Đệ Nhất Nương Tử

Chương 72: 72: Kết Cục




Hoa tuyết bay lả tả khắp trời rồi rơi xuống đất, hoa tuyết long lanh trong suốt hệt như màn mưa hoa trời ban xuống. Tất cả yên tĩnh giống một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, có thể nghe thấy cả tiếng bước chân giẫm lên tuyết sột sột soạt soạt rồi lại bị tuyết vùi lấp ở núi tuyết ngày càng rõ ràng, từ xa đến gần. Trong phút chốc, thời gian như bị ngưng lại. Hết thảy trở nên trang trọng. Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi rơi lên mặt tuyết, ngay sau đó chìm sâu vào trong tuyết. Rõ ràng nhìn thấy màu máu đỏ vô cùng lòe loẹt yên lặng đọng lại ở đó, tựa như đang mỉa mai Tuyết Sơn này toàn màu trắng hoang đường.

Những thứ thối rữa lở loét đó bị che giấu hoàn mỹ ở phía dưới. Buồn cười hé môi, họ không nhìn thấy ở xó xỉnh đó, có một đôi mắt lạnh đang nhìn thế nhân.

Lớp lớp lụa trắng quấn quanh cổ tay bất lực rũ xuống, nhợt nhạt trong suốt. Đầu ngón tay đỏ thẫm màu máu chảy xuống. Nguyễn Lương Ngọc hơi híp mắt, giữa con ngươi đột nhiên có vô vàn tuyết trắng bay vào. Giống như trong thiên hạ chỉ còn lại mỗi một màu sắc này. Hắn nhếch môi, nở nụ cười thỏa mãn.

Thất Thất, may mắn là nàng không chết.

Động tác Linh Vũ có chút thô bạo. Sắc mặt nàng tái nhợt, không có biểu cảm gì, ngón tay nắm chặt cổ tay Đỗ Thư Quyến, không ngừng thi triển khinh công trên tuyết. Trên nền tuyết có những dấu chân nhạt nho nhỏ. Đỗ Thư Quyến chật vật đi theo bước chân nàng, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn cô gái đó vẫn không nói lời nào, tựa hồ đầy ắp nụ cười nồng đậm.

Tiêu Hàn cõng Nguyễn Lương Ngọc, vội vàng theo sát sau lưng Linh Vũ. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, cứ như băng lạnh ngàn năm không thay đổi, cùng với sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi hợp làm một thể.

Cửa động Tuyết Sơn không dễ nhìn thấy, chỉ có thể là một người nằm rạp xuống mà vào. Cách cửa hang ngày càng gần, Linh Vũ thi triển tốc độ khinh công ngày càng nhanh. Cuối cùng dừng trước cửa hang, chăm chú nhìn bên trong động, ánh mắt phức tạp mà thê lương.

Cho đến nay, con cũng tin chắc rằng người sẽ không chết, vì đó là động lực duy nhất để con sống tiếp. Chỉ khi nhìn người, con mới cảm nhận được mình đang tồn tại.

Sư phụ, không phải đã nói cả đời đều tốt hết sao.

Sư phụ, người đã đồng ý, tại sao con chỉ rời Tuyết Sơn mấy ngày thôi, ngay cả hô hấp yếu ớt người cũng không thể. Mọi người đều nói người sẽ chết, ngay cả Tô Thất Thất có y thuật tốt nhất cũng nói rằng người sẽ chết.

Sư phụ, con còn muốn nghe giọng nói của người. Con còn muốn nhìn người cười. Con còn muốn cảm thụ nhiệt độ của người. Con cần ngươi bên cạnh con. Cho dù con phụ người trong thiên hạ cũng không sao.

Ánh mắt Linh Vũ lạnh như băng quay đầu nhìn Nguyễn Lương Ngọc, nói: “Nguyễn Lương Ngọc, ta không nghĩ ngươi sẽ tính toán ta thế này. Hắn và Khải Uyên Điện ta đều không giữ được. Nếu hắn chết, ngươi cũng không sống được. Ta cũng không bỏ qua cho Tô Thất Thất đâu.”

Ngày ấy, nếu không phải không nằm ngoài dự đoán của nàng, khi phát hiện tin tức đó, e rằng thế nào cũng không biết được. Ngày ấy Khải Uyên Điện thiên hạ ai ai cũng biết. Nếu như vậy, bây giờ dù là nàng cũng sẽ bị bao vây ở đó. Nàng vội vàng chạy về Khải Uyên Điện, lại không nghĩ rằng Nguyễn Lương Ngọc lấy máu cho Tô Thất Thất trước. Tất cả phát sinh quá đột ngột, nàng lại bận lòng sư phụ, đả thương Tô Thất Thất, dẫn Nguyễn Lương Ngọc nhanh chóng tới Tuyết Sơn. Nàng thừa nhận, khoảng thời gian này tâm trạng vì sư phụ mà rối loạn, cơ bản không nghĩ đến việc Nguyễn Lương Ngọc có mưu kế gì, càng không nghĩ tới hắn sẽ hợp tác với người chính phái.

“Nàng sẽ không chết.” Nguyễn Lương Ngọc cười yếu ớt. Hắn dùng ánh mắt vô cùng châm chọc nhìn Linh Vũ. Nụ cười kia đọng lại bên mép bỗng biến thành một thanh kiếm sắc bén, “Nhưng hắn sẽ chết!” Hắn mệt nhọc nâng tay, chỉ vào cửa hang chật hẹp trước mặt.

Linh Vũ đằng đằng sát khí nhìn Nguyễn Lương Ngọc, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay, lộ ra xương ngón tay một cách rõ ràng. Đỗ Thư Quyến hiển nhiên nhìn ra Nguyễn Lương Ngọc đang tự tìm chỗ chết, liền vội vàng kéo Linh Vũ lại, nói: “Nàng không thể giết hắn, hắn là hy vọng duy nhất để nàng cứu người kia.”

Linh Vũ hất tay hắn ra, ngược lại đã tỉnh táo thêm mấy phần. Nàng giận dữ nhìn vẻ mặt không chùn bước của Nguyễn Lương Ngọc, lại cười, “Nguyễn Lương Ngọc, ta không thể giết ngươi. Tiêu Hàn, mang hắn vào.” Nàng ra lệnh cho Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn lĩnh mệnh, cõng Nguyễn Lương Ngọc dừng trước cửa hang động. Hôm nay thể lực của Nguyễn Lương Ngọc căn bản không thể tự mình tiến vào cửa hang. Tiêu Hàn liền tìm một sợi dây, cột Nguyễn Lương Ngọc trên lưng mình, sau đó nằm xuống hạ thấp cơ thể sát trên mặt đất, chậm rãi tiến vào bên trong động.

“Tại sao lại cứu ta?” Đỗ Thư Quyến nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Linh Vũ, hỏi. Khi đó, hắn cũng ở Khải Uyên Điện này, nếu không phải Linh Vũ cứu hắn ra, hắn nhất định đã bị người của Khải Uyên Điện giết chết.

Rõ ràng cho đến nay đều không coi trọng hắn, vì sao lúc đó còn nhớ phải kéo hắn ra.

Sinh tử của hắn không phải có liên quan đến nàng sao? Thật buồn cười, chỉ là một hành động đơn giản đã làm hắn vô cùng cảm động.

Linh Vũ quay đầu nhìn Đỗ Thư Quyến hồi lâu không nhúc nhích. Trong phút chốc, Đỗ Thư Quyến đột nhiên cảm giác được trong mắt nàng hết sức ôn hòa, thậm chí có cả nhu tình. Nhưng chỉ trong chớp mắt rồi biến mất. Đến lúc hắn nhìn lại, đôi mắt đen láy kia lại biến thành hoa tuyết lạnh lẽo, giọng giống hệt ngày thường, “A Quyến, bây giờ ngươi đã vô dụng, vì sao ta phải cứu ngươi.”

Đỗ Thư Quyến vuốt vuốt áo quần lộn xộn của mình, giương môi khẽ cười, “Phàm Nhi, nàng cứu ta. Nàng quan tâm ta. Nàng không muốn ta chết. Có lẽ nàng… có lẽ nàng thích ta một chút…”

“Nói bậy!” Linh Vũ giận dữ nhìn hắn, bác bỏ, “Cả đời này ta chỉ thích một người, ngoài hắn ra ta sẽ không yêu ai khác, một chút cũng không.” Nói xong, nàng không nhìn Đỗ Thư Quyến nữa, bóng người chợt lóe lên liền biến mất.

Đỗ Thư Quyến đứng thật lâu ở chỗ cũ nhìn Linh Vũ chạy trốn, bất lực cười. Không biết là cười cái gì, cười Linh Vũ hồ đồ, hay cười mình ngoan cố không thay đổi.

Bên trong sơn động, băng tuyết hòa vào nhau, khí lạnh ập vào người. Nước trong suốt không thấy đáy chảy quanh đài ngọc lung linh trong sáng. Thân ảnh màu trắng yên lặng kia làm người ta không có cảm giác rằng hắn đang tồn tại, bỉ ngạn màu đỏ mê hoặc nở hoa nồng nàn vào thời tiết đẹp nhất.

“Tiêu Hàn, dùng cây dao này cắt sâu vào vết thương hắn, sau đó lấy đem cho Uyên.” Linh Vũ phóng lên ngọc đài. Nàng ném dao cho Tiêu Hàn, sau đó chạm vào ngọc tiêu lạnh băng, ánh mắt đứng yên nhìn người nam tử mặc bạch y, bỗng nắm chặt ngọc tiêu, điểm mũi chân một cái liền đứng lên một vách đá lồi ra bên trong hang động.

“Sư phụ, con thổi tiêu không tốt lắm. Nếu người nghe được, nhất định người sẽ nói con tự nhiên lại đi khoe khoang.” Nàng lẩm bẩm cười nói. Đôi mắt đăm đăm nhìn vào người đó, sau đó hơi nhắm mắt, đưa ngọc tiêu ghé vào mép.

Tiếng tiêu trầm thấp mang theo giai điệu bi thương, trầm bổng linh hoạt biến ảo, nhưng nghe lại tựa như tiếng tiêu mất đi linh hồn.

Nguyễn Lương Ngọc nằm im bên cạnh người nam tử mặc đồ trắng. Trong mắt đều là màu trắng chói lóa, hơi mệt mỏi, hắn liền nhắm hai mắt lại. Tiêu Hàn cẩn thận dùng chủy thủ cắt cổ tay hắn. Hơi đau, nhưng mất cảm giác vẫn nhiều hơn. Phần lớn máu mất đi khiến ý thức hắn rã rời. Có thể cảm nhận được máu từ trong cơ thể biến mất. Bát sứ trắng dần dần bị màu đỏ tươi pha trộn. Tiếng chất lỏng phóng đại vô hạn, giống như trên thế gian này chỉ còn lại duy nhất một loại âm thanh không ngừng vọng về.

Mọi thứ đều mơ hồ, tất cả đã qua phản chiếu trở lại. Trong trí nhớ, Tô Thất Thất đã từng ở bên tai hắn tỉ mỉ miêu tả gì đó. Bất luận hắn làm thế nào cũng không thể hồi tưởng lại ký ức. Bắt đầu xuất hiện ranh giới mơ hồ. Bóng dáng đó ngày càng trở nên rõ ràng. Hắn bắt đầu cảm nhận được tâm tình khi nàng kể lại, bỏ qua những thứ không quan tâm đến, đồng thời sáng suốt hơn. Hắn không muốn chết. Hắn muốn sống. Còn muốn nhìn thấy người đó.

Thất Thất, nếu nàng chết, ta cũng sẽ chết. Nhưng sao ta có thể nhẫn tâm chỉ để lại một mình nàng ở lại thế gian này. Bây giờ, ta rất muốn rất muốn, chưa bao giờ nghĩ rằng phải tiếp tục sống như vậy.

Sau này, chúng ta còn có khoảng thời gian dài đằng đẵng. Ta nghĩ, ít nhất ta cũng có thể bên cạnh nàng cả đời. Ít nhất, ta phải đợi nàng đi, sau đó mới đi.

Tiếng tiêu thê lương vắng vẻ kéo dài làm người ta quên mất mình đang tồn tại. Sợ hãi khuếch đại vô tận. Không nghe thấy gì hết, không nghe được gì cả.

Mỗi một khắc trôi qua trở nên vô cùng chậm chạp. Bầu không khí bị đè nén làm cho thời gian càng nặng nề, thấm thoắt đã trôi qua lâu lắm rồi.

Máu đỏ nhuộm đỏ ngọc đài lung linh, chạm vào ánh mắt rất đau. Không khí lạnh lẽo ngày càng giảm nhiệt độ, thậm chí đã trở nên cứng đờ. Bị chủy thủ cắt máu vết thương làm thịt mở ra nghiêm trọng, có thể thấy mạch máu bị lộ ra, máu chảy chậm chạp, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Nguyễn Lương Ngọc mím môi, sắc mặt tái nhợt. Cực kỳ lâu sau đó, không có động tĩnh gì.

“Linh đại nhân, hắn đã tới cực hạn.” Tiêu Hàn nhìn cổ tay Nguyễn Lương Ngọc đang chầm chậm nhỏ máu vết thương xuống. Ước chừng khoảng nửa chén máu, hắn đứng dậy, cho vào miệng người nam tử bạch y kia, sau đó đối mặt với Linh Vũ, bẩm báo.

Tiếng tiêu thê lương bỗng vang dội, sau đó như sóng biển ập xuống. Dần dần, dần dần, hết thảy trở nên tịch mịch. Chẳng biết tại sao, bất kể thế nào, chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng. Tiếng tiêu hơi ngừng, ngón tay Linh Vũ nắm chặt ngọc tiêu chợt căng thẳng. Nàng bỗng mở đôi mắt sợ hãi vô hạn, khẽ run nắm lấy ngọc tiêu, phi thân xuống, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm nam tử bạch y trên ngọc đài kia.

Môi nhuốm máu bị tô lên màu đỏ tươi diễm lệ, nổi bật lên vẻ mặt trắng bệch của hắn, vô hình tạo cảm giác mị hoặc động lòng người. Mắt phượng điềm tĩnh khép chặt. Gương mặt gầy gò tạo cảm giác kỳ dị. Mọi thứ đều hoàn mỹ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không có chút phản ứng nào. Hắn luôn nhắm chặt mắt, nắm tay lại. Không có phản ứng gì. Giống như ít nhiều năm nay chìm vào giấc mộng không biết tên vậy.

Đỗ Thư Quyến đứng trước cửa hang, nhiệt độ lạnh băng như cũ làm cả người hắn run rẩy. Hắn dùng sức ôm hai tay, nhìn Linh Vũ thận trọng đưa tay chạm vào người như tượng đá kia. Tựa như vừa khẽ chạm vào thôi sẽ biến mất. Nàng dùng ngón tay từng bước từng bước vẽ lên lông mày, sau đó lại quỳ xuống trước mặt người đó, nhẹ nhàng khom người hôn vào trán. Giống như hắn đang nhìn thấy Linh Vũ tươi vui của nhiều năm trước vậy. Nàng hôn người kia, mỉm cười, dòng chất lỏng trong suốt chậm rãi rơi xuống. Đều tĩnh lặng không chút tiếng động.

Đây là biện pháp cứu người cuối cùng. Cả ngày nay, nàng đều thấp thỏm trông vào phương pháp duy nhất, cũng là cách để nàng chống đỡ sức lực sinh tồn.

Hôm nay, không còn chút gì sót lại nữa.

“Người, quả nhiên đã chết.” Linh Vũ nhếch môi, mặc nước mắt không ngừng rơi xuống. Cặp mắt mơ hồ. Mong đợi quá lâu rồi, đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào, nên cười hay nên khóc nữa.

“Sư phụ, con không cứu được người. Người chết rồi. Con làm nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì hết.” Nàng lẩm nhẩm trầm giọng. Từ đầu đến cuối nàng đều cúi đầu, không để cho người ta thấy biểu cảm.

Tiêu Hàn đứng một bên, giống một pho tượng, mặt không cảm giác nhìn tiến triển.

Đỗ Thư Quyến bỗng cúi xuống cười, “A Phàm, vì sao nàng luôn chỉ chăm sóc một mình thân cây đó, chỉ vì một cái cây đã khô héo mà bỏ qua cả một cánh rừng.”

“Cây khô héo…” Linh Vũ đứng dậy cười lớn. Tay nàng cầm chủy thủ nhuộm đầy máu tươi, bước chân tập tễnh đi về phía Đỗ Thư Quyến. Mọi thứ đều choáng váng. Quần áo nàng nhuộm máu, dường như nàng không cảm giác đi tới trước mặt Đỗ Thư Quyến, sau đó đưa thanh chủy thủ kia giao cho Đỗ Thư Quyến.

“Từ năm người đem ta đi, trong đời ta liền chỉ có một người. Người dạy ta cách không cho người khác coi thường, người chỉ cho ta cái gì gọi là vui vẻ. Ở chung với người, ta lẳng lặng nhìn người thôi cũng đủ hài lòng. Ta hy vọng có thể nhanh chóng lớn một chút, bởi vì như vậy ta mới có thể mạnh mẽ dũng cảm đứng trước mặt người mà không sợ bị người sờ đầu như một đứa bé. Nhưng ta không đủ mạnh, người chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn đứa bé để nhìn ta. Chấp niệm của ta, tất cả đều đặt vào người. Sau đó, ta dần dần vì người mà sống. Chỉ có ở bên người, ta mới có thể cảm nhận được nhịp tim đập. Ta đã sớm không buông được. Dù là thật hay giả, ta cũng rất thích người.”

Đỗ Thư Quyến không động đậy nhìn nàng. Lần đầu tiên ở trước mặt hắn, nàng nói ra một câu dài như thế.

“Nhưng mà, ta vẫn nợ ngươi, A Quyến. Ngươi khiến ta hiểu rõ. Nhưng có lẽ ngươi không nên tỉnh táo như vậy. Có lúc, sống trong mộng chưa chắc không hạnh phúc. Ta sai rồi. Trước kia ta hối hận vì sư phụ, người thứ hai là ngươi. Duy nhất hai người. A Quyến, không phải ngươi nói vì ta cái gì cũng sẽ làm sao? Ngươi sẽ đáp ứng ta, đúng không? Sư phụ thật sự đã chết rồi, ta cũng không còn lý do gì không cùng người ở chung một chỗ. A Quyến, ngươi động thủ đi, giết ta rồi, sau này không nên thích ta nữa, quên hết tất cả đi.”

Đỗ Thư Quyến châm chọc nhìn con dao cứng rắn nhét vào tay hắn. Lưỡi bén còn lưu lại vết máu, có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Hắn cảm thấy lạnh. So với bên trong động, nhiệt độ còn lạnh hơn trăm lần, ngàn lần. Cả người trên dưới giống như chỉ chốc lát thôi sẽ đông lại.

Hắn muốn nói, còn ta thì sao? Nàng có nghĩ tới ta không? Nàng yêu hắn, nguyện ý vì hắn mà chết, nhưng ta cũng thích nàng như vậy, lại muốn ta tự tay giết nàng! Hắn muốn nói, A Phàm, sao nàng lại tàn nhẫn như vậy! Hắn muốn nói, A Phàm, người nàng yêu quả nhiên chỉ có một người, ngoài hắn ta ra, những người khác đều không phải.

Hắn cảm thấy bi thương, nỗi tuyệt vọng trong lòng xuất hiện trong vô vọng.

“A Phàm, dù nàng chết đi, ta cũng sẽ không quên được.” Hắn cười khổ, ánh mắt kiên định, “Nhưng nếu giết nàng, chính là tác thành cho nàng, thì chỉ cần nàng muốn, ta cũng sẽ làm.” Cho dù, lúc đó khó chịu hơn gấp ngàn lần vạn lần so với ta tự sát.

Linh hồn của nàng ở trên người hắn, đã sớm cùng hắn đến phương xa, vô luận thế nào ta cũng không đuổi theo tìm được.

“Giết ta, A Quyến, đây là cách chứng minh tốt nhất cho việc ngươi yêu ta. Nếu như nhất định phải chết, ta muốn chết trong tay của ngươi.” Lần đầu tiên, Linh Vũ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đỗ Thư Quyến. Nở nụ cười nhàn nhạt, thay vì ngửa đầu cười to càng thêm phong tình vạn chủng.

Ánh mắt Đỗ Thư Quyến có cảm giác mông lung. Nước che giấu trong con ngươi. Hắn chợt nhắm mắt, cắn chặt răng đâm chủy thủ trong tay. Dòng chất lỏng ấm áp dính vào ngón tay. Hắn lui về sau mấy bước, không dám nhìn hình ảnh đó. Một mực lùi đến vách đá đằng sau. Động tác đó dường như đã dùng hết khí lực toàn thân. Hắn ngồi nhổm xuống, đầu tựa vào đầu gối.

A Phàm, nàng nhìn thấy không? Ta yêu nàng như vậy, thậm chí có thể vì yêu mà giết nàng. Nàng nhìn thấy không? Nhìn thấy không?

A Phàm, ký ức lúc đó, nàng đã sớm quên. Đến giờ nàng vẫn không nói, nhưng ta biết, nàng đã sớm quên rồi.

A Phàm, nàng chết thì sẽ được gặp hắn. Nhưng ta đau quá, đau sắp chết. Làm thế nào đây, ta cảm thấy tim mình vỡ vụn đều khó chịu như nhau!

“Tiêu Hàn, chôn cất ta với Uyên chung một chỗ. Như vậy, những gì ngươi thiếu ta, hết thảy đều trả sạch.” Linh Vũ cầm chủy thủ, đâm sâu vào ngực. Nàng quỳ một chân trên đất, sau đó từng chút từng chút dùng đầu gối di chuyển về phía đầm ngọc đài.

Máu đỏ kéo lê trên mặt đất tạo ra dấu vết lớn. Nàng như nhìn thấy người đàn ông mặc quần áo màu trắng đó đang mỉm cười. Hắn đưa tay ra, cười nói, Vũ Nhi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.

Một con hoa xà không một tiếng động bò từ ống tay Linh Vũ ra ngoài. Nó khoan khoái thò lưỡi ra, bò tới cửa hang.

Tô Thất Thất có thể phát giác dấu vết hoa xà để lại. Nàng nằm xuống tiến vào cửa hang. Sau đó đứng dậy, không nhúc nhích nhìn hồi lâu. Hoa Xà trong tay của nàng, lười biếng thò chiếc lưỡi ra, lấy lòng chủ nhân xa cách bấy lâu.

Mười năm sinh tử mờ mịt, không nghĩ đến, cũng khó quên.