Đợi xe ra khỏi khu biệt thự rồi, anh mới thở phào một hơi, sau đó, quay đầu hỏi bé con bên cạnh: “Giờ ba đưa con đi, con không được lén mách Chiến Bắc Thiên đâu đấy!”

Bé con giả giọng ngây thơ nói: “Con muốn chơi thoải mái xong mới về.”

“Đã bảo không phải đi chơi rồi mà.” Mộ Nhất Phàm sợ bé con gặp phải chuyện xấu, liền nhắc nhở trước: “Ba có chuyện quan trọng muốn làm, tới lúc đó con không được chạy loạn đâu đấy!

Bé con ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Nhất Phàm tăng tốc độ xe đi tới khu nhà của Trịnh Quốc Tông, thấy rất nhiều quân nhân cùng những người mặc đồ bảo vệ đang thu dọn thi thể, chuẩn bị mang thi thể đi tới bãi tập kết rác để đốt cháy.

Mộ Kình Thiên cởi dây an toàn ra, đứng dậy, nhoài người qua cửa sổ để nhìn thế giới bên ngoài.

Dù sao em cũng chỉ là một đứa bé vừa mới chào đời, đương nhiên rất tò mò với thế giới bên ngoài, thấy cái gì chưa từng gặp, sẽ mở to mắt mà nhìn chằm chằm thứ kia, mãi đến khi không nhìn thấy được nữa mới thôi.

Mộ Nhất Phàm đi tới khu nhà, ôm bé con lên nhà của Trịnh Quốc Tông ở tầng trên cùng, gõ gõ cửa, lại gọi: “Gia Minh, Gia Minh có nhà không, tôi Nhất Phàm đây.”

Anh gọi vài tiếng, nhưng không thấy ai đáp lại.

Trong bụng Mộ Nhất Phàm cảm thấy sốt ruột, lẽ nào Gia Minh ra ngoài tìm đồ ăn rồi?

Anh nghĩ không nhất thiết phải đợi Trịnh Gia Minh về, liền lấy bút và giấy từ trong ba lô ra, viết trên tờ giấy trắng: Đọc được tờ giấy này, lập tức rời khỏi thành G, đi về phía Bắc, tìm bố cậu, Mộ Nhất Phàm dừng bút lại, nhìn tờ giấy suy nghĩ một chút, sau đó, lại viết thêm bốn chữ ở phía sau: Mưa đen rất to. Viết xong rồi, anh đọc lại một lần nữa, xác định không còn gì để nhắc nhở, mới luồn tờ giấy qua khe cửa.

“Mong là Gia Minh đọc được.”

Mộ Nhất Phàm thở dài, sau đó xoay người rời khỏi khu nhà, quay về xe.

Hôm nay mới là ngày mùng ba, cách mùng năm hai ngày nữa, cho nên, nhất thời anh cũng không biết nên đi đâu mới tốt.

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn về phía ghế phụ, nhìn bé con đang tò mò nhìn ra bên ngoài, nói: “Dẫn con tới khu vui chơi chơi một tí nhé?”

Mộ Kình Thiên vừa nghe vậy, liền vui vẻ nhảy lên: “Vâng.”

Mộ Nhất Phàm thấy bé con vui như vậy, cũng không kìm được mà nở nụ cười, xoa xoa cái đầu nhỏ, lái xe rời khỏi tiểu khu.

Thế nhưng, dọc đường tới khu vui chơi, lại bị quân nhân chặn lại.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống.

Một quân nhân trong đó đi tới, đưa mắt nhìn đứa bé ngồi trên ghế phụ, hỏi: “Anh à, anh định đi đâu?”

Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói tới khu vui chơi chơi được, không thể làm gì hơn là viện đại một cái cớ: “Tôi về nhà.”

Quân nhân lại hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

“Ở khu vui chơi kia kìa.”

Quân nhân liền chau mày lại: “Tôi khuyên anh đừng về nữa, mau đưa con trai rời khỏi thành G mà đi về phía Bắc đi, ở đằng đó có mấy khu an toàn, hai cha con anh có thể sống tốt ở đằng đấy.”

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, liền biết nhất định khu vui chơi bên kia xảy ra chuyện gì: “Nhưng mà, nhất định tôi phải về một chuyến, bởi vợ tôi, cũng là mẹ thằng bé này, di ảnh và tro cốt của cô ấy đều đang để ở nhà, lần này tôi quay về, là để mang di ảnh và tro cốt của cô ấy đi.”

Mộ Kình Thiên: “…………”

Vẻ mặt quân nhân do dự, nhưng vẫn lắc đầu: “Bên đằng ấy nguy hiểm lắm, anh đừng về nhà thì tốt hơn.”

“Cơ mà, lúc tôi đi ra, đâu thấy gì nguy hiểm đâu.”

Quân nhân mím môi không lên tiếng nữa.

Mộ Nhất Phàm vội hỏi: “Đồng chí, nếu anh nói bên đằng ấy nguy hiểm, vậy có thể nói cho tôi biết ở đằng ấy đã xảy ra chuyện gì không?”

Quân nhân lại chau mày không nói gì.

“Đồng chí à, nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ không từ bỏ đâu, anh phải biết di ảnh và tro cốt với những người còn sống chúng tôi rất quan trọng.”

Quân nhân thấy anh nóng nảy như vậy, cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, không thể làm gì hơn là thành thật nói: “Tình huống cụ thể bên kia thế nào tôi cũng không rõ nữa, chỉ nghe nói là bên kia xuất hiện một tang thi rất lợi hại, tốc độ rất nhanh, đến súng cũng không bắn được nó, người của bọn tôi qua bên đấy đều bị nó cắn chết, giờ quân đội bọn tôi chỉ có thể ngăn cản người sống sót, không cho người sống đi qua bên đấy.”

“Tang thi lợi hại? Tốc độ rất nhanh?” Mộ Nhất Phàm nghĩ tới tang thi mình gặp phải trong kho lương ngày ấy.

Nếu đúng là tang thi đó thật, quân đội không giải quyết được nó cũng hết sức bình thường, dù sao thì con tang thi kia cũng có dị năng.

“Cảm ơn đồng chí, tôi đưa con đi luôn.”

Mộ Nhất Phàm lái xe rời đi, sau đó nói với Mộ Kình Thiên: “Con nghe thấy chưa, bên đằng ấy có tang thi rất lợi hại, nên chúng ta không thể tới khu vui chơi chơi được.”

Dù sao thì bọn họ có đi, cũng không có mấy thứ chơi được, bởi phần lớn trò chơi ở đó đều phải dùng đến điện, không có điện thì không chơi được.”

Mộ Kình Thiên mất hứng bĩu môi.

Mộ Nhất Phàm cũng thấy cụt hứng, suy nghĩ một chút, liền lái xe tới nhà trẻ ở gần đấy, dẫn bé con vào nhà trẻ chơi một lúc, sau đó mới đi tìm một khu tương đối gần bãi tập kết rác nhưng không có quá nhiều tang thi để ở.

Sau đó, anh nấu cho Mộ Kình Thiên một bát mì, đợi bé con ăn no xong, liền bế bé con lên giường ngủ.

Những ngày sau đó, cả ngày họ ở trong nhà, không đi đâu cả, mãi đến ngày mùng năm, ngay từ khi trời vẫn còn chưa sáng rõ, Mộ Nhất Phàm đã dẫn bé con tới khu tập kết rác.

Lúc này, toàn bộ khu tập kết rác chỉ toàn là tang thi và thi thể người, chồng thành núi cao ngất, hơn nữa không khí mang theo mùi thi thể phân hủy, vô cùng khó ngửi, cũng hết sức gay mũi.

Bởi đến khi hửng sáng sẽ thiêu hủy thi thể, cho nên, Mộ Nhất Phàm tìm một góc để dừng xe, đợi bình minh tới.

Mộ Kình Thiên thật sự không ngửi nổi mùi hôi thối, lấy trong túi ra một chiếc mặt nạ nhỏ để đeo lên mặt.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lấy làm kì quái hỏi: “Sao trong túi con lại có mặt nạ?”

Mộ Kình Thiên lại lấy một chiếc khẩu trang trắng từ trong túi ra đưa cho anh, nói: “Ba ba ngốc thật đấy, ba ba quên rằng con có không gian sao?”

“Con cũng có không gian?” Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Mộ Kình Thiên, ngay lập tức, nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: “Có phải con dùng chung một không gian với Chiến Bắc Thiên không?”

“Vâng.”

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt hơn nữa: “Thế chẳng phải ba đang mang một siêu thị di động theo sao?”

Mộ Kình Thiên đắc ý nói: “Giờ ba ba biết mang con theo có ích thế nào chưa? Ba muốn cái gì, con cũng có thể lấy cho ba.”

Mộ Nhất Phàm nói: “Ba muốn một cốc nước suối biến về con người, lấy cho ba một cốc đi.”

Mộ Kình Thiên: “…………”

“Con không có chứ gì?” Mộ Nhất Phàm cũng không có tâm tình để trêu chọc bé con, xoa xoa cái đầu của bé mà nói: “Đợi lát nữa đốt thi thể xong, con ngoan ngoãn ở đây đợi ba, nếu gặp nguy hiểm gì thì mau chóng trốn vào trong không gian, biết chưa?”

Trước đó anh vẫn còn đang lo không biết lúc mình đi tìm tinh hạch nên làm gì với bé con, nên để lại trên xe, hay nên dẫn theo mình.

Nếu như để lại xe, nhỡ có tang thi tới thì làm sao? Anh không ở bên cạnh, rất có thể tang thi sẽ đập vỡ cửa sổ ăn thịt bé.

Thế nhưng, dẫn bé con theo mình cũng không an toàn.

Anh lo lúc mình gặp tang thi cao cấp, ví dụ như tang thi từng gặp phải trong kho lương, hoặc là tang thi trong khu vui chơi, anh sẽ không có năng lực bảo vệ đứa bé.

Giờ biết bé con có không gian rồi, anh không còn gì để lo lắng nữa, lúc gặp nguy hiểm, chỉ cần trốn vào trong không gian, không ai có thể gây tổn thương tới bé con nữa.

Mộ Kình Thiên không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Sắc trời dần sáng lên, lúc chân trời sáng rõ, cuối cùng thế giới an tĩnh cũng dần phát ra tiếng động.

Mộ Nhất Phàm nghe loáng thoáng thấy có tiếng tang thi “Grào Grào”, tựa như từ rất xa vọng tới, có lẽ bởi vì có rất nhiều con, cho nên tiếng gào hỗn loạn không đồng đều.

Lúc này, mặt trời dần dần mọc lên, chiếu sáng khắp mặt đất.

Ngay sau đó, một tiếng nổ “Rầm” vang lên, khoảnh khắc tĩnh lặng buổi sớm mai theo tiếng nổ đó mà vỡ òa.