Dựa vào thực lực của Tần Tranh, sao anh lại có thể không nghe được lời của ba người kia?
Nhưng anh cũng không nói gì, lần này đến tỉnh Thanh tham gia trận đấu, từ giờ trở đi, thứ có nhiều nhất chính là thời gian.
Anh sẽ từ từ chơi với những người này.
Địa điểm tổ chức ở tỉnh Thanh sẽ là thành phố Giang.
Lần tham gia thi đấu này có mười thành phố, còn lại đều là những thành phố không đủ tiêu chuẩn tham gia.
Mười thành phố tranh giành giải nhất, đây cũng không phải chuyện đơn giản.
Ban tổ chức đã chuẩn bị chỗ cho thí sinh dự thi, tất cả đều ở cùng một trang viên lớn.
Đàm Thành Huân nói: Sáng hôm nay chúng ta sẽ tới đó, ăn cơm nghỉ ngơi một chút, sáng sớm hôm sau sẽ đi chọn đã.
Thời gian chọn đá là hai ngày, sau khi chọn xong buổi tối sẽ cưa đá để lấy kết quả.
Nói rồi Đàm Thành Huân nhìn về phía Tần Tranh: Về chuyện đổ thạch, tôi tin tưởng nhất vẫn là cậu.
Tần Tranh gật đầu.
Lão Từ nghe được câu này thì sắc mặt tối lại, hai tay nắm chặt, sự tức giận trong mắt càng hiện rõ hơn.
Trong mắt hai người Vương Kiệt cũng là sự khinh thường nhưng không lên tiếng.
Trưa hôm nay họ bay đến thành phố Giang, sau khi nhận được điện thoại của người ban tổ chức, họ được đưa đến trang viên cách đó không xa.
Mấy vị đi vào trong một chút nữa là trang viên, tôi còn phải đón những khách mời khác, bên trong sẽ có người tiếp đón các vị.
Lái xe thả bốn người Tần Tranh rồi xoay người rời đi.
Bốn người lúc này nhìn về phía trường.
Một trang viên lớn được bao bọc bởi bức tường rất cao, có chút gì đó giống với tường trong đại viện của Tử Cẩm Thành.
Đi.
Đàm Thành Huân đi đầu dẫn mấy người vào trong, người đi qua đi lại trên đường cũng không ít, hôm nay tuyển thủ dự thi đều đến đây cùng với khách quý.
Một số người đến xem chắc cũng phải ngày kia mới đến.
Tần Tranh đánh giá những người dự thị, đột nhiên tiếng ồn ào truyền đến, mọi người theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy cửa lớn bên cạnh xảy ra chuyện gì đó, đám đông vây quanh lại, loáng thoáng nghe được có người nói gọi xe cứu thương.
Đúng lúc này Tần Tranh đi về phía đó, anh nghe thấy vậy thì nhíu mày đi qua.
Tần Tranh, cậu đi làm gì? Đàm Thành Huân giữ cánh tay Tần Tranh lại, có chút khó hiểu: Chúng ta đi vào bằng đường này.
Nói rồi ông ấy chỉ về phía bên trong cửa chính.
Tôi biết, mọi người vào trước đi, tôi đến bên này xem qua.
Tần Tranh hất tay Đàm Thành Huân ra, chuẩn bị đi qua.
Haiz, có khả năng lại gặp rắc rối! Đàm Thành Huân im lặng, ánh mắt nhìn Tần Tranh như nhìn đồ ngốc.
Nhưng lúc này Tần Tranh đã đi qua, ông ấy cũng không tiện rời đi nên đành đi theo Tần Tranh qua đó, ông ấy cũng muốn xem thử xem Tần Tranh qua đó có thể giúp được gì.
Ba người lão Từ từ đầu đến cuối đều không động đậy, cười lạnh: Đồ điên, chuyện của mình lo còn chưa xong đã lo chuyện người khác.
Đúng vậy, chúng ta đi trước đi, chọn phòng nào tốt một chút để ở.
Nói rồi ba người trực tiếp rời đi.
Tần Tranh đẩy đám người sang một bên, thấy một ông cụ tóc trắng phơ nằm trên mặt đất, sắc mặt hơi đỏ, hô hấp khó khăn, trên người còn có những tia màu đen quanh quẩn.
Lại là khí đen!
Ánh mắt Tần Tranh như ngưng lại, anh vừa định đi lên thì có một cô gái đi lên trước: Tôi là sinh viên trường y, xin tránh đường một chút, tôi muốn ép tim cho ông ấy!