Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 12: 12: Thái Độ Của Sở Hiểu Đồng





“Thật không ra gì cả!” Lưu Chính nổi giận.

Cửa hàng này không chỉ lật lọng, mà còn ép buộc đuổi người!

Sở Kinh bị người ta đẩy vấp dưới chân suýt ngã, Tần tranh lập tức đưa tay ra đỡ Sở Kinh.

“Ai động đậy nữa đừng trách tôi không khách sáo!” Tần Tranh đột nhiên hét lớn.

Sở Kinh cũng bị giật mình.

Lưu Chính đã gọi điện thoại gọi người, sắc mặt vô cùng âm u.

Tần Tranh đứng ở phía trước Lưu Chính và Sở Kinh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.

“Thằng này thế nào đấy? Mày muốn một mình đánh nhau với bọn tao chứ gì? Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!”

Chủ tiệm hét lên: “Đuổi ra ngoài cho tao!”

Ngay sau đó, hơn chục người quen biết chủ tiệm này, ra tay đẩy Tần Tranh!

Lưu Chính và Sở Kinh sợ hãi liên tục lùi về phía sau, nhưng vào lúc này, Tần Tranh đã hành động, ra tay lên gối, chỉ nghe vài tiếng rầm rầm rầm!

Năm sáu người trước mặt đã ngã ra một bên, che bụng lặn lộn dưới đất.

Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đều choáng váng, Sở Kinh và Lưu Chính cũng đứng hình.

Nhất là Sở Kinh, một năm nay Tần Tranh ở rể nhà ông ấy, Tần Tranh trông như thế nào Sở Kinh thật sự rất quen thuộc, bỗng dưng Tần Tranh làm ra hành động như vậy khiến ông ấy đột nhiên có chút sững sờ.

Chẳng lẽ trước đây Tần Tranh chỉ là giả vờ thôi sao? Hay là thật sự có thể chịu đựng được?

Lưu Chính nhìn ra được Tần Tranh quả thực là một nhân tài, không chỉ khám bệnh giỏi, mà còn biết thuật huyền học, kỹ năng này bây giờ càng mạnh!

Nhìn thấy đám người đó bị đánh nằm bò ra đất, chủ tiệm nuốt nước miếng hét to: “Sợ cái gì, chúng ta người đông thế mạnh, không đuổi chúng ra ngoài thì sau này cửa hàng của chúng ta làm sao có chỗ đứng ở con phố này được!”

Nhưng lời ông ta vừa nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó cả cửa hàng đã bị cảnh sát bao vây!

“Cảnh sát đây, mời những người không liên quan rời khỏi đây.



Người dẫn đầu đi xuống, có khuôn mặt ngăm đen trong bộ đồng phục cảnh sát và giơ thẻ cảnh sát trong tay.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Chính, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, anh ta đột nhiên cởi mũ ra và chào Lưu Chính.

“Bí thư Lưu!”

Lưu Chính gật đầu, đôi mắt như ngọn đuốc chỉ vào chủ tiệm này.

Mà chủ tiệm đã chết lặng khi nghe cảnh sát gọi Lưu Chính là bí thư Lưu.


Nghĩ đến lời Sở Kinh vừa mới nói, ông ta rùng mình cả người.

Đây là bí thư Lưu của Dương Thành!

Lúc đó ông ta đã nói cái gì, nói mình là bố của bí thư Lưu!

Chủ tiệm hối hận đến xanh cả ruột, lúc này mặt mũi như táo bón, làm sao ông ta biết cửa hàng xảy ra chuyện, còn con mẹ nó có cả lão đại của Dương Thành đến chứ!

Tưởng rằng đây là Khang Hi vi hành ký ư?

Mà trong lúc chủ tiệm hối hận, thì Lưu Chính đang nói đơn giản về tình hình của chuyện này.

“Vương Chấp, anh là do tôi đề bạt lên, nhưng là quản lý của khu vực này anh lại để xảy ra chuyện như vậy, đây có phải là trách nhiệm của anh không?”

Cảnh sát trưởng bị Lưu Chính chỉ đích danh lập tức gật đầu nói: “Là lỗi của tôi, do tôi quản lý không chặt chẽ, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này!”

Vương Chấp nói xong, đưa tay về phía Tần Tranh “Cảm ơn em trai vừa rồi đã ra tay, nếu không phải có anh thì bí thư Lưu đã gặp rắc rối rồi.



Tần Tranh lắc đầu: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.



“Vậy Nguyên Thanh Hoa này của tôi thì sao?” Sở Kinh đến gần trước mặt Vương Chấp hỏi.

“Nguyên Thanh Hoa này là của bác thì bác cứ mang đi.

” Vương Chấp mỉm cười.

Dứt lời, Vương Chấp chỉ huy: “Dẫn hết nhóm người này đi, dán niêm phong cửa hàng!”

Ồn ào, những người vây xem bỗng nhốn nháo, thậm chí còn có người vỗ tay tán thưởng.

Cửa hàng này thật sự khét tiếng ở con phố đồ cổ này, cũng không phải lần một lần hai làm ra loại chuyện nuốt lời này.

Sở Kinh cười ha ha gói Nguyên Thanh Hoa lại, liếc nhìn Tần Tranh rồi đi thẳng ra ngoài cửa hàng: “Bí thư Lưu, rất cảm ơn anh.