Người đàn ông trên đường giống như ruồi không đầu, tiếng kêu của Tần Tranh làm cho anh ta lập tức tìm được cọng rơm cứu mạng.
Không nói hai lời đi thẳng đến phòng khám của Tần Tranh!
"Cứu con trai tôi, cứu cứu nó! "
"Tôi sẽ cứu cậu bé, trước tiên để cậu bé nằm trên giường đã.
" Tần Tranh tiếp nhận cậu bé, đặt cậu lên giường trị liệu, ngay lập tức giơ tay lên bắt mạch.
Người nhà họ Sở nín thở không dám nói chuyện, sợ làm ảnh hưởng Tần Tranh trị liệu, càng sợ nếu bọn họ vừa lên tiếng Tần Tranh phân tâm, lại trị chết người!
Mấy người họ hàng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt và lạnh lùng.
“Con trai của anh trúng độc!” Tần Tranh chợt quay đầu nhìn về phía người đàn ông: "Anh cho nó ăn cái gì?”
Người đàn ông sững sờ, trúng độc?
"Không thể nào, trưa nay tôi không có ở nhà, nó tự đi qua nhà hàng xóm ăn.
Sau đó vẫn là nhà hàng xóm ở nhà phát hiện ra, tôi vội vàng trở về!”
Tần Tranh nhíu mày, người bố này có phần vô trách nhiệm quá đi!
"Con trai anh, anh lại để cho hàng xóm trông giúp anh.
" Hàn Anh nhìn không nổi nữa!
"Tôi! Vợ tôi đã chết từ lâu, tôi phải đi ra ngoài để kiếm tiền, không có tiền làm sao cho con trai tôi đi học chứ!”Người đàn ông vừa nói vừa khóc: "Bác sĩ, bác sĩ con trai tôi vẫn còn cứu được không?”
Mọi người đều im lặng, lý do này không ai có thể phản bác.
Người đàn ông khóc lóc kêu trời kêu đất, tiếng động thật sự không nhỏ, cách đó không xa có một phòng khám tây y, vừa rồi có người nhìn thấy người đàn ông chạy về phía này, cho nên chạy tới phòng khám tây y bên kia gọi người.
Tần Tranh vừa muốn nói có thể trị, thì một người đàn ông cầm theo hòm thuốc đi vào!
“Đứa nhỏ vừa rồi đâu!”
“Anh giấu người ở đâu, còn không mau đưa đến bệnh viện!”
Tần Tranh nhíu mày: "Anh là ai?”
Ngay sau khi anh đứng dậy, người đàn ông ngay lập tức nhìn thấy đứa trẻ và lập tức hét lên khi nhìn thấy cậu bé.
"Nó đã chết rồi, còn không đưa đến bệnh viện đi! Bố nó là anh phải không? Anh hồ đồ à!” Người đàn ông chỉ vào bố của cậu bé và hét lên.
Người bố kia sợ hãi, chợt nhìn về phía Tần Tranh: “Anh không thể chữa phải nói sớm chứ!”
Tần Tranh nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng!
Anh là ai, anh đến phòng khám của tôi, la hét bệnh nhân của tôi, không cho tôi chữa bệnh!
“Anh là ai vậy!” Sở Hiểu Đồng nhìn không nổi nữa, đứng lên khẽ quát.
Người đàn ông cau mày: "Tôi là bác sĩ tây y ở bên cạnh! Có người nói với tôi có một đứa trẻ đã được đưa đến một phòng khám đông y mới mở, tôi biết sẽ xảy ra chuyện rồi! Đông y này ai mà không biết là thứ lừa gạt người chứ!”