Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 49: 49: Ra Ở Riêng





Tần Tranh nhún vai, anh không phải là người thích cố chấp nịnh nọt người khác.

Không cho xem thì chịu thôi, dù sao bệnh của Lý Dung cũng không quá nghiêm trọng, xe cấp cứu đến thì cũng vậy thôi.

Sở Kinh cười xấu hổ, trong lòng có chút không hài lòng với người nhà họ Lý.

Ông ta nhìn khuôn mặt lạnh lẽo hiện tại của Lý Sùng Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Vừa rồi còn là ông ta lên tiếng nói Tần Tranh hỗ trợ vị trí quản lý của Lý Khiêm, vừa xong việc đã lật mặt, một chút đường lui cũng không chừa.

Sở Kinh cũng không muốn quan tâm, nhìn ba người họ Lý tụm lại một chỗ, Sở Kinh ngồi trên sopha uống trà, không còn để ý đến.

Mà Tần Tranh cũng xoay người đi theo Sở Hiểu Đồng về phòng bếp.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe cấp cứ, một bác sĩ đi cùng hai y tá khiêng cáng đi vào.

Tần Tranh thấy cũng đi đến xem thử.

Khi anh thấy người tới thì không khỏi ngạc nhiên.

Bệnh nhân đâu, mau đưa lên cáng đi.

Bác sĩ vừa nói xong, thấy được Tần Tranh đứng đó cũng lập tức ngạc nhiên.

Bác sĩ Tần? Người này không phải là ai khác mà chính là người phụ trách việc chữa trị cho bố Lưu Chính, anh ấy cũng có mặt lúc Tần Tranh chữa bệnh cho bố Lưu Chính, tên Vương Hồng.

Vương Hồng vừa thấy Tần Tranh đã cung kính cúi chào: Không ngờ lại gặp anh ở đây.

Thật ra anh ấy vẫn rất cảm kích Tần Tranh, trong bệnh viện không có ai là không có thiện cảm với Tần Tranh.

Đó là vì lúc đó, một người không có bằng cấp bác sĩ như Tần Tranh lại cứu được một bệnh nhân mà họ đã từ bỏ.

Nhưng anh ấy lại không vì chuyện này, ngay từ đầu anh ấy đã phụ trách Lưu Trung Quốc, nếu như Lưu Trung Quốc thật sự xảy ra chuyện gì, anh ấy thật sự không chịu được!

Nhưng Tần Tranh đã xuất hiện để anh ấy tránh được phiền phức.

Người nhà họ Lý vừa giúp y tá đưa Lý Dung lên cáng cứu thương vừa quay đầu nhìn bác sĩ bên kia quen biết Tần Tranh, hơn nữa dáng vẻ của người ta còn rất cung kính!

Chuyện này...

Bác sĩ, phiền anh nhanh một chút, mẹ tôi rất khó chịu.

Lý Khiêm không nhịn được mà nói.

Vương Hồng vừa nhíu mày vừa gật đầu dẫn người đi, mặc dù anh ấy không hiểu vì sao một chuyên gia có kinh nghiệm đang ở đây mà người nhà này vẫn muốn đi bệnh viện.

Nhưng anh ấy cũng chỉ cười lạnh nói một câu: Thật không biết mấy người nghĩ gì, bác sĩ Tần thần y của Dương Thành chúng tôi đang ở đây mà mấy người còn muốn đi bệnh viện.

Dứt lời anh ấy ra hiệu với y tá: Dẫn người đi.

Hai y tá nam gật đầu, lập tức nâng cáng lên mang ra ngoài xe.

Là Lý Khiêm và Lý Sùng Dương lại như nằm trong mơ, theo phản xạ đi lên xe cứu thương, lên rồi mới nhớ đến lời Vương Hồng vừa nói.

Lúc này hai người đồng thời quay đầu về phía Vương Hồng đang kiểm tra cho Lý Dung, nuốt nước bọt hỏi: Anh vừa nói bác sĩ Tần là thần y Dương Thành?

Vương Hồng liếc mắt nhìn hai người: Hai người là người nhà của bác sĩ Tần mà không biết sao?

Lý Khiêm hơi lúng túng: Trước kia chúng tôi chỉ là hàng xóm, không quá thân quen.

Ồ, khó trách.

Vương Hồng lắc đầu: "Lúc trước khi bác sĩ Tần còn chưa có bằng cấp đã có thể chữa hết những ca bệnh mà chúng tôi không chữa được trong bệnh viện, dùng châm cứu chữa khỏi, anh nói xem anh ấy có phải là thần y hay không?



Vương Hồng vừa nói đã khiến Lý Khiêm và Lý Sùng Dương vô cùng chấn kinh, nhớ đến lời châm chọc ban nãy của mình nói với Tần Tranh rằng anh chỉ xem qua mấy bệnh như cảm sốt thông thường, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

Hôm nay bọn họ đã làm gì vậy!

Chỉ sợ từ nay trở đi bọn họ không có mặt mũi mà đến nhà họ Sở nữa!

Người kiểu gì vậy chứ! Lão Lý này mấy năm không gặp đã kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì! Thư ký Lưu còn nói con rể tôi qua xem bệnh, một trăm triệu tiền khám đấy! Bọn họ thì hay rồi, con mẹ nó không cảm kích được tí nào!

Trong sảnh lớn nhà họ Sở, Sở Kinh tức không nhẹ, lúc này ngay cả lời thô tục cũng đều mắng ra.

Tần Tranh cười khổ: Không có chuyện gì đâu bố, không cần quá để ý.

Cấp bậc khác nhau thì ánh mắt cũng khác thôi.

Con nói câu này rất đúng, rốt cuộc cũng không phải là người giống nhau, cho dù đã từng là bạn cũng không được.

Sở Kinh lắc đầu.

Nói cái gì sâu xa vậy tôi nghe cũng không hiểu, mau vào bê thức ăn ra ăn cơm đi! Hàn Anh đi từ trong bếp ra, trong tay là hai đĩa đồ ăn.