Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 37: 37: Nhà Họ Giang Coi Như Cái Rắm





Đột nhiên xảy ra chuyện này, ngay cả Đàm Thành Huân cũng không ngờ tới.

Ông ấy không ngờ tới Tần Tranh bảo bọn họ chờ, lại chờ được cảnh như vậy!

Bóng của Phượng Hoàng kia, dường như là tiếng Phượng Hoàng kêu vẫn vang vọng bên tai!

Lúc này, lại nhìn về phía bức tượng điêu khắc đã trở thành đá trắng, toàn bộ khán giả trong hội trường đều bùng nổ.

Với loại tình huống này, nếu ban giám khảo lại nói điêu khắc của Đàm Ký, vẫn không hơn Giang thị gì đó, vậy thật sự sẽ làm cho dư luận phẫn nộ!

Tất cả mọi thứ bây giờ, đối với ban giám khảo, không khác gì bị người khác chĩa kiếm vào cổ họng!

Phải làm gì đây?

Có thể làm gì?

Quán quân chỉ có thể là của Đàm Ký!

Ông chủ châu báu Nguyên Phúc nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới đã dùng hết thủ đoạn, cũng không thể đè Đàm Ký xuống!

Càng làm cho ông ta cảm thấy khó tin chính là, Đàm Ký này giống như lò xo, càng đè mạnh xuống, càng bắn lên cao!

"Quán quân, Đàm Ký."

Người dẫn chương trình công bố kết quả cuối cùng!

Trong nháy mắt toàn bộ khán giả trong hội trường lại một lần nữa hô to!

Mắt Đàm Thành Huân đỏ hoe, trong mắt tràn đầy nước mắt, bọn họ đã tạo nên kỳ tích!

"Bố, Đàm ký của chúng ta vô địch rồi!" Đàm Tử Khâm hét lên, đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh, bỗng cúi đầu với Tần Tranh!

"Tần Tranh, Đàm Tử Khâm tôi nói lời giữ lời, từ nay về sau, tôi chỉ theo anh! Tôi nói được àm được!”

Tần Tranh mỉm cười, đại tiểu thư này nổi tính khí, anh cũng không coi là thật.

Sở Hiểu Đồng mặt mày hồng đào nhìn Tần Tranh, cảm thấy Tần Tranh lúc này Tần Tranh là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới!

Người này, thay đổi quá nhiều!!

Hội trường từ từ giản tán, chạm khắc ngọc làm ai nấy đều kinh ngạc kia đã khắc sâu trong tâm trí mọi người.

Vị trí thứ nhất danh bất hư truyền.

Bắt đầu từ hôm nay, Tần Tranh sẽ có một vị trí trong giới khắc ngọc!

Mà vị trí này, vượt qua đại đa số thợ điêu khắc ngọc!

"Bây giờ chúng ta trở về, ban tổ chức bên kia thông báo cho tôi đi ký văn kiện." Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn vào điện thoại nói.

“Cậu Tần, cậu đi cùng tôi chứ?”

Tần Tranh gật đầu, nếu Đàm Thành Huân sẵn sàng tin tưởng anh, đi một chuyến có gì đâu? Dù sao cũng không phải chuyện xấu.

Ngay sau đó Đàm Thành Huân và Tần Tranh đã đi ra ngoài sân.

Nơi ký kết hợp đồng, do ban tổ chức sắp xếp, tại phòng hội nghị lớn ở trong trang viên.

Lúc này, trong hội trường yên tĩnh, Hà Hồng Khang ngồi ở vị trí chính, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông mặc âu phục giày da.

"Luật sư Trần, anh chắc chắn hợp đồng có thể thay đổi như vậy?" Hà Hồng Khang nhìn hợp đồng trong tay, trong mắt hiện lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Tất nhiên rồi.



Không phải ông muốn Đàm Ký sống không bằng chết sao? Hợp đồng này giống như ông muốn." Luật sư Trần mỉm cười nói: "Nếu Đàm Ký muốn khởi kiện, có tôi ở đây cũng không có bất kỳ phần thắng nào.”

“Tốt!” Hà Hồng Khang cười khẩy: "Ông nghĩ ông lấy được vị trí quán quân tôi sẽ không có cách nào sao? Hừ! Đàm Ký ơi là Đàm Ký, hai người vẫn còn quá trẻ! Hà Hồng Khang ta không muốn cho các người vào Giang thị, các người cả đời cũng không thể nào vào được!”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị gõ, trợ lý bên ngoài ra hiệu bằng tay với Hà Hồng Khang.

Hà Hồng Khang gật đầu, ý bảo cho người vào.

Ngay sau đó, Đàm Thành Huân và Tần Tranh lập tức đi vào.

Mặc dù Hà Hồng Khang vẫn luôn nhắm vào Đàm Ký, nhưng từ đầu đến cuối, Đàm Thành Huân chưa từng gặp Hà Hồng Khang.

Cho nên khi nhìn thấy Hà Hồng Khang, Đàm Thành Huân vẫn rất lịch sự đi tới: "Xin chào tổng giám đốc Hà.”

Hà Hồng Khang mỉm cười, không để ý đến bàn tay đang vươn ra của Đàm Thành Huân, chỉ chỉ ghế ngồi: "Ngồi đi, tổng giám đốc Đàm.”

Đàm Thành Huân lúng túng thu tay về, kéo Tần Tranh ngồi xuống.

Tần Tranh từ đầu đến cuối không nói gì, anh có thể nhìn ra trong mắt Hà Hồng Khang đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn, Tần Tranh không thích một chút nào.