Yên lặng.
Đột nhiên toàn sảnh đều chìm vào sự yên lặng, một giây sau, tiếng kêu như mổ heo của Lăng Chấn Vũ cũng vang lên.
Tần Tranh ném dao đứng dậy.
Anh không thích giết người, nhưng, Lăng Chấn Vũ khinh người quá đáng!
Anh nghĩ rằng lần bẻ gãy tay lần trước đã khiến Lăng Chấn Vũ nếm đủ đau khổ, đã nhớ kỹ.
Không ngờ rằng lần này anh ta lại lấy trộm phương thuốc của anh, còn làm thuốc giả, khiến người người dùng mặt mũi mọc đầy mụn mủ, cũng đẩy anh vào chỗ chết!
Cho nên Tần Tranh mới tức giận như vậy.
A! Chấn Vũ, Chấn Vũ! Mày đã làm gì con trai của tao rồi! Hai mắt Lăng Phong đỏ bừng, bỗng nhiên lấy một khẩu súng từ dưới gầm bàn lên: Tao muốn giết mày!
Ầm!
Một đá.
Gần như chỉ trong giây lát Tần Tranh đã đá khẩu súng kia đi, sau đó giữ lấy đầu Lăng Phong.
Tôi đến đây là để cảnh cáo, là để cho nhà họ Lăng mấy người biết, cho dù ở bên ngoài kia mấy người gọi mưa gọi gió như thế nào, mạng của mấy người chỉ là một cái nhấc tay của tôi mà thôi!
Muốn con của ông bình an vô sự, muốn bản thân mình vẫn còn sống thì thành thật mà đợi cho tôi, nếu không lần tới tôi đến, người phải trả mạng chính là mấy người!
Tần Tranh đột ngột thả tay ra, liếc mắt nhìn Lăng Chấn Vũ đã đau đến ngất đi, sau đó quay người đưa Lương Khanh rời đi.
Hai người mạnh mẽ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng mới chỉ năm sáu phút mà anh đã suýt khiến nhà họ Lăng không còn người nối dõi.
Lăng Phong yên lặng, ông ta không nói tiếp, nhìn lỗ tai trên mặt đất, nhanh chóng gọi điện thoại: Gọi xe cấp cứu, Chấn Vũ xảy ra chút chuyện...
Ông ta không báo cảnh sát, càng không gọi anh em của mình.
Ông ta tin Tần Tranh nói được thì làm được, hơn nữa...
Rốt cuộc mày là thần thánh phương nào! Lăng Phong dám chắc chắn động tác vừa rồi của Tần Tranh căn bản không phải là động tác mà người bình thường có thể làm được.
Người này không thể chọc vào!
Ra khỏi nhà họ Lăng, Tần Tranh nói Lương Khanh về phòng khám, còn anh thì bắt xe đến Mai Lan Cư.
Vừa mới đến nơi, Giang Sơ Tuyết gửi tin nhắn nói với anh đã đến cửa phòng khám.
Tần Tranh dứt khoát nói địa chỉ của mình rồi đi đến.
Dù sao từ bên này đến phòng khám cũng mất cả tiếng, đi đi về về quá phiền phức.
Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?
Nhân viên đứng ngoài cổng Mai Lan Cư mang Tần Tranh đi vào.
Sau khi báo số phòng, Tần Tranh đi đến một phòng bao, mở cửa ra đã thấy Giang Sơ Tuyết ngồi bên trong.
Vừa thấy Tần Tranh đến, cô ấy nhanh chóng đứng lên đi ra.
Anh Tần, anh đến rồi, mời vào.
Tần Tranh gật đầu: Tồng giám đốc Giang.