Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 39: 39: Trị Chết Người Rồi





Xã hội Hoa Hạ có một lối sống rất buồn cười, đạo đức áp đặt và bỏ đá xuống giếng.

Loại người như bọn họ sẽ không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ dựa vào lời nói của người khác, đã xác định người này đúng hay sai rồi.

Thậm chí sẽ không suy nghĩ mà đánh chửi một người hoàn toàn không liên quan đến họ!

Ước gì người này trực tiếp chết!

Nhưng, dám hỏi, bạn có biết người đàn ông này không?

Hầu hết mọi người sẽ trả lời, không biết!

Lúc này, Tần Tranh nhìn những người đang xông về phía mình, trực tiếp mở cửa ra, sau đó đứng trên bậc thềm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

Đột nhiên, người vừa rồi còn vẻ mặt căm phẫn, đều dừng lại, lúc cùng Tần Tranh đối diện, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ.

Có người gân cổ đột nhiên hét: "Dừng lại làm cái gì, loại người lừa gạt tiền của người dân như này, nên dùng gậy đánh chết!”

Tần Tranh lập tức nhìn về phía người kia: "Xin hỏi, tôi lừa gạt ai?”

Tất cả mọi người ngay lập tức chỉ về phía bà cụ: "Mày lừa gạt bà cụ, cũng may được người của Trung Y Đường Thị phát hiện!”

Đường Bá Hoài bây giờ cũng đứng lên, đối diện với Tần Tranh, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.

Giống như đang nói Tần Tranh không biết tự lượng sức mình!

Tần Tranh cười lạnh lên tiếng: "Được!” Anh đi xuống bậc thang, nhìn bà cụ kia: “Bà không cần lo lắng, bà chỉ cần nói cho cháu biết, vừa rồi sau khi cháu châm cứu, bà còn đau đầu sao?”

"Cái này! Tôi, không đau nữa.

” Bà cụ cũng hoang mang, bà cụ không biết nên tin ai.

"Được.

" Tần Tranh gật đầu, nhìn về phía người thanh niên vừa mới chặn bà cụ lại: "Không biết cậu nhìn ra thuốc của tôi chỗ nào không thể uống?”

"Cậu làm sao nghe được, tôi sợ tội bỏ trốn rồi lại trở về?"

"Cậu có chứng cớ gì để chứng minh!"

Tần Tranh tức giận hỏi liên tục, dọa người thanh niên kia đờ người ra.

Cậu ta chỉ muốn giúp thầy chỉnh Tần Tranh, không ngờ Tần Tranh mạnh mẽ như vậy!

Thấy có chút không thể kiểm soát, quần chúng xung quanh cũng có ý nghĩ bắt đầu phản chiến lại.

Đường Bá Hoài lập tức đi tới: "Một học trò của tôi, vừa mới bắt đầu học tập, không nhận ra những loại thuốc này cũng là chuyện bình thường, cậu so đo với một đứa nhỏ làm gì!”

"Cậu là một bác sĩ đã ra nghề, chẳng lẽ ngay cả chút khoan dung cũng không có sao? Cùng lắm thì tôi bốc lại cho bà cụ này thang thuốc mới giống nảy, nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.




Lời nói của Đường Bá Hoài lập tức làm sáng tỏ hết tất cả.

Lời nói của người thanh niên chỉ là suy đoán mà không có bất kì cơ sở thực tế nào.

Nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn Tần Tranh không vừa mắt: "Đúng vậy, người khác chẳng qua chỉ là đưa ra thắc mắc, cậu làm vẻ như đắc tội với cậu vậy!”

“Một chút y đức cũng không có!”

Bà cụ kia lúc này cầm lấy thuốc của Đường thị đã bốc xong, xoay người muốn rời đi, lại bị Tần Tranh nắm lấy cổ tay.

"Cháu có thể xem không?"

Bà cụ dừng một chút, đưa cho Tần Tranh.



Nhưng khi Tần Tranh định nhận lấy, Đường Bá Hoài ngăn cản Tần Tranh: "Sao? Không tin Trung Y Đường Thị của tôi sao?”

Tần Tranh bật cười, thật ra là cười vì rất tức giận.

Anh nhịn ông ta một lần hai lần, ông ta còn tới lần thứ ba, thật sự cho rằng Tần Tranh anh không biết nổi nóng?

Người của ông ta gây anh trước, nhưng lại nói một câu chẳng qua chỉ là chuyện con nít!

Sao, chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn?

Điệu bộ Đường thị ông ta thật lớn!

"Là ông không tin tưởng chính các ông, sao? Không có sự tự tin để cho tôi xem?” Tần Tranh cười lạnh.

Sắc mặt Đường Bá Hoài ngay lập tức trở nên âm trầm, thu tay lại.

Nhìn Tần Tranh xem xong từng chút một, đưa thuốc đông y cho bà cụ, sau đó rời đi, Đường Bá Hoài mới hừ lạnh rồi ngồi lại bàn.

Còn Tần Tranh, cũng xoay người chuẩn bị đóng cửa.