Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 15: 15: Đây Là Kẻ Vô Dụng Đó Sao





Tần Tranh không nói gì nữa, anh thực sự muốn giải thích với bố mẹ vợ rằng anh có phòng khám rồi, không cần đi tìm việc nữa.

Thế nhưng, nhìn sự quan tâm của bố, Tần Tranh cũng biết Hàn Anh cũng là vì tốt cho anh.

Dù sao thì việc Sở Hiểu Đồng có thể bị sa thải, mọi người trong gia đình đều biết cả rồi.

Trong hoàn cảnh như vậy, con người ta cáu kỉnh cũng là điều dễ hiểu.

Tần Tranh thở dài, đứng dậy đi theo Sở Kinh rời đi.

Nhìn thấy Tần Tranh rời đi, sắc mặt Hàn Anh mới tốt lên một chút, quay ra nhìn Sở Hiểu Đồng lo lắng nói: “Công ty bên đó, vẫn không không có người nói thay con sao?”

“Mẹ, đừng nhắc chuyện này nữa.” Sở Hiểu Đồng cau mày, đứng dậy, “Con mệt rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Hàn Anh không nói nữa, cau mày lẩm bẩm: “Nếu không phải vì con rể vô dụng, con gái sao có thể khổ sở như vậy?”

“Tôi nói với cậu này, đến nơi đó rồi, cậu cứ tiếp tục làm người câm đi, hiểu không?”

Tần Tranh vừa lên xe, Sở Kinh liền nghiêm mặt nói.

“Vâng.” Tần Tranh gật đầu, anh vốn chỉ định đi làm khán giả, không có ý định nhận công việc mà Sở Kinh giới thiệu cho anh.

Thế nên, cho dù Sở Kinh không nhắc, Tần Tranh cũng sẽ không nói gì cả.

Xe chạy suốt một quãng đường vào trung tâm thành phố và dừng lại ở một quán rượu nhỏ tên là Mai Lan Cư.

Tần Tranh đi theo Sở Kinh bước vào trong, người phục vụ tới hỏi lý do tới đây của Sở Kinh, sau đó dẫn họ đến phòng riêng trên tầng hai.

Khi vào trong, đã có hai người ngồi trong đó.

Điều khiến Tần Tranh ngạc nhiên là, trong đây có một người mà anh quen biết.

Anh ta là con rể của nhà cô cả, Trình Văn.

Nhưng Sở Kinh dường như đã sớm biết rằng Trình Văn đang ở đây, sau khi bước vào lập tức đưa tay ra: “Phó khoa Trình, chào cháu, vị này là chủ tịch công ty dược lớn nhất Dương Thành, chủ tịch Phùng phải không?”

Trình Văn bắt tay Sở Kinh: “Đúng vậy, đây là chủ tịch Phùng Thiếu Cương.

Mặc dù cháu với tư cách là người trung gian để hai người gặp mặt, nhưng có thể thỏa thuận được hay không thì vẫn cần hai người nói chuyện với nhau.”

“Điều đó là đương nhiên, nhưng còn phải xem thành ý của chủ tịch Sở.” Phùng Thiếu Cương nhếch mép, không thèm nhìn cánh tay Sở Kinh đang đưa ra muốn chào hỏi, mà chỉ ngồi đó cười nhạt đáp lại.

Sở Kinh không cảm thấy xấu hổ: “Thành ý nhất định là phải có, công ty chúng tôi gần đây đã làm việc với ngành dược phẩm được nửa năm, lần này muốn cùng quý công ty hợp tác, đã chuẩn bị đủ các bước rồi.”

Tần Tranh ở bên cạnh quan sát tất cả những điều này, ngay lập tức hiểu ra, xem ra chủ tịch Phùng và Trình Văn có mối quan hệ không hề nhỏ, và Sở Kinh muốn hợp tác với chủ tịch Phùng, thế nên nhờ Trình Văn làm người trung gian.

Nghĩ đến đây, Tần Tranh liếc nhìn Trình Văn.

Lúc này Trình Văn cũng vừa hay nhìn sang, chỉ thấy khóe miệng Trình Văn cong lên giễu cợt, trên mặt đầy vẻ ác ý.

Trong lòng Tần Tranh có chút băn khoăn, chẳng lẽ Trình Văn không thực sự muốn giúp Sở Kinh trong lần gặp mặt này sao?

“Không thể nào?” Lúc này, tổng giám đốc Phùng đột nhiên cười nhạt, “Tôi nghe phó khoa Trình nói, thuốc của công ty anh không đạt tiêu chuẩn.”

“Hả? Không có chuyện đó.” Sở Kinh hơi sửng sốt, tim đập lỡ một nhịp.

Phùng Thiếu Cương này là do nể mặt Trình Văn là phó khoa của cục giám sát y dược, nên mới tới gặp ông.

Nếu Trình Văn lại ở bên đó nói những điều không hay về ông, vậy thì chuyện này sẽ rất khó để bàn!

“Ồ? Phó khoa Trình đích thân nói với tôi đấy.” Chủ tịch Phùng lúc này đưa tài liệu bên cạnh cho Sở Kinh, “Nhưng, nếu anh kí vào bản hợp đồng này, tôi có thể cho anh chút thể diện, bảo phó khoa Trình không nộp lên những tài liệu này nữa.”



“Nếu như vậy, công việc kinh doanh của anh vẫn có thể được thực hiện và tôi hứa sẽ hợp tác với anh.”

Sở Kinh nhíu mày, vẻ mặt u ám nhận lấy bản hợp đồng, ngay khi nhìn thấy hợp đồng liền đập bàn một cái!

“Không thể nào! Tôi không thể tặng miễn phí 50% cổ phần của công ty mình cho công ty dược được!”

Chủ tịch Phùng dường như đã sớm dự liệu được điều này: “Vậy thì không bàn tiếp được rồi.

Tôi nghe phó khoa Trình nói hôm nay anh còn muốn tìm việc cho con rể của anh, vậy không còn cách nào, hợp tác không thành, công việc cũng không có rồi.”

Vừa nói, tổng giám đốc Phùng vừa nhìn Trình Văn: “Cảm ơn phó khoa Trình hôm nay đi cùng tôi, nhưng có vài người không biết điều, cho nên uổng phí ý tốt của phó khoa Trình.

Đợi lần tới phó khoa Trình có việc gì tìm tôi, cứ trực tiếp gọi điện cho tôi là được.”

Trình Văn cười lớn đáp: “Nói như vậy, nếu có một số người đã không muốn ký hợp đồng, vậy thì có một số chuyện nên báo cáo thì vẫn phải báo cáo thôi.”

Tần Tranh nhìn màn kịch này cười nhạt, Trình Văn là muốn chà đạp Sở Kinh tới chết, rồi kết thân với Tổng giám đốc Phùng.