Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 41: 41: Làm Ơn Hãy Giúp Tôi





“Lăng thiếu đây là có ý gì?” Đường Bá Hoài nhìn vị khách này, không hiểu ý của anh ta.

Sự xuất hiện của người này khiến ông ta rất bất ngờ, ông ta không ngờ Lăng Chấn Vũ cũng có thù với Tần Tranh!

Càng không ngờ là Tần Lập lại to gan đến mức dám trêu chọc Lăng Chấn Vũ!

“Đơn thuốc, như ông thấy.

Nhưng đơn thuốc này là bài thuốc bí truyền của Càn Không Đường, cho đến bây giờ vẫn chưa bắt đầu rò rỉ.

Thậm chí sản phẩm của đơn thuốc này cũng chưa đưa ra.



“Ông hiểu rồi chứ?”

Ánh mắt Đường Bá Hoài trở nên lạnh lùng: “Ý của cậu là, bảo tôi làm ra loại thuốc giả này và lấy tên của Càn Khôn Đường để bán?”

“Không cần bán với số lượng lớn, ông chỉ cần làm ra nó, tôi đã tìm người xong cả rồi.

Đến lúc đó, ông chỉ cần cho một ít đồ ít dị ứng vào trong thuốc là được.



Nói xong, Lăng Chấn Vũ đi về phía cửa: “Nếu ông làm tốt việc này, tôi sẽ có cách để ông bước vào giới Đông y một lần nữa.



Sau khi để lại câu nói này, Lăng Chấn Vũ xoay người đi ra khỏi cửa.

Trong mắt Đường Bá Hoài chợt hiện lên một tia sáng, ông ta nắm chặt đơn thuốc trong tay, dường như đã nhìn thấy cảnh Tần Tranh vào tù!

Hôm nay Tần Tranh không mở cửa, mà nhận được tin nhắn của Giang Quân nói với anh rằng đá thô sắp đến.

Ngay lập tức, Tần Tranh định ra ngoài đến tham quan khu biệt thự gần đó và mua một căn biệt thự.

Nếu không đến lúc đá thô đến cũng không có chỗ để.

Cũng không thể để ở sân sau của phòng khám được?

Bản thân cái sân này không lớn, bên trong còn có quần áo Lương Khanh phơi gì đó, quá lộn xộn.

“Hôm nay không mở cửa, ra ngoài đi dạo với tôi không?”

Tần Tranh lên tiếng hỏi Lương Khanh.

Lương Khanh sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Tần Tranh: “Tôi?”

“Ừm.

” Tần Tranh gật đầu, cười nói: “Còn chưa dẫn cô ra ngoài đi dạo bao giờ, tôi muốn đi mua một căn biệt thự, lần sau cô có thể đến biệt thư đó ở.




Đôi mắt Lương Khanh sáng lên: “Được không?”

Tần Tranh lại gật đầu, từ khi Lương Khanh đến đây anh vẫn chưa dẫn cô ấy ra ngoài, có thể người phụ nữ này đã quá ngột ngạt.

Nếu không lúc trước cung kính với anh như vậy, mà gần đây cứ hở ra là hứ, đàn ông, hứ, đàn ông.

Lương Khanh lập tức khóa cửa phòng lại, mặc bộ đồ thể thao Tần Tranh mua cho cô ấy, đi theo Tần Tranh ra ngoài đường.

Con phố này thông với phố đồ cổ, xe cộ không được đi vào, taxi thường phải đi vào phố.

Hai người đi về phía cuối phố đồ cổ, khi nhìn thấy những bức thư pháp và tranh vẽ đồ cổ trên phố đồ cổ, Tần Tranh mới nhớ ra mình từng nói muốn tặng cho bố vợ một sứ Thanh Hoa thời Nguyên.

Sau đó do bận nhiều việc nên đã quên mất.

Nếu đã đến đây, hôm nay cũng không có việc gì, vậy thì chọn một món đồ cổ mang đi vậy.



Đúng lúc mua thêm vài món, trở về đặt ở nhà mới, cũng để tăng thêm một chút cảnh sắc.

Nghĩ đến đây, Tần Tranh chỉ vào những món đồ cổ này: “Có thể nhìn ra được là thật hay giả không?”

Lương Khanh lắc đầu: “Trước đây làm nhiệm vụ, tôi từng đi theo đội bảo vệ đồ cổ nhập cảnh từ nước ngoài, nhưng không thể nhìn ra được chúng là thật hay giả.



Tần Tranh nhìn Lương Khanh, vừa đi đến đường phố, Lương Khanh ở phòng khám mang theo cảm xúc của con người, lập tức lộ ra vẻ máy móc.

“Cô bắt đầu huấn luyện từ năm bao nhiêu tuổi? Không có bố mẹ?”

Lương Khanh dừng bước chân: “Ba tuổi tôi đã lớn lên ở trại huấn luyện, trong ấn tượng tôi không có bố mẹ.



Tần Tranh thở dài, đột nhiên đưa tay sờ đầu Lương Khanh.

Lương Khanh theo phản xạ muốn né tránh, nhưng vẫn kìm lại được, thầm nói đây là ông chủ của mình, là ân nhân cứu mạng của mình chứ không phải kẻ địch!

Nhưng Tần Tranh vẫn phát hiện ra hai tay nắm chặt của Lương Khanh, anh thở dài, đột nhiên nói: “Sau này ngủ thì ngủ trên giường đi.