Cung Khanh vừa nghe nhịp tim đã đập thình thịch, thật không ngờ bản thân đãsớm rời đi mà vẫn không ngăn được sự việc phát sinh ngoài ý muốn.
Xem ra lần này A Cửu và Tiết Giai đã đạt được ý nguyện, trong lòng Mộ Trầm Hoằng chắc chắn rất khó chịu.
Quả nhiên đêm nay, rất muộn Mộ Trầm Hoằng mới quay trở về, lại còn đi thẳng ra tịnh thất sau điện, tắm rửa sạch sẽ, đợi Cung Khanh ngủ trước rồimới đi vào thư phòng.
Việc này là lần đầu tiên xảy ra kể từ lúc thành thân tới giờ.
Cung Khanh biết trong lòng hắn đang tích tụ điều gì, nhưng nàng không làmviệc gì hổ thẹn với lương tâm, nếu chủ động giải thích với hắn, thì xemra bản thân lại trở thành kẻ có tật giật mình.
Mộ Trầm Hoằng ở trong thư phòng đợi một hồi lâu, cầm sách lên nhưng chẳngđọc nổi chữ nào, hắn thẫn thờ hồi tưởng lại thật kĩ càng những gì đãdiễn ra giữa hắn và nàng. Có vẻ như từ trước đến giờ luôn là hắn đơnphương tình nguyện, làm theo ý mình, còn nàng thì chưa bao giờ nghĩ đếnviệc sẽ gả cho hắn, cũng chưa bao giờ thổ lộ là yêu thích hắn. Nếu hắnkhông đa mưu túc kế, nghĩ ra trăm phương nghìn cách để nàng không thể gả cho ai, thì có lẽ nàng đã sớm gả cho kẻ khác. Nếu không nhờ câu nói của Thuần Vu Thiên Mục, thì giờ đây nàng đã là Duệ Vương phi, đâu có camtâm tình nguyện chịu gả cho hắn. Đêm động phòng hoa chúc, còn bắt hắnlàm đủ mười ba bài thơ bỏ quạt, chỉ điều ấy thôi cũng đủ để chứng minhnỗi oán hận hắn trong lòng nàng.
Người nàng muốn lấy nhất, chắc chắn là Thẩm Túy Thạch. Nghĩ đến tiếng gọi“Cung tiểu thư” của Thẩm Túy Thạch ngày hôm nay, lòng hắn như bị ngànvạn mũi kim châm. Lập tức một nỗi hờn ghen cuồn cuộn dâng lên. Nhưng nếu nổi cơn ghen với thần tử của mình, điều này nói ra e là sẽ bị ngườikhác cười chết mất.
Hắn chắp tay đi đi lại lại trong thư phòng, tâm trí tràn ngập hình bóng của nàng. Miệng cười như hoa, mắt ướt môi mềm, long lanh quyến rũ, nghĩ đến đây, hắn không nhịn được nữa liền trở lại phòng.
Trong trướng nến đỏ chập chờn, cả không gian lặng yên thanh vắng, hắn khe khẽ bước đến đầu giường, vén bức trướng đỏ hé nhìn.
Vốn tưởng nàng vẫn đang đợi hắn, kết quả vừa nhìn đã thấy nàng đang ngủ rất say, hắn càng buồn vô hạn, rõ ràng nàng vốn không đặt hắn ở trong tim,chẳng thèm để ý đến tâm trạng vui buồn của hắn, một mình vẫn ngủ rất say sưa.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn dung mạo kiều diễm như hoa đang say ngủ, trong lòngvừa yêu vừa giận. Đó chỉ là thể xác của nàng thôi, còn trái tim nàng,liệu có thuộc về hắn không?
Hắn hít một hơi thật dài và sâu rồi khe khẽ nằm xuống bên cạnh nàng, mùihương từ cơ thể bên cạnh cứ quẩn quanh vấn vít, thực đúng là giày vòhắn, hắn đau khổ đè nén cơn dục vọng đang trỗi dậy trong lòng.
Ai ngờ nàng lại trở mình, dang cánh tay ngọc ra, vừa khéo rơi ngay trênngực hắn, hắn như ngừng thở, nắm lấy bàn tay bé nhỏ ngang bướng đangđịnh nhấc ra, đúng lúc này, chân ngọc thon dài lại thò qua, chẳng chútkhách khí gác lên đùi hắn.
Trong nháy mắt, một luồng khí nóng bốc lên, thân dưới lập tức có phản ứng.
Rõ ràng lúc tỉnh thì nhu thuận thục nữ, sao lúc ngủ lại chẳng nề nếp chút nào thế này?
Ngừng một lát, chân ngọc thon nhỏ thuôn dài kia lại nhấc dần lên, không saikhông lệch chút nào chạm ngay vào chỗ đang rục rịch manh động định ngócđầu dậy, khiến hắn lại phải hít một hơi thật sâu đè xuống, hắn khôngphải là Liễu Hạ Huệ, kiểu trêu chọc này đúng là muốn khảo nghiệm xemnăng lực của hắn thế nào đây, đặc biệt là trước mặt nàng, năng lực củahắn căn bản bằng không.
Hắn xoay người, đè nàng dưới cơ thể mình, hôn bạo liệt, nỗi ấm ức ghentuông đè nén trĩu nặng trong lòng giờ dồn cả vào nụ hôn, hắn hôn mà nhưsắp hút cạn kiệt không khí trong phổi nàng.
Cung Khanh âm thầm hối hận, vừa rồi giả vờ ngủ để trêu chọc hắn, vốn muốn làm cho hắn bớt giận, ai ngờ lại thành kẻ châm ngòi.
Sau một hồi mây mưa vần vũ, Mộ Trầm Hoằng đứng dậy, định bế Cung Khanh vàotịnh thất, nhưng nàng lại xoay người, vùi mặt vào trong gối, chỉ chừalại cho hắn một bờ vai ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn.
Một tấm lụa đỏ uyên ương hí thủy vừa khéo phủ lên vòng eo nhỏ nhắn củanàng, cả bờ vai và tấm lưng nàng nhấp nhô lên xuống, uyển chuyển dịudàng, vô cùng quyến rũ.
Hắn đặt tay lên vòng eo mềm mại, trìu mến gọi: “Khanh Khanh.”
“Không phải là chàng thèm để ý đến thiếp sao?” Cung Khanh phụng phịu dẩu đôi môi anh đào đỏ hồng căng mịn, ra vẻ tức giận.
Hắn nhìn mà mềm lòng, nỗi ấm ức tất nhiên gạt qua một bên, kế tai mỹ nhân dỗ dành.
Cung Khanh tủi thân nói: “Thiếp cũng không biết đã làm chàng giận ở chỗ nào, phu thê với nhau có gì thì chàng nên nói thẳng ra mới phải chứ?”
Điều không thoải mái trong lòng hắn sao có thể tùy tiện nói ra được chứ, hắn ngập ngừng một lúc rồi nói: “Không có.”
Cung Khanh chỉ nghĩ đơn giản là hắn đang ghen tuông, chứ căn bản là khôngnhận ra với một người có bản tính luôn thanh cao ngạo mạn như hắn, điềulàm hắn khó chịu chính là không biết trong tim nàng có hình bóng củamình hay không. Mộ Trầm Hoằng sinh ra đã là thiên tử luôn được cưngchiều, tâm cao khí ngạo, nỗi hờn ghen u sầu trong tình yêu làm thế nàođể thốt ra lời được.
Cung Khanh quay người lại, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn: “Nghenói hôm nay A Cửu rất tức giận bở vì Thẩm đại nhân say rượu, nhận nhầmngười.”
“Đúng.”
“Vậy phu quân có tức giận không?”
Mộ Trầm Hoằng cố nén nỗi hờn ghen trong lòng, nói: “Vậy ta há chẳng phải là người nhỏ mọn sao?”
Cung Khanh trề môi: “Vậy mà thiếp lại mong chờ phu quân tức giận nổi chút lòng ghen đó.”
“Vì sao?”
“Có ghen mới chứng tỏ trong lòng phu quân để ý đến thiếp. Ví dụ như…” Sóngmắt Cung Khanh lưu chuyển, cố ý nói giọng chua chát: “Thiếp nghe nói phu quân thích Kiều Vạn Phương, giận đến nỗi cơm cũng không nuốt nổi.”
Những lời này là cách thổ lộ uyển chuyển tâm ý nàng cũng quan tâm đến hắn. Mộ Trầm Hoằng trong lòng đang phân vân không rõ rốt cuộc là nàng thích hay không thích mình, nghe được những lời này lập tức như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không biết gì, nghiêm trang hỏi: “Ai nói tathích nàng ta?”
“Là chính miệng Tiết Giai đã nói.”
Mộ Trầm Hoằng hai mắt tối sầm, nghiêm mặt: “Lời của Tiết Giai nàng đừng tin.”
Cung Khanh dương cầm lên, cười tươi tắn nói: “Thiếp không tin người ngoài, chỉ tin phu quân, vậy còn phu quân chàng thì sao?”
Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa còn không cho bách tính đốt đèn sao điện hạ?
Nụ cười của nàng tươi đẹp rạng rỡ, lời nói ngọt ngào rung động lòng người, cơ thể mềm mại liễu yếu đào tơ hắn ôm trong vòng tay, lòng hắn bỗngchốc tan chảy, không kìm chế được cúi xuống nhẹ nhàng quyến luyến hônlên khóe môi nàng, thì thầm nói: “Tiểu hồ ly, ta đương nhiên cũng chỉtin nàng.”
Cung Khanh nói: “Phu quân cho rằng A Cửu và Thẩm đại nhân có hợp lý hay không?”
“Người trong cuộc thường hay lú lận, người ngoài cuộc vẫn sáng suốt hơn. Cả ta và mẫu hậu đều không xem trọng, suy chỉ có muội ấy là vẫn si mê.”
“Thiếp đã được gả cho phu quân, A Cửu chính là tiểu cô của thiếp. Tuy trướcđây có rất nhiều lần nàng ấy đã toan tính hãm hại thiếp, nhưng giờ đâyđã là người một nhà, thiếp cũng hy vọng nàng ấy sẽ tìm được một langquân như ý. Tính cách của Thẩm Túy Thạch thực ra không hợp với nàng ấy,nếu cứ miễn cưỡng thành hôn, nhất định sẽ thành một đôi oán ngẫu. Phuquân thân là huynh trưởng của nàng ấy, lẽ nào lại khoanh tay bó gối đứng nhìn?”
Mộ Trầm Hoằng dí dí chiếc mũi của nàng. Nói: “Nàng yên tâm, hôn sự của A Cửu và hắn không thành đâu.”
“Nếu như vậy, chi bằng đưa hắn ra ngoài làm quan, cắt đứt luôn nỗi tơ lòngcủa A Cửu, như vậy mới có thể tìm một mối lương duyên mới tốt hơn.”
“Việc này ta phải thương nghị với phụ hoàng đã.”
“Phu quân túc trí đa mưu, nhất định có thể thuyết phục phụ hoàng.”
Hắn cười nói: “Vậy Khanh Khanh nàng cảm tạ ta bằng cách nào?”
Nàng cười duyên dáng: “Sẽ tặng phu quân một bình giấm để uống pha.”
Mộ Trầm Hoằng hừm một tiếng nói: “Đào hoa như vậy, nàng nói xem phải trừng phạt nàng thế nào đây?”
Cung Khanh cũng không chịu lép vế, nói: “Điện hạ đã quên hôm ở lễ hội hoarồi sao, đủ hai mươi bốn giai nhân xinh đẹp, ôi chao, người nào ngườinấy đều tươi tắn rực rỡ, mỗi người một vẻ, xinh xắn đáng yêu, điện hạnhìn có hoa cả mắt không?”
Lại còn muốn so độ đào hoa của nàng ư, được, đến đây đi, xem ai nhiều hơn ai?
Mộ Trầm Hoằng đành cúi đầu cười gượng.
“Ôi chao, người nào đó còn chọn một mỹ nhân xinh đẹp nhất làm hoa thần, rõràng, trong lòng không biết đã thích giai nhân kia đến thế nào…”
Thái tử điện hạ quyết đoán bịt luôn đôi môi anh đào đang đắc ý không chịu buông tha cho người ta.
Còn A Cửu, vì nghe thấy Thẩm Túy Thạch gọi ba tiếng “Cung tiểu thư” nên khi trở về Dục Tú cung liền nổi trận lôi đình, đuổi tất cả cung nữ trongnội điện ra ngoài.
Tiết Giai dịu dàng nói: “Công chúa bớt giận.” Thực ra đây chính là kết quảmà nàng mong muốn, A Cửu càng hận Cung Khanh thì nàng ta càng có cơ hội. Mà Thẩm Túy Thạch là công cụ tốt nhất để khơi mào những cơn hận tronglòng A Cửu.
A Cửu hung tợn nói: “Làm sao mới có thể khiến chàng quên được con tiện nhân đó?”
Tiết Giai thở dài: “Thẩm đại nhân sở dĩ đối với nàng ta vẫn thầm nhớ mãikhông quên, chủ yếu là do ơn cứu mạng năm đó. Công chúa có đối xử tốtvới hắn bao nhiêu đi nữa, thì cũng không thể so bằng ơn cứu mạng caodày.”
A Cửu nghiến răng: “Đúng, trừ phi nàng ta chết, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ thắng được nàng ta.”
Tiết Giai vừa nghe cả cười: “Công chúa nói đúng, người chết bất luận thế nào cũng không tranh được với người sống.”
A Cửu vừa rồi chỉ là trong lúc tức giận buột miệng nói ra, giờ nghe thấyTiết Giai nói vậy lại đần cả người: “Nàng ta là thái tử phi, sao cóthể…”
Tiết Giai nói: “Mỗi năm vào dịp cuối thu, Hoàng thượng đều lên núi Nam hoasăn bắn, đây là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần công chúa sắp xếp chu đáo, tất cả sẽ giống như là một sự cố ngoài ý muốn.”
Thời trẻ tiên đế từng có ý định truyền ngôi cho Lão Duệ Vương, sau này,Tuyên Đế dẫn theo Lão An Quốc Công viễn chinh Cao Xương, chiến công trác tuyệt, vậy nên mới khiến tiên đế thay đổi chủ ý lập hắn làm thái tử.Sau khi đăng cơ, vì triều cục ổn định bách tính an cư, nên Tuyên Văn đếmới dần được an nhàn, ham thích hưởng lạc, tuy nhiên người vẫn coi trọng võ công như cũ, hàng năm cứ mỗi dịp cuối thu, lễ hội diễn luyện săn bắt cưỡi ngựa phóng tên đều phải được tổ chức. Ở bãi cỏ dưới chân núi NamHoa cây rừng xanh tốt, muông thú đa dạng, nên mùa thu hàng năm, TuyênVăn đế đều chọn nơi này để tổ chức một cuộc săn bắn. Đây chính xác làmột cơ hội tuyệt vời, trong lòng A Cửu vì vậy mà có chút thư thái hơn.
Tiết Giai lại nói: “Tận dụng thời cơ, nếu nàng ta không chết, dù công chúacó được gả cho Thẩm đại nhân, thì sau này hai người đó vẫn thường xuyêngặp mặt, ý tình sẽ vấn vương mãi mà không dứt được.”
Không sai, A Cửu nghiến răng, trong lòng đã thầm đồng ý với lời của Tiết Giai nói. Chỉ là, làm thế nào để sắp đặt một sự cố ngoài ý muốn đây?
Mộ Trầm Hoằng phụ trách công việc đi săn, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt.
Cung Khanh cũng tham gia cuộc săn bắn mùa thu này, nhưng vông việc chính của nàng cùng các vị phu nhân tiểu thư là đứng quan sát và thưởng thứcnhững món ăn dân dã thôn quê.
Săn bắn là công việc của các nam tử hán, đặc biệt các võ quan thì càng nêntham gia những dịp thế này để thi thố tài năng, hy vọng giành được chiến thắng để Hoàng đế để mắt đến, nhưng ai cũng hiểu một điều không đượcvượt qua Hoàng thượng. Trong trường hợp như vậy, tất phải làm nổi bậtlên vẻ anh minh thần vũ của Hoàng đế bệ hạ.
Cung Khanh thân là thái tử phi đương nhiên cũng phải đi lên phía trước cùngMộ Trầm Hoằng. Mộ Trầm Hoằng biết thân thể nàng yếu ớt, liền cố ý saicung nhân đặc chế cho nàng một bộ yên ngựa riêng, sợ vì cọ sát vào lớpda thịt mềm mại của nàng nên yên ngựa phải lót bông thật dày. Lại bởi vì chân nàng nhỏ nhắn, nên cả bàn đạp cũng làm gấp một bộ mới tinh.
Sự quan tâm chăm sóc chu đáo này của thái tử điện hạ đương nhiên khiến Cung Khanh cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Thoáng cái đã đến ngày đi săn, sáng sớm, đoàn nghi trượng hoàng cung rầm rộ,khí thế dũng mãnh từ Ngọ môn xuất phát. Toàn bộ tả hữu cấm vệ quân đềuđi theo tháp tùng hai bên, tất cả người trong mật tư doanh của Mộ TrầmHoằng cũng âm thầm đi theo bảo vệ.
Tuyên Văn đế ngồi trên lưng ngựa tư thế oai hùng, bừng bừng phấn chấn. Ngườituy đã đến tuổi trung niên, nhưng vóc dáng vẫn rất rắn rỏi săn chắc,trên khuôn mặt còn phảng phất nét anh tuấn của tuổi trẻ năm xưa, Hoànghậu mặc một bộ kỵ trang, cưỡi ngựa sánh vai đi bên cạnh.
Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh theo sát phía sau. Tiếp đó là A Cửu.
Vì A Cửu cầu xin, nên Tuyên Văn đế phá lệ cho phép Thẩm Túy Thạch cùngtham gia vào cuộc đi săn mùa thu này, còn đặc biệt ban thưởng một khoáimã do Tây Vực tiến cống. Có người trong lòng ở bên, nên A Cửu phải dụngcông trang điểm cho mình, vẽ mày vẽ mắt, thoa một lớp phấn mỏng, mặc bộkỵ trang màu đỏ tươi, cưỡi con tuấn mã màu mận chín. Lúc di chuyển, nhìn như một đóa mây đỏ bồng bềnh trôi.
Trong lòng nàng ta thì vô cùng thấp thỏm, thành hay bại là do hành sự lầnnày. Nếu ông trời giúp nàng, thì từ nay về sau sẽ không bao giờ còn phải nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc luôn khiến nàng đau khổ uất hận đó.
Dế hậu đi trước, các văn võ bá quan theo sát phía sau, ai cũng cười ngựatrên lưng những con tuấn mã cao lớn, đưa mắt liếc nhìn, chỉ thấy khí thế cuồn cuộn, bao la ngút ngán.
Lúc đoàn người và ngựa đi đến bãi cỏ ở dưới chân núi Nam Hoa, thì mặt trờiđã lên cao bằng ba con sào. Kỵ binh của kinh thành và những đại doanhlân cận đã sớm chọn được một vùng đất rộng lớn trống trải quây kín lạithành một vòng trong tách biệt.
Tuyên Văn đế dẫn theo các võ quan tướng lĩnh tham gia săn bắn đã sẵn sàng chờ xuất phát, Độc Cô Hoàng hậu dẫn theo các vị mệnh phụ phu nhân và một số văn quan lên đài cao đã sớm được dựng từ trước đó để quan sát cuộc sotài.
Phóng tầm mắt nhìn bao quát cả rừng cây, thấy khí thu bao trùm rộng lớn.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, dưới chân núi vang lên một tiếng kènlệnh, đầu tiên cá kỵ binh làm cho dã thú trong rừng kinh sợ chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp, sau đó bao vây dần dần dồn chúng vào những vòng vây nhỏhơn, cố ý để chừa một chỗ ra vào.
Cung Khanh ghé mắt nhìn phu quân nhà mình, chàng mặc một quân trang bó sát,lộ rõ vóc người cao lớn tráng kiện, dưới tử kim quan là hai hàng lôngmày lưỡi mác và đôi mắt sáng lấp lánh như sao, lưng giắt loan đao, taycầm trường cung, thực đúng là phong tư lỗi lạc của bậc kỳ tài xuấtchúng.
Mộ Trầm Hoằng đã sớm thương nghị với nàng, chỉ để nàng đứng ở trên đài cao quan sát, bởi sợ nàng đến chu kỳ hàng tháng sẽ cảm thấy có chút khóchịu. Thế nhưng khi thực sự đặt chân lên bãi cỏ, thấy trời thu trongxanh, khí thu dịu mát, từng đợt gió thổi tới khiến cho những ngọn cỏdưới chân nhấp nhô uốn lượn, ý muốn được rong ruổi lại trỗi dậy tronglòng nàng.
“Phu quân thiếp cũng muốn đi.” Cung Khanh thì thầm.
“Nghe lời, cơ thể nàng đang không nhanh nhẹn, chỉ đứng một chỗ quan sát làđược rồi, đợi lát nữa ta săn được một con hồ ly mang đến tặng nàng làphù hợp nhất.”
Nàng liền đỏ mặt, đưa mắt liếc hắn một cái sắc lẹm.
Tiếng kèn lệnh chưa dứt, đại quân kinh thành và các vùng phụ cận bên kia tạothành một vòng tròn bắt đầu vây kín, bên này Tuyên Văn đế đi đầu nhằmhướng bãi cỏ mà tiến vào.
Mộ Trầm Hoằng theo sát ngay sau, tiếp đó là lần lượt đến các võ quan tướng quân.
Trong đội săn hầu hết là nam nhân, nhưng cũng có vài nữ nhân theo cùng, ví dụ như có tẩu tử của Hướng Uyển Ngọc là Lý Lục Văn, có phu nhân của tả hữu tướng quân Trương Siêu và mấy phu nhân của các vị tướng quân khác, tấtcả đều là những nữ trung hào kiệt xuất thần từ tướng môn.
Thực ra ban đầu cuộc đi săn chỉ có nam nhân, nhưng về sau do A Cửu nài nỉcũng muốn tham gia, Độc Cô hoàng hậu nghĩ nếu để nhi nữ một thân mộtmình lẫn trong đám nam nhân võ tướng thì thật chẳng hợp tình hợp lý.Nghĩ vậy bà đành để cho gia quyến của các võ quan cùng tham dự, như thế A Cửu mới không trở nên lạc lõng.
Lần này ngoài mấy vị phu nhân đã kết hôn ra, mấy thiếu nữ chưa chồng cũngđược phá lệ lựa chọn. Ngoài A Cửu, còn có thêm mấy cô nương như Mộ LinhTrang, Tiết Giai, Kiều Vạn Phương, Hứa Cẩm Ca.
Y phục Tiết Giai đang mặc trên người có màu đỏ sẫm, mái tóc tết thành hai bím buộc gọn phía sau, trên đầu đội một chiếc khăn trùm màu son hồng,bay phất phơ trong gió nhìn rất nóng bỏng linh động.
Mộ Linh Trang mặc một bộ kỵ trang màu trắng, thanh lịch gọn gàng, trôngnhư đóa sen vừa chớm nở, trong sáng thanh thoát, khiến cho người kháckhông khỏi trầm trồ.
Hứa Cẩm Ca lại mặc một bộ kỵ trang màu xanh biếc, tươi mát dịu dàng, xinh đẹp nho nhã.
Còn người anh mỹ xuất chúng nhất ngày hôm nay, không ai khác chính là Kiều Vạn Phương.
Mái tóc đen tuyền được búi cao gọn gàng, phía trước cài linh xà ngọc bíchtrâm, toát lên vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, gương mặt nàng thập phần toàn mỹ, không chút son phấn, càng thêm sáng trong thuần khiết, tôn lên đôi lànthu thủy sáng long lanh. Nàng mặc bộ kỵ trang màu đen ôm sát cơ thể, tay áo bó, vòng eo nhỏ nhắn được thắt bằng chiếc thắt lưng màu cam nổi bật.
Kiểu trang phục cưỡi ngựa khỏe khoắn này, nhìn từ xa thì có vẻ như khôngphân biệt giới tính, nhưng thân hình gợi cảm kia lại khiến người kháckhông thể dễ dàng ngó lơ.
Cung Khanh cũng là nữ nhi mà còn không khống chế nổi đôi mắt, cứ mải nhìn về phía hai đỉnh ngọc kia rất nhiều lần. Nàng ngoái đầu nhìn thái tử điệnhạ, thấy hắn đang dõi mắt xa xăm. Điện hạ người lẽ nào lại không nhìnthấy? Hay là không dám nhìn? Hay là ngại không nhìn? Hay là cố đợi đếnlúc ta không để ý sẽ ngắm tỉ mỉ hơn? Hả?
Thái tử điện hạ vẫn cố dõi mắt ra xa, như thể nhìn tận lên đỉnh núi xa tắp kia.
Hừm… là giả vờ đúng không? Lúc về sẽ chết với ta!
Tiết Giai ngoái đầu đưa mắt liếc Cung Khanh, ánh mắt lập tức dán chặt vàoTrầm Tuyết, khen ngợi: “Thật là một con bạch mã tuấn tú, không một sợilông khác màu, nhất định là biểu ca chọn trong cả nghìn con mới tìmđược.”
Rất chính xác, con ngựa Cung Khanh đang cưỡi đúng là Mộ Trầm Hoằng đã chọnlựa rất tỉ mỉ để tặng cho nàng, con ngựa này thuần tính, toàn thân trêndưới không một sợi lông khác màu. Cung Khanh vừa nhìn đã thích khôngmuốn rời tay, cố ý đặt tên nó là Trầm Tuyết. Vừa khéo Mộ Trầm Hoằng cưỡi một con tuấn mã màu đen, một đen một trắng, thật xứng đôi.
Tiết Giai vừa dứt lời, lập tức mấy cô nương Mộ Linh Trang, Kiều Vạn Phương…đều đưa mắt nhìn sang, ai mấy câu cũng khen mấy câu tự đáy lòng.
Tiết Giai yêu quý vuốt ve Trầm Tuyết. Trầm Tuyết lại không nể mặt, quay đầu đánh hắt xì hơi một cái.
A Cửu không kiên nhẫn giục một câu: “A Giai, đi thôi.”
Tiết Giai liền thúc ngựa đi tới bên A Cửu.
A Cửu thấp giọng nói: “Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
“Đã ổn thỏa, công chúa yên tâm.”
Tuyên Văn đế phi ngựa dẫn đầu, quần thần đi ở hai bên. A Cửu theo ngay sát phía sau, dẫn đầu đoàn quân nương tử.
Cũng không biết có phải là do Cung Khanh nhạy cảm quá nên cảm thấy lúc bắtđầu các vị nữ tử đều cưỡi ngựa đi bên cạnh A Cửu, nhưng dần dần ai cũngthúc ngựa chạy ra xa, con tuấn mã màu hồng của Kiều Vạn Phương tứ chiphi như bay, lướt qua vài nữ kỵ thủ khác, dần dần tiếp cận cùng đội ngũđi cùng Tuyên Văn đế, hơn nữa còn chạy vội đến bên cạnh Mộ Trầm Hoằng.
Hứa Cẩm Ca cũng đang đuổi theo rất sát.
Cung Khanh nheo mắt nhìn, chỉ là đi săn bắn mùa thu mà cũng có thể hút onggọi bướm như vậy sao, điện hạ người thật đúng là mị lực vô hạn. Nhưng dù sao hai mỹ nhân Kiều, Hứa này có thể tìm ra hai con thiên lý mã kia,thật đúng là đã dốc hết vốn. Con ngựa Hắc Giao của Mộ Trầm Hoằng là mộtthần câu, có thể đuổi theo cũng không dễ gì.
Cung phu nhân ngồi trên đài quan sát thầm cảm thấy khác thường, dùng khuỷutay huých nhẹ con gái, thấp giọng nói: “Khanh nhi, sao con không đi?”
Cung phu nhân không chỉ không cho phép phu quân của mình có nữ nhân khác, mà con rể cũng không được.
Cung Khanh cười cười: “Mẫu thân đừng nóng vội.”
Đoàn người cưỡi ngựa dần dần tiến vào trong rừng sâu, A Cửu không thể ngờ, Cung Khanh lại không đi săn.
Tiết Giai cũng có chút bất ngờ.
Hai người tính đi tính lại đều đinh ninh rằng Cung Khanh nhất định sẽ đitheo phu quân mình. Nàng ta sẽ không bao giờ chịu để bất cứ một nữ nhinào bên cạnh Mộ Trầm Hoằng, hôm nay Kiều Vạn Phương và Hứa Cẩm Ca đều đi cùng, sao Cung Khanh lại chỉ ngồi một chỗ khoanh tay thờ ơ?
Trong lòng cả hai đều thất vọng.
Tiết Giai nghĩ ngợ, xem ra phải tìm một kế khác, A Cửu trong lòng lại nghĩđến một câu, Thuần Vu Thiên Mục nói Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiênhạ, mệnh quý không thể nói, chẳng lẽ trời cao cũng che chở cho nàng ta,cho nên kế hoạch ngày hôm nay mới thất bại?
Hai bọn họ mỗi người ôm một tâm tư.
Tuyên Văn đế đã dẫn đám quần thần tiến đến ngay ngoài vòng vây. Bên ngoài bãi cỏ non xanh mởn, mọi người ghìm cương, giữ ngựa mai phục, ôm cây đợithỏ.
Không lâu sau, trong rừng vọng ra một tiếng động, đầu tiên là mấy con hươuhoang dã lọt vào tầm mắt. Dẫn đầu là một con hươu cao lớn với bộ sừng đồ sộ, di chuyển thoăn thoắt, bốn chân như bay. Quần thần im lặng, tuy aicũng đã ở tư thế giương cung lắp tên. Nhưng mũi tên đầu tiên mở màn cuộc đi săn mùa thu này chỉ có Tuyên Văn đế mới có thể bắn ra.
Tuyên Văn đế từ từ giương cung, nhằm vào đầu con hươu. Mũi tên lao đi nhưchớp lóe, găm thẳng trúng đầu. Con hươu hự lên một tiếng, ngã khụy xuống đất. Ngay sau đó, mũi tên thứ hai găm vào bụng.
Quần thần lớn tiếng reo hò.
Mấy con hươu còn lại thấy con đầu đàn bị bắn chết, lập tức quay đầu bỏchạy. Tuyên Văn đế quát khẽ một tiếng, dẫn đầu đoàn người lao thẳng vàorừng. Quần thần theo sát, lúc này, cuộc săn bắn mùa thu chính thức bắtđầu.
Tiến vào bãi cỏ trong rừng rậm, đoàn người đi săn liền phân tán ra, mọingười đều tự chọn cho mình một lối, lúc nào có kèn hiệu thu quân, thìquay lại chỗ tập trung ban đầu, luận công ban thưởng, ai săn được nhiềuthú nhất, Tuyên Văn đế sẽ có thưởng.
Bên cạnh Tuyên Văn đế là Tả Vệ tướng quân Nhạc Lỗi và phu phụ Hữu Vệ tướngquân Trương Siêu, cùng bốn túc vệ võ công cao cường. Bên cạnh Mộ TrầmHoằng là thống lĩnh Mật Tư Doanh, Trung Lang Tướng Hoắc Hiển, ngoài racòn có thêm vài cao thủ của Mật Tư Doanh.
Rất nhanh chóng, mọi người liền chia thành mấy đường, tự do di chuyển.
A Cửu đuổi theo Thẩm Túy Thạch, Hứa Cẩm Ca vốn đi theo Mộ Trầm Hoằng,nhưng chần chừ một hồi lại quay đầu ngựa đi theo hướng của Duệ Vương.Còn Kiều Vạn Phương thì không chút do dự đi theo Mộ Trầm Hoằng vào rừng.
Mộ Trầm Hoằng lúc đầu không nhận ra Kiều Vạn Phương theo sát ngay mình,đến khi hắn bắn chết một con chim trĩ, thì đột nhiên nghe thấy sau lưngmột tiếng kêu nũng nịu.
Ngoái đầu nhìn lại, lại chẳng hiểu vì lý do gì Kiều Vạn Phương bất thình lình từ trên ngựa rơi xuống. Mà con ngựa kia không có ý dừng lại, nó nhảyqua đám cỏ, vứt bỏ chủ nhân phi mất hút.
Kiều Vạn Phương nửa nằm nửa ngồi trên bãi cỏ, hai tay chống xuống đất, ưỡnngực, khiến cho đôi gò bồng đảo của nàng càng thêm nguy nga đồ sộ.
Nàng ta e lệ nhìn Mộ Trầm Hoằng, dịu dàng nói: “Thần nữ làm kinh động đếnđiện hạ, xin điện hạ thứ tội.” Dứt lời chống tay định đứng dậy, nhưnglại đột nhiên nhíu mày kêu lên một tiếng “ai da”.
Mộ Trầm Hoằng liền hỏi một câu: “Kiều tiểu thư không sao chứ?”
Đôi mày nhíu lại: “Đa tạ điện hạ, thần nữ không có gì đáng ngại, chỉ là trật mắt cá chân.”
Mộ Trầm Hoằng lại không nói gì, chỉ cười cười.
Nụ cười này khiến Kiều Vạn Phương hai má đỏ hồng. Chắc hắn không nhìn ra manh mối gì chứ?
“Kiều tiểu thư, con ngựa màu đỏ của cô tính hoang dã, hay cô cưỡi con bạch mã này đi, Trầm Tuyết thuần tính, tuyệt đối không hất ngã Kiều tiểu thư.”
Phía sau truyền đến một giọng nói lảnh lót êm tai.
Kiều Vạn Phương quay đầu lại nhìn, đã thấy con tuấn mã màu trắng ung dung đi đến. Giai nhân trên ngựa thân mặc một bộ kỵ trang màu xanh ngọc, xoayngười xuống ngựa, động tác nhanh gọn dứt khoát, vô cùng xinh đẹp.
Cung Khanh mỉm cười đưa dây cương cho Kiều Vạn Phương, rồi đưa mắt nhìn MộTrầm Hoằng đang ngẩn ra vì ngạc nhiên thản nhiên cười.
“Thiếp muốn ngồi chung ngựa với điện hạ, điện hạ sẽ không cự tuyệt chứ?”
Mộ Trầm Hoằng đưa tay ra đỡ nàng, đúng là cầu được ước thấy.
Cung Khanh giơ tay ra đặt vào lòng bàn tay của Mộ Trầm Hoằng, Mộ Trầm Hoằng khom lưng ôm eo nàng nhấc lên đặt vào trong lòng.
“Kiều tiểu thư đừng khách sáo.” Cung Khanh ngồi ở bên ngựa cao, mỉm cười nhìn Kiều Vạn Phương, thoải mái ôm eo Mộ Trầm Hoằng, rồi giơ tay vỗ vào mông ngựa, con Hắc Giao liền phi vụt đi.
Kiều Vạn Phương cưỡi trên con bạch mã của Cung Khanh, quay sang hướng khácrời đi. Tình huống đã thế này, thực là không còn mặt mũi để đi theo MộTrầm Hoằng. Khổ nhục kế ngã ngựa vừa rồi thật là phí công vô ích.
Cung Khanh thản nhiên cười: “Nếu lúc nãy thiếp đến chậm một bước, có phảiđiện hạ và Kiều tiểu thư sẽ ngồi chung một ngựa hay không?”
Mộ Trầm Hoằng lập tức kiên quyết phủ nhận, trong lòng vui vẻ nói: “Không cần phải ghen như thế.”
Ôm kiều thê trong lòng, làm sao có thể săn thú được. Thế là nhiệm vụ giao thú liền giao cho Hoắc Hiển.
Đến khi có hiệu lệnh thu quân, những người đi săn liền tập trung tại chỗxuất phát ban đầu, Tuyên Văn đế nhìn những con thú mà quần thần sănđược, vô cùng vui mừng. Cuộc đi săn mùa thu này giúp cho Tuyên Văn đếtìm lại cảm giác dẫn theo thiên quân vạn mã rong ruổi trên các chiếntrường mấy năm trước đây.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã lần lượt tập trung tại chỗ xuất phát banđầu, chỉ thiếu duy nhất một người, đó là Kiều Vạn Phương.
A Cửu và Tiết Giai từ trong rừng đi ra, nhìn thấy Cung Khanh và Mộ TrầmHoằng cưỡi chung một ngựa, liền ngớ người, đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc,biểu hiện khác lạ ấy vừa khéo lọt vào tầm mắt Cung Khanh, trong lòngnàng thầm cảm thấy có điều gì đó bất thường. Tiết Giai rất nhanh chegiấu vội vẻ mưu mô trên gương mặt mình, tươi cười hỏi: “Sao tỷ tỷ khôngcưỡi ngựa?”
Cung Khanh lãnh đạm trả lời: “Ta nhường ngựa cho Kiều tiểu thư.”
A Cửu và Tiết Giai thần sắc lại cùng lộ rõ vẻ ngạc nhiên kỳ dị, càng khiến Cung Khanh cảm thấy kỳ quặc.
Mộ Trầm Hoằng nhíu mày, nói với Hoắc Hiển: “Ngươi dẫn người đi tìm.”
Hoắc Hiển lập tức dẫn theo bốn túc vệ, quay lại khu rừng.
Tuyên Văn đế dẫn theo thủ hạ thần tử, đi luận công thưởng trước. A Cửu vàTiết Giai thúc ngựa đi theo, lưu lại chỗ xuất phát ban đầu chỉ còn có Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh cùng Nhạc Lỗi và mấy túc vệ chờ Hoắc Hiển.
Đi được một đoạn, A Cửu liền nhỏ giọng nói: “Coi như nàng ta lớn mạng, lại để Kiểu Vạn Phương cưỡi con bạch mã kia.”
Tiết Giai thấp giọng nói: “Không sao, Kiều Vạn Phương xảy ra chuyện ngoài ýmuốn, vừa khéo có thể đổ lên đầu nàng ta, là nàng ta đố kỵ ghen ghétKiều Vạn Phương, nên nghĩ cách hãm hại.”
A Cửu cười nói: “Đúng vậy. Mẫu hậu ghét nhất là loại đàn bà ghen tuông ác độc, chúng ta đợi để xem trò hay.”
Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng đợi một hồi lâu, Hoắc Hiển cuối cùng cũng dẫn người từ trong rừng đi ra.
Trên lưng ngựa đặt một người, kỵ trang màu đen, thắt lưng màu cam, chính xác là Kiều Vạn Phương.
Lúc Cung Khanh nhìn thấy Kiều Vạn Phương cả người dính đầy máu, trong lòngvô cùng sợ hãi, nàng không kìm chế được ôm chặt lấy tay của Mộ TrầmHoằng.
Mộ Trầm Hoằng ôm eo nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn.”
Hoắc Hiển nói: “Bẩm điện hạ, nương nương, lúc vi thần tìm thấy Kiều VạnPhương, con bạch mã mà nương nương đưa cho nàng ta cưỡi đã chết, cònKiều tiểu thư thì nằm bên cạnh con bạch mã mê man bất tỉnh, chân phảivẫn móc vào bàn đạp.”
Cung Khanh vừa nghe Kiều Vạn Phương chưa chết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy nhìn thấy nàng ta toàn thân bất động, bên chân phải máu tươichảy đầm đìa, thì tưởng rằng nàng ra đã hương tàn ngọc nát.
Mộ Trầm Hoằng hỏi: “Ngựa làm sao chết?”
“Theo quan sát của vi thần, là do Kiều tiểu thư giết ngựa.”
Hoắc Hiển lôi Kiều Vạn Phương từ trên lưng ngựa đặt nằm xuống đất, rồi mớitừ trong ủng rút ra một thanh đoản kiếm trình lên, nói: “Đây là vật Kiều tiểu thư đã cầm trong tay, vết máu trên cơ thể nàng ta không chỉ do vết thương từ chân phải chảy ra, mà còn có máu ở bên ngoài nữa, các vết máu ở bên ngoài đều là do máu của con bạch mã bắn sang.”
Mộ Trầm Hoằng dặn dò Nhạc Lỗi: “Đi lấy một chiếc xe đến đây, đưa Kiều tiểu thư đến chỗ Tiết ngự y.”
Cung Khanh suy nghĩ mãi mà vẫn không lý giải được vì sao Kiều Vạn Phương lại giết Trầm Tuyết. Đột nhiên nàng nhớ đến thần sắc kỳ quái của A Cửu vàTiết Giai, trong đầu hiện lên một ý niệm vô cùng đáng sợ.
Nàng lập tức nói: “Hoắc đại nhân, sai người đem xác con bạch mã về, trông giữ cẩn thận, không được để bất cứ kẻ nào tiếp cận.”
Mộ Trầm Hoằng cũng gật gật đầu: “Việc này tạm thời đừng để lộ ra.”
Căn dặn xong, Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng trở về chân đài quan sát.
Tuyên Văn đế đang ban thưởng cho quần thần, lần này, người săn được nhiềunhất là Duệ Vương. Những năm trước đều là Mộ Trầm Hoằng đứng đầu, nhưngnăm nay hắn bận ôm giai nhân trong vòng tay, đến một con chim trĩ cũngkhông săn được, nhưng những con mồi do Hoắc Hiển săn về đều thuộc danhnghĩa của hắn, nên hắn cũng không đến nỗi trắng tay.
Số thú Duệ Vương săn được nhiều nhất, sau khi Tuyên Văn đế ban thưởng chocác võ tướng khác xong, thì cười hỏi: “Cháu muốn ban thưởng gì, chỉ cầnlên tiếng.”
Đối với đứa cháu này, trong lòng Tuyên Văn đế vẫn có chút áy này, chínhmiệng mình đã gả Cung Khanh cho Duệ Vương, nhưng kết quả lại vì nhi tửcủa mình mà hủy bỏ hôn sự đã định ấy. Thời gian đó, Duệ Vương vào triềucũng trở nên lặng lẽ hơn, dường như bị lần hủy hôn đó làm cho lụi bại.
Duệ Vương khẽ cười, khiêm tốn đáp: “Hoàng thượng, sở dĩ hôm nay thần có thể săn được nhiều thú như vậy là nhờ sự trợ giúp của Hứa tiểu thư. Thầnkhông dám một mình cầu ban thưởng.”
Hứa Cẩm Ca vừa nghe, mặt liền ửng đỏ, e thẹn cúi đầu.
Tuyên Văn đế vừa nghe liền chột dạ, lời của Duệ Vương, tỏ ý như rất yêu thích Hứa Cẩm Ca, lại nhìn Hứa Cẩm Ca đang thẹn thùng e lệ, hai người này xem ra thực đúng là xứng đôi vừa lứa.
Lúc này, Tuyên Văn đế bỗng nổi hứng làm người mai mối, cười tủm tỉm nói:“Trẫm thấy Duệ Vương và Hứa tiểu thư thật đúng là một cặp trời sinh, chi bằng Trẫm ban cho Duệ Vương một hôn sự, không biết ý Duệ Vương thếnào?”
Lời vừa thốt ra, mọi người phía sau liền lập tức tán thành, Hứa Cẩm Ca đỏbừng mặt khẽ mỉm cười, nép sau lưng Lý Lực Văn và Trương Siêu.
Duệ Vương lập tức quỳ xuống tạ ân, đúng là nửa phần do dự cũng không có, như thể chỉ đợi Tuyên Văn đế mở lời.
“Tốt! Tốt!” Tuyên Văn đế vui mừng ra mặt, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Lần này chỉ hôn cho Duệ Vương, coi như cũng bù đắp cho việc hứa hôn lần trước đã bị hủy bỏ đầy nuối tiếc.
Lập tức, quần thần đồng thanh lên tiếng chúc mừng. Duệ Vương mặt mày hớn hở quay đầu mỉm cười cảm tạ, so với trước đây càng thêm khiêm tốn vạnphần. Còn Hứa Cẩm Ca nửa mừng nửa lo, ban đầu nàng vốn không có ý địnhtham gia cuộc săn bắn mùa thu này, nhưng Tiết Giai cứ nhiệt tình mời,còn nói Độc Cô hoàng hậu có ý nạp thiếp cho Đông cung, muốn nàng thamgia để nắm bắt cơ hội. Mấy tháng qua, Hứa Cẩm Ca vẫn chưa tìm được mộtmối nhân duyên phù hợp, vừa nghe được tin này, bất giác trong lòng cũngcó chút rùn động, cho nên sửa soạn đến đây, hy vọng có thể được Mộ TrầmHoằng ưu ái, hoặc được Độc Cô hoàng hậu dành chút thiện cảm.
Nhưng lúc bước vào bãi cỏ vùng săn bắn kia, nhìn thấy bóng dáng Kiều VạnPhương hiên ngang hào sảng, đột nhiên lại có cảm giác trầm buồn thoáichí. Trước đây, hai người đã cạnh tranh ngôi vị thái tử phi, nhưng kếtquả đều cùng thất bại, giờ lại cùng tranh giành nhau vị trí thứ thiếptrong Đông cung, cứ tranh đoạt kiểu này thì biết lúc nào mới dừng lại,hồng nhan rồi sẽ suy tàn, bản thân có được bao nhiêu dũng khí và ý chíchiến đấu để vắt kiệt một đời. Cho nên, chuyện đến trước mắt, nàng lạiđột nhiên đổi ý, quay ngựa hướng về phía Duệ Vương mà đi, may mà thứctỉnh đúng lúc, cơ hội đã tới, trời giáng hi vận.
Nhân sinh kỳ ngộ này, thực ra chỉ là một bước mà thôi.
Có kẻ lầm đường lạc lối, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Tuyên Văn đế tác thành một chuyện vui cười sảng khoái quay đầu lại nhìn, lúcnày mới phát hiện ra sắc mặt Độc Cô hoàng hậu đang rất khó coi. Lập tứcnghĩ ra, hỏng bét rồi, hình như trước kia hoàng hậu từng đề cập muốn gảTiết Giai cho Duệ Vương. Nhưng Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, đã nóira sao có thể thu hồi. Hơn nữa, lần trước đã thu hồi một lần, lần này mà thu hồi nữa thì mặt mũi hoàng thượng này biết để đi đâu.
Tuyên Văn đế giả bộ hồ đồ, làm như quên mất chuyện đó, cười hà hà hỏi: “Áikhanh nàng nhìn xem, hai người bọn họ thật là xứng đôi.”
Độc Cô hoàng hậu cười gượng gật đầu: “Đúng vậy, Duệ Vương gia anh võ tuấntú, Hứa tiểu thư xinh đẹp thông minh, thật là trời sinh một đôi.”
A Cửu đứng phía sau huých huých Tiết Giai, thấp giọng nói: “Phụ hoàng hồ đồ rồi sao?”
Tiết Giai lại cố kìm nén nỗi mừng vui trong lòng. Như vậy thật tốt, nàng ta chỉ sợ Độc Cô hoàng hậu vội gả mình cho Duệ Vương.
Sau khi Tuyên Văn đế dựa công ban thưởng, các quần thần liền mang theo thúvật đã săn được đến bên Nguyệt hồ, chuẩn bị dã yến. Trên đài cao chỉ còn lại hoàng đế, hoàng hậu, Mộ Trầm Hoằng và A Cửu đợi người.
Lúc này Mộ Trầm Hoằng mới nói với hoàng đế hoàng hậu: “Vừa rồi Kiều VạnPhương đã được tìm thấy, nàng ta từ trên ngựa rơi xuống bị thương nêndẫn đến hôn mê.”
Nghe nói Kiều Vạn Phương chưa chết, A Cửu và Tiết Giai đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc. Dưới tình hình đó thì phải chết mới đúng.
Tuyên Văn đế nghe xong không cho là đúng, kỵ thủ ngã ngựa chẳng phải làchuyện gì to tát lắm, chỉ cần không chết người là không có gì đáng ngại, huống chi cuộc săn bắn mùa thu này hoàn toàn tự nguyện, hiểm nguy tựgánh lấy. Độc Cô hoàng hậu càng không lưu ý nhiều, nhưng A Cửu lập tứcnói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta cao siêu, sao vô duyên vô cớ lạingã ngựa bị thương?”
Mộ Trầm Hoằng liếc nhìn A Cửu, nói với Tuyên Văn đế: “Kỹ thuật cưỡi ngựacủa nàng ta thế nào thì nhi thần không biết, nhưng hôm nay nàng ta không chỉ ngã ngựa một lần. Lúc vào rừng đã ngã ngựa trước mặt nhi thần, nhóm Hoắc Hiển có thể làm chứng.” Tuyên Văn đế gật đầu, vẫn giống như trướckhông có hứng thú hỏi tiếp về chuyện này.
A Cửu liền nói thẳng: “Ngựa nàng ta cưỡi chính là con bạch mã của thái tử phi.”
Mộ Trầm Hoằng vừa nghe có ý liên lụy đến Cung Khanh liền nói: “Bạch mã đã bị nàng ta giết chết.”
Tiết Giai và A Cửu nghe xong câu này đều sững người, không ngờ Kiều VạnPhương thoát chết trong gang tấc chính là nhờ đã giết con bạch mã. Quảnhiên nàng ta cũng là một người quyết đoán, thủ đoạn tàn độc.
Tuyên Văn đế không cảm thấy có gì lạ lùng, chỉ cho là một chuyện ngoài ýmuốn, liền phẩy tay nói: “Để Tiết thái y khám cho nàng ấy. Trẫm đi đếnbên Nguyệt hồ ngắm cảnh.”
A Cửu vội nói: “Phụ hoàng không cảm thấy chuyện này kỳ lạ sao?”
Tuyên Văn đế xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đang yên đang lành sao lại ngã ngựa? Tại sao phải giết con ngựa? Hơn nữa con ngựa kia là của thái tử phi, nếu không phải tình huống ép buộc, cô tasao dám xuống tay?”
Độc Cô hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ lạ, liền sai Minh Vũ đang đứng phía sau:“Ngươi đi xem nàng ta tỉnh chưa, đưa nàng ta vào đây.”
A Cửu đắc ý liếc nhìn Cung Khanh.
Cung Khanh thầm nghĩ: Quả nhiên việc này không đơn giản như vậy, xem ra,người hôm nay rơi từ trên ngựa xuống không chết cũng tàn tật phải làmình mới đúng, thật đáng tiếc cho Kiều Vạn Phương kia chỉ vì muốn câudẫn Mộ Trầm Hoằng, kết quả lại khéo quá hóa vụng, trở thành kẻ đóng thếoan uổng.
Một lúc sau, mấy cung nữ đưa Kiều Vạn Phương vào. Nàng ta nửa nằm nửa ngồitrên chiếc ghế trúc tương phi, may mà nàng ta mặc bộ kỵ trang màu đen,lúc này những vết máu loang quá nửa kia đã khô đi, nhìn xa không còngiật mình sợ hãi giống như lúc đầu Cung Khanh thấy, vết thương bên chânphải đã được băng bó, nhưng vết máu thấm ra nhìn rất rõ.
Kiều Vạn Phương nhìn thấy đế hậu, liền miễn cưỡng nhấc người như muốn hành lễ, dáng vẻ thập phần thống khổ.
Độc Cô hoàng hậu miễn lễ, hỏi thẳng: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Thật bất ngờ Kiều Vạn Phương lời còn chưa nói nước mắt đã tuôn, mắt ngấnchâu lệ, thảm thiết uyển chuyển nói: “Xin hoàng hậu nương nương làm chủcho thần nữ.”
Lúc này Cung Khanh liền có cảm giác như mình đã bị sập bẫy.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Khi thần nữ cưỡi ngựa đi vào bãi cỏ, do không cẩn thận đã bị ngã từ trênngựa xuống, con ngựa liền bỏ chạy mất, lúc này, thái tử phi vừa khéo điđến, nhường con bạch mã của mình cho thần nữ. Thần nữ không thôi cảmkích, liền cưỡi lên con bạch mã định đi tìm con ngựa của thần, ai ngờ,vừa cưỡi được một lát, con bạch mã bất ngờ lồng lên như phát cuồng, thần nữ không khống chế được, định nhảy xuống ngựa tìm đường sống, nhưngchiếc bàn đạp đó lại giữ chặt lấy chân thần nữ, không rút ra được, thầnnữ vì bảo vệ tính mạng của mình, đành phải ra tay giết ngựa.”
Nàng ta nói liền một mạch, mọi người nghe cảm thấy giống như đang được trựctiếp chứng kiến một màn mạo hiểm kích thích. Lúc nghe xong thì thở phàonhẹ nhõm, trong lòng không còn căng thẳng nữa.
“Vạn hạnh, Kiều tiểu thư cơ trí dũng cảm, thoát được họa này.” Tuyên Văn đế nghe xong, liền tán thưởng.
Kiều Vạn Phương lại tỏ vẻ hoa lê đọng nước, mắt rưng rưng lệ nói: “Thần nữcảm thấy đây không phải là việc xảy ra ngoài ý muốn, mà là có người ngầm cố ý hãm hại thần nữ, cầu xin hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Kiều Vạn Phương có bằng chứng gì sao?” Điều mà hắn lolắng nhất cuối cùng đã xảy ra, Trầm Tuyết là do Cung Khanh đưa cho KiềuVạn Phương, việc này Cung Khanh không thoát khỏi dính líu.
“Thái tử điện hạ, con bạch mã đó chính là thái tử phi đã cưỡi, nàng ấy cònkhẳng định con ngựa đó rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vì sao lúc thầnnữ đang cưỡi đột nhiên nó lại lồng lên? Còn nữa, chiếc bàn đạp đó, vìsao đúng thời điểm quan trọng nhất lại chốt chặt chân thần nữ lại? Nếukhông phải thần nữ do đi săn nên mang theo một đoản kiếm tùy thân, thì e là hôm nay đã chết dưới móng ngựa.”
A Cửu cười ranh mãnh nói với Kiều Vạn Phương: “Ta thấy là có người đố kỵvới dung mạo mỹ miều của ngươi, ai bảo ngươi còn đi sát theo sau thái tử để săn thú, cho nên mới sinh lòng ghen ghét, khiến ngươi chết không yên lành.”
Tiết Giai lập tức nói: “Không phải vậy đâu, Cung tỷ tỷ không phải người như vậy.”
Bọn họ kẻ xướng người họa, trực tiếp chĩa mũi nhịn về phía Cung Khanh.
Độc Cô hoàng hậu ánh mắt ủ dột nhìn sang phía Cung Khanh.
Việc đã đến nước này, nếu Cung Khanh một lời không nói, e càng cùng đườngđuối lý. Vì vậy nàng thản nhiên nhìn Độc Cô hoàng hậu, nói: “Việc nàykhông liên quan đến thần thiếp. Lúc không có biểu hiện gì dị thường, vềđiều này thái tử điện hạ và Hoắc tướng quân có thể làm chứng. Hơn nữa,chiếc bàn đạp đó là do đích thân thái tử điện hạ làm cho thần thiếp, lúc thần thiếp lên xuống ngựa đều không có vấn đề gì. Vậy hà cớ gì mà lúccon bạch mã chuyển sang tay Kiều tiểu thư lại lồng lên như vậy, thầnthiếp quả thực không biết. Lúc này ngựa đã bị giết, lại không có ngườilàm chứng, rốt cuộc sự thực như thế nào, chỉ có trời biết đất biết, Kiều tiểu thư biết.”
Lời này nói ra, như có ý tình nghi Kiều Vạn Phương vu oan giá họa.
Kiều Vạn Phương lập tức khóc ròng, nói: “Hoàng hậu nương nương, trời xanhchứng giám, nếu việc này có chút hư giả ngụy tạo, thần nữ thề sẽ bịthiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây, vĩnh viễn không được siêusinh.”
Thốt ra lời thề độc như vậy, đương nhiên Độc Cô hoàng hậu không còn nghi ngờ gì nàng ra nữa, mà quay sang nhìn Cung Khanh.
Cung Khanh giờ chỉ còn một lối duy nhất là bình thản đối mặt, nhưng tronglòng nàng cũng hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay, nếu không tra cho rõ ngọnnguồn, thì bản thân tuyệt sẽ không thoát khỏi dính líu.
Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Vậy con bạch mã hiện giờ ở đâu?”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Nhi thần đã sai người mang về, trong giữ cẩn thận.”
Độc Cô hoàng hậu lại hỏi Tuyên Văn đế: “Bây giờ nếu tìm đại phu đến xem, có thể tra ra là có chuyện gì đã xảy ra được không?”
“Việc này e là hơi khó.” Tuyên Văn đế trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Cứtrị bệnh cho ngựa chết giống như ngựa sống, mau truyền Tiết Lâm Phủ vàoxem.”
“Đa tạ Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.” Kiều Vạn Phương tỏ vẻ yếu ớtthương cảm tạ ơn, sinh ra vốn đã là quốc sắc thiên hương, lúc này hoa lê đọng nước, chịu đựng oan khuất, dáng vẻ càng thâm lay động lòng người.Đến Tuyên Văn đế nhìn nàng ta cũng cảm thấy vô cùng tức giận, ông bìnhsinh ghét nhất là người có lòng dạ hiểm độc.
“Kiểu tiểu thư phúc lớn mạng lớn, vừa khéo còn mang theo đoản kiếm phòngthân, nếu không đã chết thật là oan uổng. Nếu có trách chi nàng ấy saosinh ra đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, hôm nay lại không may mắn, đi quá gần thái tử.”
A Cửu chỉ tập trung chĩa mũi nhọn vào Cung Khanh, hận không thể trực tiếp làm rõ, Cung Khanh chính là kẻ ra tay.
Lúc này Cung Khanh bước lên hai bước, khom người thi lễ với hoàng đế hoàng hậu.
“Thần thiếp khẩn cầu phụ hoàng mẫu hậu tra rõ việc này, con bạch mã đó là lễvật thái tử điện hạ cố ý tặng cho thần thiếp, lại có kẻ dám lợi dụng nóđể động thủ hại người, xem ra kẻ giật dây phía sau không phải tầmthường. Thần thiếp cũng không biết mình đã đắc tội với ai, mà họ lạimuốn hãm hại mình đến chết, nếu không phải là Kiều Vạn Phương thay thầnthiếp gánh lấy họa này, chỉ e là hôm nay thần thiếp đã mất mạng.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Không sai. Theo nhi thần thấy, việc này không phải cố ý nhằm vào Kiểu tiểu thư, mà là thái tử phi. Chẳng qua là ngẫu nhiêntrùng hợp, nên mới ngộ thương Kiều tiểu thư. Việc này nhất định phải tra cho rõ, tìm ra hung thủ nghiêm trị không tha.”
A Cửu mặt hơi biến sắc, tỏ vẻ không thèm để ý hướng mắt nhìn ra xa. Nàngta không tin việc này có thể tra ra, mà tra ra được, thì cũng đã có Tiết Giai gành tội, nàng ta vô can.
Trong lúc lặng im, Cung Khanh bỗng nhớ lại, trước lúc xuất phát, Tiết Giai có đến vuốt ve trên mặt Trầm Tuyết, lúc đó Trầm Tuyết hắt xì hơi một cáirồi quay đầu đi. Không biết lúc đó nàng ta có thả vật gì trong lòng bàntay ra không nhỉ?
Nàng đang nghĩ thì Tiết Lâm Phủ đến.
Tuyên Văn đế hỏi: “Có tra ra gì không?”
“Bẩm bệ hạ, vi thần bất tài, không điều tra ra gì cả.” Tiết Lâm Phủ thầmnghĩ, lão phu đường đường là một ngự y chứ đâu phải bác sĩ thú y, hơnnữa con ngựa kia bị đâm vào mấy tử huyệt, máu phun ra hết, đã chết từlúc nào rồi, con tra cái gì nữa.
Tiết Giai chẳng chút nghi ngờ, bởi vì thuốc bột phấn kia, một phần đã bị con bạch mã đó hít vào trong khoang mũi, phần còn lại bị gió thổi bay đi,có thể tra ra mới lạ.
A Cửu cũng thở phào nhẹ nhóm, không biết Tiết Giai lấy ở đâu ra mấy thứthuốc kì quái đó, thực đúng là một kẻ đầy mánh khóe thủ đoạn, ngày saucó thể lợi dụng.
Tuyên Văn đế vô cùng thất vọng.
Mộ Trầm Hoằng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ nên phái người điều tra thợ ở chuồng ngựa, xem có kẻ nào đã giở trò với chiếc bàn đạp.”
Tuyên Văn đế gật đầu: “Được, chuyện này giao cho con.”
Lúc này, Độc Cô hoàng hậu mới lên tiếng: “Kiều tiểu thư bị thương, thái tửphi khó tránh khỏi liên quan, trước khi tra rõ chân tướng sự việc cấmtúc một tháng.”
A Cử cười đắc ý, Cung Khanh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đáp: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Không ngờ Mộ Trầm Hoằng lại miệng câm như thóc, không nói tiếng nào. Là hoàinghi nàng ghen ghét Kiều Vạn Phương mà ra tay, hay là tin nàng nhưngkhông dám bảo vệ nàng trước mặt Độc Cô hoàng hậu?
Cho dù là lý do nào, sự im lặng của Mộ Trầm Hoằng cũng khiến lòng Cung Khanh cảm thấy không vui.
Cuộc đi săn mùa thu lần này xảy ra chuyện như vậy, khiến cả Tuyên Văn đế vàĐộc Cô hoàng hậu trong lòng đầu mất chút hứng thú, dã yến bên hồ chỉ tổchứ vui vẻ qua loa rồi nhanh chóng kết thúc, văn võ bá quan người nàongười nấy tự quay về kinh thành, còn cấm quân hộ vệ hoàng đế hoàng hậu ở lại Hành cung Nam Hoa.
Tẩm cung của hoàng đế hoàng hậu là Vạn An cung, tẩm cung của thái tử làTrường Bình cung, và tẩm cung của A Cửu là Trường Xuân cung, ba tẩm cung ấy được bố trí như hình chữ “phẩm”, cách nhau không xa.
Cung Khanh về đến tẩm cung, cởi bỏ kỵ trang, thay một bộ cung trang màu lamnhạt, áo choàng bên ngoài bằng lụa màu xanh ngọc, thoáng nhìn giống nhưmặt hồ thu trong xanh êm ả. Mộ Trầm Hoằng bước vào, ánh mắt hơi trầmxuống, như bị cuốn vào hồ nước trong xanh đó.
“Khanh Khanh.” Hắn vừa định tiến đến thì một luồng sóng mắt trong vắt sắc lẹmquét ngang, “Thiếp đang trong thời kỳ bị cấm túc.” Mỹ nhân như ngọc,nhưng đúng là một khối ngọc băng giá.
“Khanh Khanh giận sao?”
Điều này còn phải hỏi, suốt nửa năm nay, chỉ vì chàng mà ta đã phải chịu bao điều ủy khuất, lần này thì có phần hơi quá, suýt chút nữa đã đi tongtính mạng, nhất thời càng nghĩ càng giận, rồi không kìm chế được nữa,liền nắm tay tặng cho hắn mấy quyền.
Hắn chỉ cười đứng im cho nàng đánh, rồi dịu dàng nói: “Khanh Khanh, tínhtình của mẫu hậu ta là người hiểu rõ nhất, nếu càng biện hộ cho nàng, sẽ càng khiến mẫu hậu thêm tức giận. Việc cấp bách lúc này là phải nhanhchóng điều tra ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho nàng.Cấm túc càng tốt, vừa không phải nghe A Cửu nói những lời khó lọt tai,vừa không phải đi thỉnh an, nhìn ngó sắc mặt của mẫu hậu, lại có thểthoải mái vẽ tranh, đợi phu quân này đi làm rõ tất cả mọi chuyện, khôngcần Khanh Khanh phải hao tâm tổn trí.”
Đến lúc này Cung Khanh mới chuyển buồn thành vui, đấm khẽ vào ngực hắn nói: “Đều là tại chàng. Nếu không phải là chàng cứ dán mắt vào nàng Kiều Vạn Phương đó thì thiếp đã không đuổi theo làm gì.”
Mộ Trầm Hoằng lập tức biện hộ: “Oan quá oan quá, ta đâu có nhìn nàng ta.”
Nàng sóng mắt liếc ngang: “Có thật không?”
“Thật, nàng ta sao có thể đẹp bằng nàng?”
“Hừ hừ, quả nhiên là đã nhìn, nếu không sao có thể so sánh?”
“Đúng là không nhìn mà.”
Mỹ nhân liếc mắt chu môi: “Có nhìn thiếp cũng không thèm ghen.”
Mộ Trầm Hoằng: “…” Chua loét thế này mà còn nói là không ghen ư?
“Phu quân, hôm nay lúc ở bãi săn, Tiết Giai có đưa tay vuốt ve Trầm Tuyết,sau đó Trầm Tuyết hắt xì hơi, lúc đó thiếp không để ý, bây giờ nhớ lại,rất có thể trong lòng bàn tay nàng ta có thuốc, khiến Trầm Tuyết phátcuồng lên như vậy. Hôm nay nếu không phải Kiều Vạn Phương mang theo bênmình một đoản kiếm đâm chết Trầm Tuyết, thì nhất định nàng ta sẽ mấtmạng. Nàng ta chết, chuyện Trầm Tuyết phát cuồng không ai có thể pháthiện ra, chuyện Kiều Vạn Phương ngã ngựa mà chết sẽ trở thành câu chuyện ngoài ý muốn.”
Mộ Trầm Hoằng nheo mắt, gật gật đầu, “Ta biết, chỉ tiếc là Trầm Tuyết đãchết, không thể tìm được chứng cứ, Kiều Vạn Phương nói bàn đạp có vấnđề, vậy để ta thu chiếc bàn đạp ấy về, xem có tìm ra chút manh mối nàokhông.”
Cung Khanh hôm nay tuy may mắn thoát khỏi đại nạn, nhưng cũng không tránhđược việc liên quan dính líu, A Cửu vô cùng vui vẻ, giữ công thần TiếtGiai lưu lại trong Trường Xuân cung cùng nhau xem kịch vui.
Tiết Giai đúng là có nằm mơ cũng chẳng thấy, Cung Khanh bị cấm túc, đâychính là cơ hội tuyệt vời để tiếp cận Mộ Trầm Hoằng. Chỉ có điều nàng ta cảm thấy có chút kỳ lạ là, nàng ta vốn không ra tay gì ở chỗ chiếc bànđạp của Cung Khanh, nhưng vì sao Kiều Vạn Phương lại bị chiếc bàn đạp đó giữ lại khiến cổ chân bị thương nhỉ?
A Cửu cho cung nữ lui ra, nhâm nhi ngụm trà nổi tiếng, cười dương dươngđắc ý: “Tiết Giai, loại thuốc bột đó quả nhiên lợi hại, ngươi lấy nó từđâu ra vậy?”
Tiết Giai cười nói: “Công chúa quên rồi sao, Tiết Lâm Phủ là thông gia thânthích của nhà thần. Hắn có một người cháu xưa nay rất thích bài bạc, mặc dù không có nghề nghiệp đàng hoàng, nhưng xuất thân thuộc dòng hạnh lâm thế gia, nên cũng có vài phần thiên phú, đối với những loại bàng môn tà đạo vô cùng tinh thông.”
A Cửu cười nói: “Thì ra là thế.”
Tiết Giai cười rót cho A Cửu một tách trà, nói: “Công chúa, nàn ta bị cấmtúc, bên cạnh thái tử há chẳng phải không có người hầu hạ sao?”
A Cửu ừ một tiếng.
Tiết Giai thản nhiên cười: “Hai mỹ nữ Cao Ly lần trước bị nàng ta trả về, có thể thấy nàng ta đích thị là một người ghen tuông đanh đá, chỉ bằngnhân dịp này, tuyển cho biểu ca một lương đệ, khiến nàng ta tim đau nhưdao cắt, sống không bằng chết.”
A Cửu cười: “Lần này, nàng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gộtsạch tội, coi như mẫu hậu vì ngại mất thể diện mà vẫn bảo toàn vị tríthái tử phi cho nàng ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ không để nàng ta có một cuộc sống dễ chịu đâu, nhất định sẽ chọn cho hoàng huynh một nữ nhânthích hợp khác.”
Tiết Giai lại cười nói: “Lương đệ tuy không được ân sủng bằng nàng ta, nhưng nếu có thể sinh hạ hoàng tử, thì tương lai, ai là Hoàng hậu vẫn cònchưa biết trước được.”
A Cửu tủm tỉm cười nhìn Tiết Giai: “A Giai, chủ ý này của ngươi không sai, nhưng tuyển ai làm lương đệ thì tốt nhỉ?”
Tiết Giai giả vờ suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: “Tốt nhất nên chọn ngườithân thuộc nhất với công chúa, có thể cùng công chúa một lòng một dạ đối phó với nữ nhân kia.”
A Cửu thầm cười nhạt trong lòng, nói như vậy, chẳng phải chọn ngươi thích hợp nhất hay sao? Quả nhiên đúng như những lời mẫu hậu đã nói, nữ tửTiết gia không phải là kẻ an phận thủ thường, người nào cũng giở tròluồn cúi, tìm cách dựa dẫm để mưu cầu tư lợi. Ngươi giúp ta nghĩ mưucách, chẳng qua cũng chỉ là muốn chiếm vị trí trong Đông cung? Hừm, takhông để ngươi được như ý đâu.
A Cửu nhấm một ngụm trà, chậm rãi nói: “Kiều Vạn Phương tương đối thôngminh thức thời, tâm tư cũng đủ tàn độc, lần này bị Cung Khanh làm hạisuýt mất mạng, nhất định trong lòng rất hận Cung Khanh, vừa khéo nênchọn nàng ta đi đối phó với Cung Khanh.”
Tiết Giai vừa nghe, trong lòng vạn phần thất vọng, nhưng đành phải gượngcười: “Công chúa ý kiến hay. Kiều Vạn Phương cho rằng là Cung Khanh đãhại nàng ta, nên nhất định sẽ báo thù.”
A Cửu đứng dậy vươn vai, nói: “Đợi vài ngày nữa ta sẽ đi nói với mẫu hậu.”
Tiết Giai cắn môi, xem ra mình đã ra tay hơi quá, vừa khéo nhân mấy ngàynày, đang còn lưu lại ở Hành cung, cơ hội rất nhiều. Nàng ta âm thầm đểý, phát hiện phần lớn thời gian Mộ Trầm Hoằng đều ở trong thư phòng, sau bữa tối cũng nán lại thư phòng thêm nửa canh giờ, rồi mới quay về tẩmcung, cực kỳ quy luật.”
Vì vậy sau giờ ngọ, nàng ta liền đi đến thư phòng của Mộ Trầm Hoằng. Ánhnắng đầu đông chiếu rọi khiến Lý Vạn Phúc buồn ngủ rũ mắt, Tiết Giai mỉm cười hỏi: “Lý công công, thái tử có ở đây không?”
Lý Vạn Phúc nghe tiếng giật mình, lập tức cười tủm tỉm đáp: “Điện hạ ở bên trong.”
“Nhờ công công báo một tiếng, nói có ta đến mượn sách đọc.”
Đợi một lát, Lý Vạn Phúc từ trong đi ra, mời nàng ta vào.
Tiết Giai hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười tươi tắn ngây thơ mà nàng tađã đứng diễn đi diễn lại trước gương nhiều lần, uyển chuyển đi vào thưphòng.
Mộ Trầm Hoằng đang ngồi sau thư án, một thân thường phục sắc tím, càng lộ rõ vẻ phong tư thanh nhã, ôn nhu tuấn mỹ.
Tiết Giai khom lưng vén áo thi lễ, thản nhiên cười hỏi: “Biểu ca vạn phúckim an, muội đến chỗ biểu ca để mượn sách về đọc, biểu ca là người hàophóng nhất đúng không?”
Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh vào mặt kẻ đang cười, huống hồ những lời nói thân mật ngọt ngào, lại được thốt ra từ miệng một cô nương xinh đẹp động lòng người như vậy, thực làm cho người khác khó mà cự tuyệt.
Mộ Trầm Hoằng hai tay bắt chéo để trên bàn, nhìn nàng ta mỉm cười: “A Giai muốn đọc sách gì, cứ tìm đi.”
“Đa tạ biểu ca.” Tiết Giai nhẹ nhàng bước đi, đến trước giá sách, rút rahai quyển, quay lại nhìn Mộ Trầm Hoằng nói: “Biểu ca, muội chọn xongrồi.”
“Sao nhanh vậy, cầm lại đây ta xem.” Mộ Trầm Hoằng cười, vẫy vẫy nàng ta lại gần.
Tiết Giai nhẹ nhàng đi tới trước mặt hắn, trình hai quyển sách vừa chọn ratrước mặt. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ hai ống tay áo thêuhình hoa tử lan.
Mộ Trầm Hoằng lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười tỏ ý tán thưởng: “Không ngờ mộttiểu cô nương dịu dàng yểu điệu thế này lại thích đọc binh thư.”
“Không thể sao?” Tiết Giai khẽ nhướn đôi lông mày, nở nụ cười trong veo khảái, “Muội đi trước, không quấy rầy biểu ca nữa.” Dứt lời, liền ôm haiquyển sách rời đi.
Đi ra đến cửa, Mộ Trầm Hoằng bỗng nhiên gọi nàng ta lại.
Tiết Giai ngoái đầu nhìn, chỉ thấy hắn mỉm cười nói: “Không có việc gì thìcứ tới đây, không gì tốt hơn là đọc nhiều sách, đừng giống A Cửu, bấthọc vô thuật.”
Tiết Giai trong lòng mừng thầm, nghiêng đầu cười nói: “Biểu ca không chê muội quấy rầy, vậy muội sẽ thường xuyên tới.”
Mộ Trầm Hoằng nhìn nàng ta cười ấm áp.
Đã mượn sách, đương nhiên phải trả sách.
Sau bữa tối ngày hôm sau, nàng ta soi gương, tinh tế tô lại mày ngài, điểm thêm một chút son hồng lên môi.
Ở trong gương hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn vô cùng xinh đẹp,sau khi trang điểm xong, thiếu nữ thanh tú lại càng thêm quyến rũ xinhđẹp. Nàng ta rất hài lòng với dung mạo của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lạimột hồi, lại xóa hết lớp son phấn đi.
Không thể để hắn nhận ra có điều gì khác thường, phải càng thuần khiết ngâythơ hắn mới không đề phòng, xong việc cũng không hoài nghi là do mìnhchủ động ra tay.
Nàng ta để mặt mộc như vậy đi ra cửa, trong tay bưng một chiếc đĩa bạch ngọc vô cùng tinh xảo, bên trên đựng bốn chiếc bánh ngọt màu xanh nhạt, cố ý tạo thành hình dáng bông hoa mai thanh thoát nhẹ nhàng trông rất bắtmắt, nhìn giống như đóa lục mai nở rộ trong tuyết.
Bên ngoài ngự thư phòng, Lý Vạn Phúc đang đứng cạnh hai nội thị.
Tiết Giai dịu dàng cười: “Ta đến trả sách, nhân tiện mang cho thái tử ca ca mấy chiếc bánh ngọt.”
Lý Vạn Phúc vào báo, rồi quay ra nói: “Mời cô nương.”
Tiết Giai đi vào, chỉ thấy Mộ Trầm
Hoằng đang ngồi dưới đèn, hai tay đan vào nhau, nhìn ánh nến đang đung đưanhảy nhót đầy vẻ suy tư, mặt mày thanh nhã sáng láng, nhìn tựa như tiênnhân trong bức họa.
Nàng ta dịu dàng gọi một tiếng: “Biểu ca.”
Mộ Trầm Hoằng gật đầu cười: “Sách mượn đều đọc xong rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tiết Giai mỉm cười bước lên trước, “Bánh là do một tay muội làm, cảm ơn biểu ca.”
Mộ Trầm Hoằng cầm chiếc bánh ngọt lên, nhìn tỉ mỉ, không kìm chế được buột miệng khen: “Chiếc bánh này được làm thật tinh xảo, trông rất đẹp mắt,không ngờ A Giai lại thông minh khéo léo như vậy, còn biết làm bánh nữa, để ta nếm xem sao.” Dứt lời, liền đưa chiếc bánh lên sát miệng.
Tiết Giai trong lòng thấp thỏm, đưa ánh mắt căng thẳng nhìn hắn, lúc chiếcbánh hoa mai chuẩn bị chạm vào môi hắn, thì đột nhiên hắn như nhớ rađiều gì, liền ngừng lại, nhìn Tiết Giai cười nói: “Ta nhớ ra rồi, trongtẩm điện vẫn còn một ít trà Bích Loa Xuân trên đỉnh núi Nam Hoa, để tađi lấy, chúng ta vừa ăn bánh, vừa uống trà nói chuyện, muội đợi một lát, ta có chuyện này muốn nói với muội.”
Dứt lời, hắn nhìn Tiết Giai mỉm cười dịu dàng thân thiết, đứng dậy đi khỏi thư phòng.
Tiết Giai đành phải ngồi trong thư phòng đợi, thành hay bại đều trông chờ cả vào lần này. Hôm nay A Cửu đã đem chuyện Đông cung cần thêm một lươngđệ đề xuất với Độc Cô hoàng hậu, Độc Cô hoàng hậu không tỏ rõ ý kiến,hiển nhiên là đã mặc nhận Kiều Vạn Phương, nếu như cứ kéo dài thêm nữa,vị trí thái tử phi coi như đã vô cọng, đến cả vị trí lương đệ cũng phảidương mắt khoanh tay dâng cho kẻ khác. Nàng ta chỉ còn một nước đi mạohiểm này, sau khi việc đã rồi, Độc Cô hoàng hậu có thể vì nể mặt TriệuQuốc phu nhân, vì danh tiếng của Độc Cô gia và Tiết Gia, mà đành phảichấp thuận.
Nàng ta sốt ruột chờ Mộ Trầm Hoằng, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh: “Tuyên Văn đế giá lâm.”
Trong lòng nàng ta cả kinh, thật không thể ngờ Tuyên Văn đế lại đột nhiên điđến thư phòng của Mộ Trầm Hoằng, trong lúc nhất thời rối loạn, nàng taliền vội rút một quyển sách trên giá xuống cầm trên tay.
Tuyên Văn đế đi vào, nhìn thấy Tiết Giai liền có chút kinh ngạc: “A Giai cũng ở đây sao?”
Tiết Giai vội vàng cười thi lễ: “A Giai đến chỗ biểu ca để mượn sách đọc.”
Tuyên Văn đế gật đầu cười: “Ừm, A Cửu nếu ham học như ngươi thì trẫm cũng bớt lo lắng.”
“A Giai xin cáo từ.” Tiết Giai đi đến trước bàn bưng đĩa bánh ngọt lên,gượng cười nói: “Thần định mang đến cho biểu ca mấy chiếc bánh ngọt,nhưng biểu ca không ở đây, vậy A Cửu mang về tự mình ăn vậy.”
Tuyên Văn đế đưa mắt liếc nhìn, chỉ thấy mấy chiếc bánh ngọt vô cùng tinh xảo bắt mắt, lại được đặt trên chiếc đĩa ngọc, hai màu xanh trắng tôn nhaulên nhìn vô cùng tươi mát, khiến cho Tuyên Văn đế nhất thời nổi hứngmuốn thử, liền cười nói: “Là bánh ngươi làm sao? Để trẫm nếm thử đượckhông?”
Tiết Giai trong lòng cả kinh, vội nói: “Hoàng thượng đừng nếm, công chúa nói rất khó ăn.”
“Vậy thì trẫm càng muốn thử.” Tuyên Văn đế nhón một chiếc bánh, cho vào miệng.
Tiết Giai kinh hồn bạt vía, sắc mặt tái mét, hận không thể đoạt lại miếng bánh từ trong miệng Tuyên Văn đế.
Bình thường Tuyên Văn đế rất thích sau khi dùng bữa xong, tráng miệng bằngchút gì đó ngọt ngọt, chiếc bánh hoa mai màu xanh lục này do Tiết Giaiđã chuẩn bị tỉ mỉ, khẩu vị kỳ hảo, ông nhai một miếng, cảm thấy rất hợpkhẩu vị, nhịn không được liền ăn thêm miếng nữa.
Tiết Giai sợ đến mức lạc cả giọng: “Hoàng thượng, ăn nhiều sẽ ngấy.”
Tuyên Văn đế nói: “Không ngấy đâu, khẩu vị rất tuyệt, mềm mịn trơn nhẵn, độngọt vừa phải. Là A Cửu nói không đúng, ngươi đừng nghe.” Dứt lời, Tuyên Văn đế liền bưng lấy chiếc đĩa ngọt trong tay nàng ta, đặt lên bàn,nói: “Để lại đây cho trẫm ăn nhé.”
“Đa tạ hoàng thượng khích lệ.” Tiết Giai tim đập thình thịch, bước nhanh ra khỏi thư phòng, cả người đã toát mồ hôi ướt sũng.
Nàng ta biết Mộ Trầm Hoằng không thích đồ ngọt quá, khi nếm thử cũng sẽkhông ăn cả chiếc bánh, cho nên trong mỗi chiếc bánh hoa mai đã bỏ mộtliều thuốc rất lớn, có như vậy cho dù hắn chỉ ăn một miếng, cũng sẽ cóphản ứng.
Còn Tuyên Văn đế đã đến tuổi trung niên, lại ăn liền hai chiếc, một lát nếu công hiệu của thuốc phát tác, nhất định sẽ tổn hại đến cơ thể. Hơn nữachắc chắn sẽ tìm Độc Cô hoàng hậu để vui vẻ giải tỏa. Độc Cô hoàng hậusẽ phát hiện ra Tuyên Văn đế khác hẳn ngày thường, trong lòng sinh nghinhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn. Theo tính cách của Độc Cô hoàng hậu màđoán, thì nhất định sẽ tra ra mình… nghĩ đến hậu quả này, Tiết Giai càng thêm kinh hoảng, vội vàng trở lại nơi ở, lấy thuốc giải hòa vào trongtrà.
Tuyên Văn đế ở trong thư phòng đợi một lát, bỗng cảm thấy trong lòng có chútrạo rực, cơ thể tự nhiên nóng bừng, nỗng nhiên phát tiết dục niệm khôngthể khống chế. Hắn lập tức bước thật nhanh rời khỏi thư phòng, dẫn theonội thị đi đến ngọa thất của Độc Cô hoàng hậu.
Nhưng Độc Cô hoàng hậu lúc này không ở trong thư phòng, Minh Vũ bẩm báo, hoàng hậu đã đi tắm nước nóng.
Tuyên Văn đế ngồi đợi trong phòng, dường như không thể khống chế được nữa, liền sai Minh Vũ: “Đi gọi hoàng hậu quay về.”
Mộ Trầm Hoằng về đến Trường Bình cung, lấy trà Bích Loa Xuân xong nhưngkhông rời đi ngay, mà lại chậm rãi bước từng bước nhỏ ở trong điện. Cung Khanh hiếu kì hỏi: “Điện hạ là…?”
“Đợi Tiết Lâm Phủ đến để kết thúc những việc này.” Mộ Trầm Hoằng thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Trong bóng đêm, có hai thân ảnh vội vã chạy tới, một là Lý Vạn Phúc, một làTiết Lâm Phủ. Cả hai người đều đã có tuổi, nên khi chạy nhanh đều thởhồng hộc, cơ hồ như sắp đứt hơi.
Lý Vạn Phúc cũng không biết là điện hạ có chuyện gì, đột nhiên từ thưphòng đi ra liền sai hắn lập tức đi mời Tiết Lâm Phủ đến với tốc độnhanh nhất.
Mộ Trầm Hoằng không đợi hai người thở xong, lập tức nói: “Theo ta quay lại thư phòng.” Lần này phải bắt được cả người và tang vật.
Ba người lập tức quay lại thư phòng, vừa thấy điện hạ, thái giám canh cửa đã bẩm báo: “Điện hạ, lúc nãy hoàng thượng vừa đến.”
Mộ Trầm Hoằng giật mình, vội vàng bước vào thư phòng, Tuyên Văn đế đã rờiđi, Tiết Giai cũng không còn ở đó nữa, hắn liền bước lên trước, cầmchiếc đĩa ngọc ở trên bàn lên. Trong đĩa vẫn còn một chiếc bánh hoa maixanh.
Hắn vội vàng gọi nội thị canh cửa vào, hỏi: “Mấy chiếc bánh ở trong đĩa này đâu?”
“Nô tì không biết.” Thư phòng là nơ quan trọng, không được sự đồng ý của Mộ Trầm Hoằng thì không ai được tùy ý ra vào, nội thị đứng canh bên ngoàicửa, căn bản không thể biết bánh hoa mai biến đi đằng nào.
Mộ Trầm Hoằng đưa chiếc đĩa cho Lý Vạn Phúc, hỏi thái giám canh cửa: “Hoàng thượng có nói là đi đâu không?”
“Hoàng thượng đi rất vội, không nói bất cứ lời nào.”
Mộ Trầm Hoằng trong lòng thầm nghĩ, bánh ngọt thiếu đi ba cái, là TiếtGiai cầm đi sao? Hay là Tiết Giai đã ăn? Hay là phụ hoàng đã ăn?
Nếu như Tiết Giai cầm đi, nhất định sẽ cầm luôn cả chiếc đĩa, không có lýgì lại để lại một cái. Còn nếu nàng ta tự ăn, thì cũng nên cầm đĩa điluôn. Nếu như vậy thì khả năng phụ hoàng đã ăn mấy chiếc bánh này là lớn nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng trùng xuống, lập tức dẫn theo Tiết Lâm Phủ và Lý Vạn Phúc đi thẳng đến Vạn An cung.
Tiết Giai đã pha xong thuốc giải, đang định mang vào thư phòng của Mộ TrầmHoằng, nhưng lại thay đổi ý đinh, giờ này thuốc trong người Tuyên Văn đế nhất định đã phát tác nên hoàng thượng sẽ có nhu cầu tìm nữ nhân đểgiải quyết, thế là nàng ta lập tức vội bưng trà đi đến Vạn An cung.
Đến bên ngoài Vạn An cung, liền đụng ngay phải Minh Vũ đang vội vã đi ra, nàng ta vội hỏi: “Nương nương có ở trong cung không?”
“Nương nương đi tắm nước nóng rồi.”
Tiết Giai lén lút thở phào một tiếng, thật nguy hiểm, rồi vội vàng bưng tràvào. Vừa khéo lúc này Độc Cô hoàng hậu không có ở đây, tất cả vẫn cònkịp.
Tuyên Văn đế hai mắt đỏ ngầu, ngồi cứng đờ trước bàn, sắc mặt có chút hoảng hốt.
Tiết Giai cố gắng chế ngự sự căng thẳng và run sợ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, lúc nãy người mới ăn bánh hoa mai, e là hơi ngấy, A Giai đã cố ý pha một bình trà mời hoàng thượng uống cho hết ngấy.”
Lúc này Tuyên Văn đế khắp người đã bị dục hỏa thiêu đốt, đầu óc trở nên hôn mê hỗn độn, không phân biệt được gì. Đột nhiên nhìn thấy Tiết Giai, cơthể như ngọc làn da như tuyết, giống một nụ hoa chúm chím chuẩn bị hénở, máu nóng trong người như sôi trào lên.
Tiết Giai vừa nhìn thấy nhãn thần của hoàng thượng đỏ ngầu mê loạn, thì biết là thuốc đã phát tác, liền vội vàng rót một chén trà dâng lên trướcmặt: “Hoàng thượng, người mau uống một tách trà đi ạ.”
Tuyên Văn đế lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo, trước mắt chỉ mơ màngnhìn thấy dung nhan của một thiếu nữ như hoa như ngọc đang đung đưa chao đảo, không phân biệt rõ đó là ai, nhưng thực giống hình ảnh người đó ởtrong lòng. Lúc này hắn càng lên cơ khát, không khống chế được xúc cảmtrào dâng, liền bước tới ôm chặt thiếu nữ vào lòng, cúi xuống đặt môihôn, dư vị ngọt ngào trong miệng đúng là thứ mà hắn đã tưởng nhớ nhiềunăm, hắn lại không khắc chế được dục niệm đang bốc lên ngùn ngụt khắptoàn thân, liền bế nàng ta đặt lên bàn.
Tiết Giai cả kinh thất sắc, thật không ngờ công hiệu của thuốc trong ngườiTuyên Văn đế lại phát tác nhanh như vậy, nàng ta cho rằng ông chỉ ăn hai cái bánh, bản thân lại kịp mang thuốc giải đến, thì có thể vãn hồikhống chế được cục diện, nhưng ai ngờ, sau khi nàng ta đi rồi, Tuyên Văn đế còn ăn thêm một cái bánh nữa, lúc này công dụng của thuốc đã pháttác đến cực đỉnh.
Giờ đây, Tiết Giai hối hận cũng đã muộn, nhưng nếu không đưa thuốc giải,chuyện này mà bị Độc Cô hoàng hậu phát hiện, nàng ta chỉ còn đường chết.
Nàng ta liều mạng giãy giụa, thế nhưng nào có thể so sánh được với khí lựcvà tinh thần mê loạn của Tuyên Văn đế, thực đúng là như châu chấu đá xe. Nàng ta vốn muốn dụ dỗ mê hoặc Mộ Trầm Hoằng cùng làm chuyện đó, nênđêm nay còn cố ý mặc một chiếc váy bằng lụa mỏng, lúc này, nàng ta cảmnhận rất rõ ràng có một vật vô cùng cứng rắn đang đẩy vào phía dưới cơthể mình.
Tiết Giai vừa vôi lại vừa sợ, gần như sắp khóc thành tiếng, Tuyên Văn đế giờ đây trong đầu óc là một mớ hỗn độn u mê, chỉ còn duy nhất một ý niệm,làm sao mau chóng giải quyết được cơn khát nóng rực ở phần dưới cơ thể.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, tay Tiết Giai liền chạm phải chiếc giá cắmnến để trên bàn, trong lúc cấp bách sợ hãi, căn bản không thể nghĩ đượchậu quả, liền túm lấy giá cắm nến đó đập lên đầu Tuyên Văn đế.
Chỉ trong chớp mắt, cả cơ thể của Tuyên Văn đế đổ sập lên người nàng ta.Một dòng máu nóng rớt xuống mặt Tiết Giai, lúc này nàng ta mới từ trongcơn thất kinh định thần tỉnh lại, biết mình đã gây ra đại họa, nhất thời sợ đến hồn siêu phách lạc.
Đúng lúc này, Độc Cô hoàng hậu dẫn theo Minh Vũ cùng mấy thị nữ đi vào tẩm cung.
Một cảnh tượng kinh thiên động địa đập vào mắt Độc Cô hoàng hậu.
Tiết Giai đang nằm trên bàn, váy kéo lên quá đùi, còn Tuyên Văn đế đang nằm sấp trên cơ thể nàng ta.
Minh Vũ và mấy cung nữ sắc mặt trắng bạch, lập tức hoảng sợ lui ra khỏi tẩmcung, đóng cửa điện lại. Mấy người nơm nớp lo sợ, run như cầy sấy, aitận mắt nhìn thấy cảnh này, thì coi như một chân đã bước vào quan tài,sống hay chết chỉ còn chờ vào tâm trạng của Độc Cô hoàng hậu.
“Tiện nhân.” Độc Cô hoàng hậu quát lên một tiếng lao đến, gắng hết sức đẩyTuyên Văn đế ra. Khi Tuyên Văn đế vừa bị đẩy ra, lúc này Độc Cô hoànghậu mới phát hiện trên mặt Tuyên Văn đế có vết máu, còn Tuyên Văn đế đãbị ngất đi từ lâu.
Hoàng hậu lúc này vừa sợ hãi vừa tức giận, lửa giận cơ hồ như đã ngùn ngụtbốc lên toàn cung điện. Giơ tay giáng một cái tát như trời đánh vào mặtTiết Giai.
Tiết Giai mặt mày tái mét, kinh hoàng bạt vía trượt từ trên bàn, quỳ sụpxuống đất, run rẩy: “Di mẫu tha mạng, di mẫu hãy nghe thần giải thích.”Nàng ta hiểu rõ, bình sinh Độc Cô hoàng hậu không bao giờ tha thứ chobất kì một nữ nhân nào dám ở bên cạnh Tuyên Văn đế. Mà cảnh tượng hômnay lại bị chính mắt hoàng hậu chứng kiến, hậu quả đúng là không cầnnghĩ đã biết.
Độc Cô hoàng hậu nhìn cặp đùi lộ ra dưới lớp váy mỏng tang, ác cảm tận đáy lòng, một cước đá văng nàng ta, mắng: “Tiện nhân.”
Tiết Giai sợ hãi run rẩy toàn thân. Dưới tình thế này, nàng ta chỉ còn cáchđổ tất cả tội lỗi lên đầu Tuyên Văn đế, nên dập đầu khóc lóc nói: “Dimẫu tha mạng. Không phải là A Giai cám dỗ hoàng thượng, là hoàng thượngngười cưỡng bức A Giai.”
Độc Cô hoàng hậu cười lạnh: “Là ông ta ép buộc ngươi đúng không?”
Tiết Giai khóc không thành tiếng: “Phải, A Giai căn bản vô lực phản kháng.”
“Tốt, tốt.” Độc Cô hoàng hậu cười lạnh nói liền luôn mấy tiếng “tốt”, giậnrun người, bây giờ không phải là lúc tính sổ với nàng ta, Độc Cô hoànghậu quay người hướng ra ngoài hô: “Nhanh đi mời thái y.”
Đúng lúc này, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo Tiết thái y vừa đến ngoài điện.
Mộ Trầm Hoằng bước nhanh vào trong, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Văn đế, liền nổi giận quát: “Tiết Giai ngươi thật to gan!”
Tiết Lâm Phủ cũng lập tức bước vào trong, mở hòm thuốc, lấy hai viên choTuyên Văn đế uống gấp, rồi sau đó mới băng bó vết thương trên đầu.
Tuyên Văn đế tuy đã bị hôn mê, nhưng sắc mặt vẫn còn đỏ rực, hơi thở gấp gáp. Tiết Lâm Phủ cảm thấy kì lạ, liền bắt mạch, sau đó quay người nói vớiĐộc Cô hoàng hậu: “Lúc nãy hoàng thượng có thể đã ăn phải thứ gì đókhông nên ăn.”
Độc Cô hoàng hậu vừa nghe đã hiểu, hai luồng ánh mắt như hàn băng quét thẳng về phía Tiết Giai.
Tiết Giai thấy lúc này không thể che giấu được chân tướng sự việc được nữa, nên đành phải dập đầu nhận tội, kể hết ngọn ngành.
Tiết Lâm Phủ vừa nghe trong trà có thuốc giải, liền vội vàng cho Tuyên Vănđế uống. Sau đó lập tức rời khỏi tẩm cung đi bào chế thuốc để sắc.
Độc Cô hoàng hậu nổi giận đùng đùng, một cước đạp thẳng về phía Tiết Giai:“Ngươi thật to gan, vậy mà còn đổ tội cho hoàng thượng. Ngươi còn nóimình bị cưỡng ép, rõ ràng là có ý đồ dụ dỗ hoàng thượng, ta thực đã xemnhẹ ngươi, ngươi đúng là kẻ không chịu an phận thủ thường như vậy.”
Tiết Giai lết đến ôm lấy chân hoàng hậu, khẩn cầu: “Xin di mẫu tha mạng. Quả thật A Giai chưa bao giờ nghĩ sẽ dụ dỗ hoàng thượng, A Giai chỉ là luôn thích biểu ca, nhưng di mẫu chưa bao giờ có ý gả A Giai cho biểu ca cả, A Giai không cầu danh phận, chỉ muốn được ở bên cạnh biểu ca, cho dùlàm nô tì hầu hạ biểu ca cả đời cũng cam tâm tình nguyện. A Giai làmbánh là tặng cho biểu ca, ai ngờ hoàng thượng đột nhiên xuất hiện, ănnhầm phải bánh đó.”
“Đồ tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi, lại còn nghĩ ra thủ đoạn xấu xa đe hèn như vậy.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Mẫu hậu, Tiết Giai tâm tư độc ác, tội không thể tha.Trong cuộc đi săn mùa thu, nàng ta đã hạ độc con bạch mã của Cung Khanh, muốn mưu hại tính mạng của nàng ấy.”
Tiết Giai vừa nghe sắc mặt tái nhợt, vội la lên: “Di mẫu, là công chúa saithần làm.” Mộ Trầm Hoằng chau mày nghiêm nghị: “A Cửu?”
Lúc này Tiết Giai nóng lòng muốn phủ sạch tội của mình, nên chính miệngthốt ra: “Đúng, còn chuyện tên cướp bất ngờ đánh thái tử phi bên Nguyệthồ lần trước, đều là do công chúa làm, không liên quan đến thần.”
Độc Cô hoàng hậu giận đến nỗi cả bàn tay run lên: “Tiện nhân, ngươi muốnrửa sạch sành sanh tội lỗi của mình, nên trút cả lên đầu A Cửu?”
Mộ Trầm Hoằng đang chờ nàng ta khai ra A Cửu, lúc này mới có cớ gọi A Cửuđến giáo huấn cho một trận. Nhân chứng vật chứng rành rành, Độc Cô hoàng hậu không thể bao che cho A Cửu, lần này nàng ta cũng không thoát đượcbị uốn nắn khiển trách.
“Mẫu hậu, có đúng là A Cửu bị oan hay không, gọi muội ấy đến hỏi là biếtngay.” Dứt lời, hắn liền đi ra ngoài điện, nói với Lý Vạn Phúc: “Đi gọi A Cửu đến.”
Độc Cô hoàng hậu lớn tiếng hỏi Tiết Giai: “Ngươi đã làm những việc gì, thành thực khai ra.”
“Di mẫu, A Giai đều là làm theo sự sai bảo của công chúa, là công chúakhông thích thái tử phi, nên vẫn ngầm sai thần đối phó với nàng ấy,trong cuộc đi săn mùa thu vừa rồi, việc xảy ra như vậy đều là công chúasai A Giai làm, A Giai đối với di mẫu, đối với hoàng thượng, đối vớicông chúa, đối với thái tử chưa từng một dạ hai lòng.”
Tiết Giai phủ phục trên mặt đất ôm chặt lấy chân Độc Cô hoàng hậu, giọngthảm thiết cầu xin: “Di mẫu tha mạng, sau này A Giai không dám nữa.”
Độc Cô hoàng hậu giơ chân đá nàng ta, cả giận nói: “Ngươi còn có sau này sao?”
Tiết Giai vừa nghe Độc Cô hoàng hậu nói vậy thì trong lòng mất hết hy vọng, cả người mềm nhũn ngồi bịch xuống đất.
Lúc này, A Cửu đã đi vào trong điện, nhìn thấy Tiết Giai đang sợ hãi hoảngloạn ngồi thừ dưới đất, Mộ Trầm Hoằng thì sắc mặt nghiêm trang, bất giác tim đập thình thịch, chẳng lẽ sự tình đã bại lộ sao?
Mộ Trầm Hoằng nhìn thấy nàng ta liền lạnh lùng hỏi: “A Cửu, con bạch mãcủa Cung Khanh là so muội sai Tiết Giai giở trò đúng không?”
A Cửu vừa nghe liền vội vàng phủ nhận: “Không phải muội, là nàng ta.”
Mộ Trầm Hoằng cười lạnh: “Nói vậy, là muội cũng biết rõ nội tình?”
A Cửu nhất thời bị chụp mũ, hoảng hốt lắp bắp: “Hoàng huynh, muội… muội…”
Mộ Trầm Hoằng bước đến trước mặt nàng ta, trên mặt phả ra một luồng sátkhí. A Cửu xưa nay đều cho rằng huynh trưởng của mình ôn thuận như ngọc, nhưng lúc này lại bị hắn phả thẳng luồng sát khí vào mặt, liền cả kinhlùi lại mấy bước.
“Muội có biết, Cung Khanh là trưởng tẩu của muội, là thiên mệnh thái tử phi, vậy mà muội còn dám động thủ với nàng ấy?”
“Muội… muội không động thủ, tất cả đều do A Giai đã làm, nàng ta thèm khát vị trí thái tử phi, muốn diệt trừ Cung Khanh.”
Độc Cô hoàng hậu nhìn Tiết Giai cười lạnh: “Tiện nhân, đỉa cũng đòi đeochân hạc sao?” Hoàng hậu nộ khí xung thiên, đi tới cửa đại điện, nói với Minh Vũ đang nơm nớp lo sợ run rẩy đang đợi ở ngoài: “Chuyện hôm naynếu truyền ra nửa chữ, sẽ tru di cửu tộc.”
Minh Vũ cùng bốn cung nữ khác lập tức quỳ lạy trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi.
“Nô tỳ không dám.”
“Lôi con tiện nhân kia ra ngoài, ban cho nó một chén rượu độc.”
Minh Vũ lập tức dẫn theo mấy cung nữ tiến vào trong điện, lôi Tiết Giai đã nhũn như bùn ra ngoài.
A Cửu run lẩy bẩy hỏi: “Mẫu hậu, có thật là hạ độc chết nàng ta không?”
Mộ Trầm Hoằng lạnh lùng nhìn nàng ta: “Nàng ta muốn mưu hại thái tử phi,còn hại cả hoàng thượng, tội không thể tha, chết vẫn chưa hết tội.”
A Cửu chột dạ thối lui hai bước. Nàng ta không hề nghĩ đến lúc Độc Côhoàng hậu xử phạt nghiêm khắc như vậy, may mà có Tiết Giai làm kẻ chếtthay.
Mộ Trầm Hoằng đứng trước mặt muội muội của mình, sắc mặt trầm xuống, nóirõ ràng từng chữ một: “Mưu hại tính mạng người khác, kể cả hoàng thânquốc thích cũng không dung tha. A Cửu, muội nên biết điều đó.”
A Cửu chột dạ gượng cười: “Hoàng huynh nó với muội chuyện ấy để làm gì, muội chưa làm chuyện gì xấu.”
Mộ Trầm Hoằng lạnh lùng nói: “Mọi hành vi của muội ta đều biết rõ, đây làlần cuối ta cảnh cáo muội, nếu muội thêm một lần nữa bất kính với CungKhanh, mưu đồ tính toán, ta tuyệt đối sẽ không dung tha.”
A Cửu nói: “Hoàng huynh, chuyện xảy ra trong cuộc đi săn mùa thu vốn không liên quan đến muội, tất cả đều do A Giai sắp đặt.”
“Chứng cứ như núi muội còn dám giảo biện!” Mộ Trầm Hoằng thấy nàng ta ngoan cố không chịu nhận tội liền cả giận nói: “Chuyện bên Nguyệt hồ cũng là domuội sai An phu nhân gây nên, hay là muốn để ta cho người gọi bà ta đếnđối chất với muội?”
“Mẫu hậu.” A Cửu nhận thấy Mộ Trầm Hoằng có vẻ không muốn bỏ qua cho mình,liền cầu viện binh. Nhưng Độc Cô hoàng hậu chưa kịp mở miệng, Mộ TrầmHoằng đã nói: “Nếu mẫu hậu còn tiếp tục bênh vực muội muội, thì nhi thần từ nay sẽ coi như không có người muội muội này.”
Độc Cô hoàng hậu đành phải ngậm miệng nín thinh.
Mộ Trầm Hoằng lãnh đạm nói: “A Cửu, ngày mai đến chỗ thái tử phi khấu đầunhận tội, cầu xin nàng ấy khoan dung thứ lỗi, và thề rằng sẽ vĩnh viễnkhông bao giờ tái phạm.”
A Cửu thấy Mộ Trầm Hoằng mặt đầy nộ khí, bất giác có chút sợ hãi, liềnvội vàng lên tiếng cầu xin mẫu hậu che chở. Độc Cô hoàng hậu đưa mắtnhìn nàng ta, ngụ ý rằng Mộ Trầm Hoằng đang rất tức giận, không nên cứng đầu cứng cổ nữa. Hơn nữa lần này rõ ràng A Cửu đã hơi quá đáng, suýtnữa đã hại đến tính mạng người khác.
A Cửu thấy mẫu hậu không có cách gì để che chở cho mình, đành phải ngượng ngùng xấu hổ rời đi.
Đêm nay, đích thân Mộ Trầm Hoằng ở lại trong tẩm cung, tự mình hầu hạ Tuyên Văn đế uống thuốc.
Nửa đêm, thể trạng của Tuyên Văn đế ổn định trở lại, dần dần nhớ ra mọiviệc, ngoài việc kinh thiên động địa đó, thì việc đối mặt với Độc Côhoàng hậu lúc này cũng gây cảm giác khó chịu và tức giận. Tuyên Văn đếtuy là người thích hưởng lạc, nhưng không phải một hôn quân hoang dâm vô sỉ, xảy ra chuyện như vậy, thậm chí bản thân ông còn cảm thấy phẫn nộhơn cả Độc Cô hoàng hậu, đối với một hoàng đế mà nói, đây quả thực làviệc vô cùng nhục nhã. Mà kẻ gây nên tội kia chính là Tiết Giai, nêncàng nghĩ cảm giác xấu hổ và giận dữ càng bùng lên trong lòng, thậm chícả cảm giác loạn luân cũng len lỏi trong suy nghĩ của ông.
Giờ đây đối mặt với nhi tử của mình, đương nhiên cảm thấy thập phần xấu hổ, ông nhìn Mộ Trầm Hoằng xua xua tay, hữu khí vô lực nói: “Ngươi quay vềđi.”
Mộ Trầm Hoằng nghe lời lui ra.
Sau khi Mộ Trầm Hoằng rời đi, trong nội điện chỉ còn lại phu phụ đế hậu.
Tuyên Văn đế hai mắt nhắm lại, đầu mày nhíu chặt, chẳng nói nửa lời.
Độc Cô hoàng hậu bản tính hay ghen, lần này lại tận mắt chứng kiến cảnhtượng đau lòng giữa Tuyên Văn đế và đứa cháu gái mình, nỗi ấm ức tronglòng vốn bị đè nén, giờ thấy Tuyên Văn đế lại đối xử lạnh lùng với mìnhnhư vậy, cứ như là chính mình hại ông ta ra nông nỗi ấy, nên trong lòngủy khuất tức tối, không nhịn được oán giận nói: “Tại sao hoàng thượnglại bất cẩn như thế?”
Hậu cung của Tuyên Văn đế bao năm nay vẫn gió êm sóng lặng, là bởi không có các hậu phi tranh đấu, hơn nữa Độc Cô hoàng hậu vốn là người cường thếmạnh bạo, các cung nhân sợ hãi uy quyền của bà ta, không dám làm càn,cho nên Tuyên Văn đế không giống các đế vương trước luôn bị người khácgiăng bẫy, lúc nào cũng an nhàn thoải mái, chẳng bao giờ nghĩ tới bảnthân mình lại bị người nhà mẹ đẻ của Độc Cô hoàng hậu cài bẫy, càngkhông bao giờ nghĩ tới người đó lại là Tiết Giai, một đứa trẻ với vẻngoài vô cùng ngây thơ hồn nhiên, vừa nhìn đã có thiện cảm.
Thanh danh nửa đời suýt chút nữa đã bị nữ tử đó hủy hoại, trong lòng TuyênVăn đế vô cùng bực tức, điều này không nghĩ cũng biết, Độc Cô hoàng hậukhông nhắc đến còn đỡ, giờ chạm phải chuyện này đúng là chẳng khác nàochâm ngòi cho ngọn lửa giận dữ đang tích đầy trong lòng Tuyên Văn đếbùng lên.
Hoàng đế trợn trừng hai mắt, cả giận nói: “Nàng ta là cháu gái ruột của nàng, trẫm nể mặt nàng mà đối đãi như người nhà, cho phép tự do ra vào trongcung, chưa bao giờ đề phòng. Hơn nữa hoàng hậu mới chính là chủ nhân của hậu cung, dẫn sói vào nhà, lẽ nào hoàng hậu không có trách nhiệm?”
Độc Cô hoàng hậu ít khi bị phu quân lớn tiếng quát mắng, trong lòng cũngthấy tức giận, liền phủ nhận: “Nói như vậy chẳng phải tất cả là lỗi dothần thiếp sao?”
“Vốn không phải là lỗi của nàng”, Tuyên Văn đế không muốn nhiều lời, khẩukhí lạnh lùng chán ghét nói: “Sau này, nàng bảo người nhà nàng ít tiếncung một chút.”
Độc Cô hoàng hậu vừa nghe, trong lòng càng thêm buồn bực, liền nói: “Lúcnày hoàng thượng rõ ràng là ghét bỏ người nhà của thần thiếp, năm đó nếu không phải là nhờ người nhà thần thiếp, thì người ngồi trên ngai vànghôm nay đã là Duệ Vương rồi.”
Chuyện cũ năm đó chính là tử huyệt của Tuyên Văn đế , vừa nghe những lời ấy,ông tức giận đến nỗi không ngừng thở gấp, hai mắt trợn trừng hung hăngnhìn Độc Cô hoàng hậu, nghiến răng nói: “Là trẫm luôn niệm tình năm đó,nên từ trước đến giờ mới đối đãi với nàng có vài phần kính trọng, tronghậu cung chỉ có nàng là quyền uy nhất.”
Độc Cô hoàng hậu cười nhạt: “Hoàng thượng, rốt cuộc người nhớ đến tình cảmcủa ai, vì ai mà không gần nữ sắc, thì chỉ có trong lòng hoàng thượngbiết, thần thiếp không muốn gánh lấy cái hư danh này.”
Tuyên Văn đế vừa nghe liền cao giọng: “Chẳng lẽ không phải là chính nàng nămđó đã bức trẫm hạ lời thề độc, nếu như đăng cơ hoàng vị, hậu cung chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng?”
“Đúng, hoàng thượng đã lập lời thề, đời này chỉ có một người là thần thiếp,nhưng thực ra, trong lòng hoàng thượng lúc nào cũng nhớ đến Hướng ThanhThư.”
Độc Cô hoàng hậu cuối cùng cũng đem nỗi oán hận chất chứa bấy lâu tronglòng nói toạc ra, Tuyên Văn đế giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, thật khôngngờ rằng nàng ta lại ghen tuông đến vậy, đến cả một chút riêng tư tronglòng mình nàng ta cũng không buông tha.
Nhìn gương mặt hoàng hậu đang chau lại vì thù hận, trong lòng Tuyên Văn đếbỗng âm thầm lo lắng, nếu chẳng may mình chết đi, nàng ta sẽ đối đãi thế nào với Hướng Thanh Thư đây?
Mộ Trầm Hoằng về đến Trường Bình cung, thấy Cung Khanh đã ngủ. Hắn lặng lẽ đứng bên giường ngắm nhìn dung nhan kiều mị của nàng, bất giác khôngkìm chế được đưa ngón tay xoa nhẹ lên má nàng, dưới đầu ngón tay là mộtlàn sa mịn màng trơn nhẵn, hắn thực không đành lòng nhấc tay lên.
Cung Khanh ngủ không sâu, hơi hé mắt nhìn, dưới ánh nến ling linh lay động, là một gương mặt ôn nhu thâm tình.
“Điện hạ sao lại về đây?”
Nàng lười biếng nheo nheo đôi mắt, uể oải ngồi dậy, chiếc chăn từ bờ vaibạch ngọc trắng muốt của nàng trượt xuống phía dưới, để lộ ra cái yếmmàu đỏ tươi thêu hoa hải đường trước ngực.
Ánh mắt hắn đầy mờ ám, dịu dàng nói: “Từ ngày mai nàng không cần chấp hành lệnh cấm túc nữa.”
Hai mắt nàng sáng ngời, vui vẻ nói: “Là thật sao?”
Hắn mỉm cười khẽ véo nhẹ lên chóp mũi xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng: “Đươngnhiên là thật, Tiết Giai đã nhận tội, A Cửu bị cấm túc, ngày mai cònphải đến trước mặt nàng nhận tội, như thế đã được chưa?”
Cung Khanh cảm thấy bất ngờ nhiều hơn vui mừng. Theo những gì nàng biết vềĐộc Cô hoàng hậu, thì ngay cả khi tra ra mọi việc là do Tiết Giai và ACửu gây nên, nhưng một người là nhi nữ do mình sinh ra, một người làcháu ruột bên nhà ngoại, chắc chắn hoàng hậu sẽ che chắn cho bọn họ đếncùng.
Nàng bĩu môi nói: “Tuy sự việc đã tra ra chân tướng, nhưng nghĩ lại đúng làvạn phần nguy hiểm, nếu hôm đó không phải là Kiều Vạn Phương cưỡi TrầmTuyết, thì có thể thiếp đã mất mạng rồi.”
“Không thể nào. Bên cạnh nàng lúc nào cũng có mật vệ theo sát, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được. Cho dù hôm đó là nàng cưỡi Trầm Tuyết, khi xảyra chuyện khác thường, mật vệ sẽ lập tức ra tay cứu nàng.”
Cung Khanh có chút bất ngờ: “Là thật?”
Mộ Trầm Hoằng nghiêm mặt gật đầu: “Là thật.” Từ khi biết trong tim mình đã có bóng hình nàng, ta đã sớm phái người luôn ngầm sát bảo vệ nàng.
Thấy nàng còn bán tín bán nghi, hắn lại hỏi: “Nàng vẫn nhớ rõ chuyện đã xảyra đêm tết Nguyên Tiêu chứ? Cả chuyện gặp nạn bên Nguyệt hồ nữa, đều làcó mật vệ ngầm bảo vệ.”
Nói đến đây hắn lại u oán thở dài: “Nhưng khổ nỗi mỗi lần xảy ra chuyện tađều rất lo lắng, nên cuối cùng đều cất công chạy đi, phải tận mắt nhìnthấy nàng bình yên vô sự thì mới yên tâm.”
Cung Khanh nghe được những lời này trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng,không nhịn được hỏi: “Vậy sao thiếp chứ bao giờ nhận ra?”
“Nếu để nàng nhận ra thì sao còn gọi là Mật Tư Doanh nữa. Đây là lực lượngta đã âm thầm bồi dưỡng từ năm mười lăm tuổi, không đến lúc vạn bất đắcdĩ thì không được ra tay, luôn trốn phải giữ bí mật, không để người khác biết, như thế mới có thể ở thời điểm quan trọng nhất ra đòn phản công.”
Nàng sóng mắt long lanh, cười nói: “Thiếp cũng không thể biết sao?”
Hắn dí dí mũi nàng, mỉm cười nói: “Đợi nàng sinh nhi tử cho ta, ta sẽ nói cho hắn biết.”
Cung Khanh sắc mặt đỏ bừng, để mặc hắn ôm vào lòng.
“Giết một người rất dễ, nhưng nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, phải khống chế nhiều mặt, mới có thể giữ được sóng yên gió lặng, nhưvậy mới không lật thuyền. Khanh Khanh, nàng đi theo ta, cuộc sống saunày nhất định sẽ không sóng yên gió lặng, nhưng ít nhất ta có thể bảochứng, hậu cung sẽ tuyệt đối bình yên vô sự.”
Nàng vừa nghe được câu cuối cùng, trong lòng lập tức cảm động, vui mừng hỏi: “Ý của chàng là, bên cạnh chàng chỉ có một mình thiếp là nữ nhân sao?”
Hắn đưa ngón tay miết nhẹ lên làn môi anh đào đỏ hồng của nàng, khẽ thì thầm: “Một mình nàng còn chưa đủ sao?”
Trong lòng nàng lúc này đã vô cùng vui sướng, liền dướn người vòng tay ôm lấy cổ hắn, chỉ động đặt lên một hắn một nụ hôn. Nhưng dị thường là, dùnàng đã chủ động, Mộ Trầm Hoằng lại chẳng tỏ ý vui vẻ hợp tác gì, cứđứng đực ra như trong lòng đang có tâm sự chồng chất.
“Phu quân sao vậy?”
Mộ Trầm Hoằng không tiện kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra với TuyênVăn đế, chỉ nói phụ hoàng đột nhiên ngọc thể bất an, cho nên tâm trạnghắn không tốt.
Cung Khanh cảm thấy hơi kì lạ, Tuyên Văn đế vốn luôn mạnh khỏe, trong cuộcđi săn mùa thu dáng vẻ còn rất anh minh thần vũ, sao nói bệnh là bệnhnhỉ?
Sáng sớm ngày hôm sau nàng dậy thật sớm, định cùng Mộ Trầm Hoằng đi đến Vạn An cung thỉnh an. Đúng lúc này, A Cửu đến.
“Xin tẩu tử tha tội.”
Mộ Trầm Hoằng đưa mắt nhìn nàng ta lạnh lùng, A Cửu đành phải miễn cưỡngquỳ xuống, thấp giọng nói: “A Cửu biết sai, xin tẩu tử khoan thứ.”
Cung Khanh thấy vẻ mặt nàng ta vô cùng miễn cưỡng, trong lòng hiểu rõ là dobị ép buộc nhận tội, nên mỉm cười đưa tay đỡ nàng ta dậy, ánh mắt trongveo dịu dàng nói: “Người phàm đâu phải thánh nhân, nên có ai là chưatừng mắc lỗi?” Dứt lời, liền quay đầu thản nhiên cười với Mộ Trầm Hoằng, nói: “Huống hồ ta cũng không xảy ra gì nguy hiểm, hoàng huynh của muộirất quan tâm đến ta, đã ngầm sắp xếp mật vệ bảo vệ luôn theo sát bảo vệ, cho dù ngày hôm đó ta có cưỡi Trầm Tuyết, cũng sẽ không xảy ra chuyệngì, chỉ là đáng thương cho Kiều tiểu thư, đã thay ta gánh lấy cực khổnày.”
Mộ Trầm Hoằng nhìn Cung Khanh cười họa lại: “Khanh Khanh mệnh cách tôn quý, luôn có trời cao che chở, tất nhiên không việc gì.”
A Cửu vừa nghe càng thêm bực mình, hai người bọn họ rõ ràng là kẻ xướngngười họa, cùng nhau liên minh để cảnh thị nàng. Vừa có thiên mệnh chechở, vừa có Mộ Trầm Hoằng bảo vệ, chẳng có ai đụng được đến một sợi lông của Cung Khanh.
Bệnh tình của Tuyên Văn đế không ổn định, lúc mê lúc tỉnh, Độc Cô hoàng hậutuy thấy trong lòng Tuyên Văn đế còn có bóng hình nữ nhân khác thì bấtmãn, nhưng cũng rất lo lắng cho long thể của ông, mỗi ngày đều túc trựckề cận bên đầu giường.
Lần này Tuyên Văn đế vừa tỉnh lại, đột nhiên nói với Độc Cô hoàng hậu: “Gọi Cung Cẩm Lan đến.”
Độc Cô hoàng hậu liền sai Minh Vũ: “Truyền Lễ bộ thượng thư yết kiến.”
Tuyên Văn đế sau khi uống thuốc xong thì nhắm hai mắt lại.
Độc Cô hoàng hậu lặng lẽ chăm sóc, trong lòng cảm xúc ngổn ngang trăm mối.Trước đây lúc ông ta còn mạnh khỏe, cả ngày bà chỉ chăm chăm để ý xemtrong lòng ông ta có mình hay không, còn hôm nay, lúc ông ta thương thểnguy kịch thế này, bà lại không dám cầu xin nhiều điều, chỉ mong ôngđược tai qua nạn khỏi, mạnh khỏe lâu dài. Đúng thực là lòng tham của con người không có đáy.
Qua một canh giờ, Cung Cẩm Lan vội vã đi tới.
Độc Cô hoàng hậu cho hắn vào.
Tuyên Văn đế nói: “Ngươi ở đây, hầu hạ trẫm.”
Độc Cô hoàng hậu giật mình sửng sốt, không nghĩ hoàng thượng cho gọi hắn đến là vì chuyện này.
Cung Cẩm Lan cũng rất ngạc nhiên, thông thường thì ai hầu hạ hoàng thượngcũng đều được, nhưng ở Hành cung này, kẻ hầu người hạ có cả trăm người,cớ gì phải sốt sắng gọi mình từ kinh thành tất tả đến đây để hầu hạ, dùsao mình cũng là người đứng đầu lễ bộ, cả một núi công việc có thể không quản sao? Xét về tình về lý, thì chắc chắn không đến lượt đích thân Lễbộ thượng thư phải đến hầu hạ hoàng thượng thế này.
Nhưng nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, Cung thượng thư vẫn phải tất cung tất kính ở lại Hành cung để làm thay những việc của nội thị.
Cung Khanh và mẫu thân đều kinh ngạc mãi không thôi.
Cung phu nhân nói: “Chẳng lẽ là hoàng thượng sốt cao nên u mê rồi? Sao lại gọi phụ thân con đến để hầu hạ?”
Cung Khanh cũng suy nghĩ trăm đường mà không sao lý giải được.
Cung Cẩm Lan dù sao cũng không thể ngờ rằng, Tuyên Văn đế lại để hắn cựcnhọc đêm ngày ở trong điện hầu hạ mình, ngay cả đêm xuống cũng bắt hắnmang chăn đệm đến nằm ngay dưới đất để tiện bề chăm sóc. Loại đãi ngộnày thật đúng là làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi.
Độc Cô hoàng hậu càng nghĩ càng thấy lập dị quái gở. Trong lúc trọng bệnh,lẽ nào người thân cận nhất của ông ta không phải là mình, mà lại làngoại thần này?
Thừa lúc Cung Cẩm Lan đi tắm giặt, Độc Cô hoàng hậu đến bên cạnh giườngTuyên Văn đế lặng lẽ tỉ mỉ quan sát. Mấy ngày này ông tiều tụy đi thấyrõ, hốc mắt sâu hoắm, chòm râu dưới cằm cũng để lộ ra màu xám trắng.
Độc Cô hoàng hậu cầm lòng không đặng, dâng lên một nỗi xót xa, ông cũng đã già rồi.
“Sao hoàng thượng lại muốn để Cung thượng thư hầu hạ?”
“Bởi vì, hắn chính là kẻ đã khiến trẫm phải kìm nén tâm sự cả đời, trẫm cóthể đại hạn đã tới, cho nên muốn giải tỏa tâm nguyện.”
Lời này vừa nói ra, Độc Cô hoàng hậu cả kinh thất sắc.
Tuyên Văn đế lạnh lùng nói: “Trẫm không thích nữ nhân, cho nên trước đây đã lập lời thề như vậy. Giờ nàng đã hiểu chưa?”
Độc Cô hoàng hậu nghe mà run lẩy bẩy, đột nhiên cảm thấy việc mười mấy nămqua mình cứ ghen tuông ấm ức trong lòng đúng là thực buồn cười.
Tuyên Văn đế nằm ở đó, bình tĩnh, thoải mái, dường như nói ra được bí mật riêng tư giấu kín cả đời, đã siêu thoát viên mãn.
Hai hàng lệ đột nhiên từ trong hốc mắt tứa ra, khiến Độc Cô hoàng hậu nhìnkhông rõ người đang ở trước mặt, đó là người đã từng cùng mình đầu ấptay gối suốt nửa đời người này ư, vậy mà sao đến tận lúc nhắm mắt xuôitay, mình mới biết được tâm sự trong lòng ông ta, bí mật này đã khiến bà nhận ra, mình đã quấn quýt bên ông ta cả đời, nhưng hoàn toàn sai lầmrồi.
Cung Cẩm Lan ở bên ngoài điện đợi rất lâu, cho đến tận lúc Độc Cô hoàng hậunhư kẻ mất hồn từ trong bước ra. Bà nhìn thấy hắn, ánh mắt đột nhiênlạnh lùng quét qua.
Thực là buồn cười, người trong lòng ông ta lại là Cung Cẩm Lan kia. Chẳngtrách năm đó khi ép ông ta lập lời thề, ông ta lại vui vẻ thoải mái đồng ý như vậy, chẳng trách gì mấy năm gần đây chẳng để ý gì đến nữ sắc,chẳng trách gì mấy năm gần đây, Cung Cẩm Lan một bước lên mây, quan vậnhưởng dụng. Chẳng trách mấy năm gần đây được ban ân sủng không ngừng, kể cả đi tuần cũng dẫn theo hắn đi, thì ra là vậy.
Độc Cô hoàng hậu thất thần bước trong Hành cung.
Minh Vũ dẫn theo mấy cung nữ không dám lên tiếng lặng lẽ đi sau.
Chẳng biết thế nào mà Độc Cô hoàng hậu lại đi thẳng đến bên ngoài Trường Bình cung, lúc dừng lại bà nghe thấy bên trong có tiếng cười. Đó chính làtiếng cười của Cung phu nhân, vừa sảng khoái dứt khoát lại vô cùng mạnhmẽ. Bà đột nhiên gỡ bỏ mối hận thù đối với Cung phu nhân suốt hai mươinăm qua trong lòng mình. Đột nhiên lại nghĩ, dựa vào cái gì mà ta cả đời đau khổ, còn ngươi thì vô tư thoải mái chẳng biết chút gì, cả tiếngcười của ngươi cũng hài lòng thoải mái đến vậy.
Mấy lời nói kì quặc kinh động lòng người của Tuyên Văn đế đã chạm đến điểm giới hạn của hoàng hậu, bà mê hoặc trừng mắt đi vào.
Cung phu nhân và Cung Khanh đang cùng nhau phơi nắng ở hành lang. Vừa thấyĐộc Cô hoàng hậu, cả hai đều giật mình ngạc nhiên, vội đứng dậy kiến lễ.
Độc Cô hoàng hậu đứng cách một bậc thanh, nhìn Cung phu nhẫn vẫy vẫy: “Ngươi lại đây.”
Cung Khanh nhìn thấy, vội ôm chặt lấy tay Cung phu nhân, định đi cùng.
Nhưng Độc Cô hoàng hậu đã ngăn nàng lại: “Ta và mẫu thân con có vài chuyện muốn nói.”
Cung phu nhân liền đi theo hoàng hậu.
“Ngươi có biết vì sao hoàng thượng lại để phu quân của ngươi đến hầu hạ không?”
Độc Cô hoàng hậu thân khoác áo mỏng đứng trong gió lạnh, nhìn có chút tiềutụy, dường như đã già đi rất nhiều, nếu so với Cung phu nhân vẫn đangchâu tròn ngọc sáng, thì giống như hơn cả chục tuổi.
“Thần phụ không biết.”
“Là vì hoàng thượng rất thích hắn.” Ngữ khí của Độc Cô hoàng hậu chát đắng, nói xong bà thỏa mãn nhìn sắc mặt Cung phu nhân đang bàng hoàng ngạcnhiên, rồi quay người rời đi.
Cung phu nhân ngây ngẩn một lúc, rồi đột nhiên lắc đầu cười cười, chuyện sao có thể.
“Mẫu thân, hoàng hậu đã nói gì vậy? “Cung Khanh thấy Độc Cô hoàng hậu đã rời đi, liền chạy đến hỏi.
Cung phu nhân ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng rất lo lắng, Độc Cô hoàng hậu chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đến đây để nói những lời này, nếu không có đủ bằng chứng cũng sẽ không dựng chuyện vô khống đểlàm vấy bẩn thanh danh của Tuyên Văn đế như vậy.
Bà càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, tính tình xưa nay vốn dĩ nóng nảy,liền lập tức muốn tra ra manh mối. Thế là bà liền nhằm hướng tẩm cungcủa Tuyên Văn đế mà đi.
Vừa vặn Tiết Lâm Phủ đang đổi thuốc cho Tuyên Văn đế. Cung phu nhân thấyphu quân mình đang đứng trông giữ bên ngoài điện, liền nói: “Thiếp muốncầu kiến hoàng thượng.”
Cung Cẩm Lan nhìn phu nhân khó xử, “Tiết ngự y đang đổi thuốc bắt mạch chohoàng thượng, đợi một lát ta sẽ vào bẩm báo.” Hắn đã phát hiện thấy phunhân của mình trong lòng có chút thấp thỏm, đang nghĩ mãi tận đâu.
Đợi một lát, cuối cùng Tiết Lâm Phủ cũng từ trong điện đi ra, Cung phu nhân lập tức giục: “Phu quân mau vào báo đi.”
Cung Cẩm Lan lặng lẽ đi vào, chần chừ một lúc mới cẩn thận nói: “Hoàng thượng, thần thê Hướng thị cầu kiến.”
Hắn cho rằng Tuyên Văn đế nhất định sẽ không gặp, nhưng không ngờ Tuyên Văn đế lại yếu ớt cử động ngón tay: “Cho vào!”
Cung phu nhân đi vào trong điện chỉ thấy màn buôn trướng phủ, long thể đượcđắp một chiếc chăn dày màu vàng tươi, mặt trên thêu kim long vân hải,tạo thành một mảng lóng lánh, còn bàn tay thì trắng xanh nhợt nhạt, đặt ở bên ngoài chăn.
“Thần phụ khấu kiến hoàng thượng.”
“Bình thân.”
Mới có mấy ngày mà giọng nói của Tuyên Văn đế đã yếu ớt giống như biếnthành một người khác vậy, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hốc mắt hõm sâu,đôi mắt vốn anh tuấn lanh lợi giờ bỗng chốc đã mất đi thần thái.
“Ta biết vì sao ngươi muốn gặp ta.”
Cung phu nhân vừa nghe thấy chữ “ta” thì giật mình, mơ hồ nhớ lại sự việcnăm đó, lúc đó hắn vẫn còn là một chàng hoàng tử chưa có thế lực, còn bà là đưa cháu gái được hoàng thái phi ân sủng nhất, Hướng thái phi thìluôn được tiên hoàng sủng ái, Tuyên Văn đế lúc đó ở trước mặt bà luôn tỏ ra vô cùng khiêm tốn hiền lành, chứ không ỷ vào thân phận hoàng tử củamình mà lên mặt kiêu ngạo.
Tuyên Văn đế nói: “Trong lòng hoàng hậu luôn nghi ngờ ta có tình ý với ngươi, cho nên ta đành phải nói dối bà ấy một lần, nếu như sau này ta chết đi, bà ấy sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”
Cung phu nhân trong lòng thảng thốt, thật không thể tin được.
“Thanh Thư, A Cửu lúc còn nhỏ rất giống ngươi. Hoang dại đáng yêu, tự do tùyhứng, ta không muốn uốn nắn nó nhiều vì nghĩ lớn lên nó có thể giống như ngươi, vậy thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, càng lớn, nó lại cànggiống mẫu hậu của nó.”
Cung phu nhân không thể thốt nên lời, nhưng đã hiểu tất cả.
Tuyên Văn đế buồn bã nói: “Hy vọng ngươi không oán ta. Điều ta có thể làm, chỉ có bấy nhiêu.”
“Thần sao dám oán trách người…” Giọng Cung phu nhân có chút nghẹn ngào,“Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, hoàng thượng nhất định sẽ mệnh dài trămtuổi.”
Tuyên Văn đế mỉm cười, cơ hồ như đời này, chỉ cần có câu nói ấy, là đủ.
Tuyên Văn đế bị tổn thương thân thể lại còn mang tâm bệnh, cho dù Tiết LâmPhủ đã tận tình bốc thuốc chữa trị, điều dưỡng thêm nhiều ngày nhưng vẫn không khỏe lại như cũ. Mộ Trầm Hoằng liền dẫn Cung Khanh hồi cung xử lý chính sự trước, chỉ còn Độc Cô hoàng hậu và A Cửu ở lại Hành cung đểchăm sóc Tuyên Văn đế.
Người mà Độc Cô hoàng hậu tin tưởng nhất là Thuần Vu Thiên Mục, sau khi Tuyên Văn đế điều trị nhiều ngày không khỏi bà liền nghĩ đến hắn, triệu hắntiến cung để hỏi han thêm.
Thuần Vu Thiên Mục tính toán nói: “Bệnh tình của hoàng thượng thực ra khôngđáng ngại, chỉ là long thể của người đã nhiễm phải vận đen, cho nên mớihồi phục chậm chạp như vậy.”
Lời vừa nói ra, lập tức Độc Cô hoàng hậu nhớ đến việc của Tiết Giai, thầmnghĩ Thuần Vu Thiên Mục quả nhiên là thần nhân, đối với hắn lại càngthêm tín nhiệm kính nể vài phần.
“Vậy làm sao để hóa giải được?”
Thuần Vu Thiên Mục nói: “Có thể dùng việc vui để tống việc không may.”
Việc vui? Độc Cô hoàng hậu chau mày nghĩ ngợi, hôm này còn có việc gì vui?
A Cửu vừa nghe liền mừng vui sướng, đây đúng là một cơ hội tốt.
Sau khi Thuần Vu Thiên Mục cáo từ, A Cửu liền nói: “Mẫu hậu, muốn có việcvui thật đơn giản, trong cung đang có sắn một việc, mẫu hậu hãy tìm chohoàng huynh một lương đệ, như vậy chẳng phải việc vui sao?”
Độc Cô hoàng hậu chau mày, chuyện này trước đây vài ngày A Cửu đã đề cậpđến, lúc đó bà cũng có chút động lòng, dù sao thái tư phi Cung Khanhcũng không phải là người con dâu bà thích, chỉ là do thiên mệnh bất đắcdĩ nên bà phải chấp nhận. Bởi vậy bà đã sớm hạ quyết tâm, để ngày khácsẽ tìm cho nhi tử một lương đệ mà mình thích. Nhưng thái tử vừa kết hôn, e là Tuyên Văn đế sẽ dị nghị, nên bà đành đợi để nói đến sau. Giờ đây,Tuyên Văn đế cần một việc vui để tống xuất vận xui, quả là một cơ hộitốt.
A Cửu thấy Độc Cô hoàng hậu đang suy nghĩ, liền nói thêm: “Mẫu hậu, KiềuVạn Phương thông thư đạt lý, dũng cảm quyết đoán, lại đoan trang nghĩahiệp. Cung Khanh nhìn dáng vẻ thì nũng nịu ẻo lả, chẳng có chút khí thếcủa thái tử phi, lại càng không có khí phái hoàng gia.”
Độc Cô hoàng hậu gật đầu nói: “Đợi đến tết Nguyên Đán, hoàng huynh con quay lại Hành cung, lúc đó nói cũng chưa muộn.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã đến tết Nguyên Đán, vì long thểcủa Tuyên Văn đế vẫn chưa bình phục nên Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh quay lại Hành cung đón năm mới.
A Cửu chờ đợi ngày này đã lâu. Sau khi Cung Khanh tới Hành cung, ngày hôm sau nàng ta đã nhắc Độc Cô hoàng hậu gọi Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanhđến trước mặt.
Độc Cô hoàng hậu đem ý của Thuần Vu Thiên Mục nói thẳng cho hai người rõ.
Cung Khanh vừa nghe đến hai chữ “hỷ sự”, trong lòng trước hết nghĩ đến việchôn sự, nhưng Tuyên Văn đế hài tử chỉ có hai người một nam một nữ, đương nhiên hỷ sự sẽ không phải của Mộ Trầm Hoằng , vậy thì còn A Cửu. Nhưngnếu là hôn sự của A Cửu. thì chắc chắn cũng không cần gọi đến mình đểhỏi chủ ý, cho nên hỷ sự này nhất định sẽ liên quan đến Đông cung.
Quả nhiên, Độc Cô hoàng hậu nói với Mộ Trầm Hoằng: “Giờ đây phụ hoàng concần một hỷ sự để tống xuất vận xui, cho nên ta muốn Đông cung có thêmmột lương đệ.”
Cung Khanh lập tức tim đập thình thịch. Điều gì đến cũng phải đến, chỉ không ngờ là nhanh như vậy, không những thế còn núp dưới danh nghĩa Tuyên Văn đế tống xuất vận xui, xem ra, cho dù Mộ Trầm Hoằng không muốn, cũngkhông thể cự tuyệt.
Mộ Trầm Hoằng trong lòng chùng xuống. Nếu lúc này mà đưa ra ý kiến nghingờ lời nói của Thuần Vu Thiên Mục, thì cũng có nghĩ là nghi ngờ thiênmệnh mẫu nghi thiên hạ của Cung Khanh, sẽ không có lợi cho nàng sau này. Nếu phản đối ý kiến của Độc Cô hoàng hậu, không cưới lương đệ, thì lạimắc vào tội bất hiếu với Tuyên Văn đế.
Độc Cô hoàng hậu biết rõ nhi tử của mình tân hôn tình cảm ngọt ngào sayđắm, đối với Cung Khanh vẫn vô cùng nhiệt huyết, Cung Khanh lại là mộttrang tuyệt sắc giai nhân, trong lòng nhất định cũng không bằng lòng,nghĩ vậy bà liền quay sang hỏi Cung Khanh: “Thái tử phi có ý kiến gìkhông?”
Cung Khanh cười dịu dàng đáp: “Chỉ cần phụ hoàng long thể an khang, thầnthiếp không có ý kiến khác. Huống hồ có thêm một lương đệ thì càng cóthể phục vụ thái tử tốt hơn, thần thiếp cầu còn không được.” Nói rồiCung Khanh liền bước lại đứng nép sau Mộ Trầm Hoằng, nhìn hắn mỉm cười,hiền hậu dịu dàng.
Độc Cô hoàng hậu không ngờ Cung Khanh lại có biểu hiện rộng lượng như vậy,cho dù trong lòng muốn hay không muốn, nhưng biểu hiện trên mặt chỉ cónhững nét cam tâm tình nguyện, hiếu thuận vô cùng. Bà thầm nghĩ, đâyđúng là một người thông minh hiểu chuyện, so với mẫu thân hay ghen tị đố kị đanh đá của nàng ta thì quả thực mạnh mẽ hơn nhiều.
Nếu nhi tẩu đã gật đầu đống ý, thì chắc hẳn nhi tử sẽ không có ý kiến gì, Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Vậy ý của thái tử thế nào?”
“Mẫu hậu có thể chọn người?” Mộ Trầm Hoằng vừa nói dứt lời, đầu mày khẽ chau lại, thịt trên hông bị người khác véo một cái thật đau.
Độc Cô hoàng hậu lại nói: “Thực ra thì đã có sắn một người, đó chính làKiều Vạn Phương. Cuộc đi săn lần trước, phụ hoàng con cảm thấy nàng ấylà một người dũng cảm quyết đoán, có phong thái hoàng gia. Huống hồ,chân của nàng ấy cũng là vì thái tử phi mà bị thương, để nàng ấy làmlương đệ, xem như là bù đắp một phần, thái tử phi thấy thế nào?”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Mẫu hậu nó rất phải. Kiều Vạn Phương dung mạoxinh đẹp, trông rất hiền lương, nhi thần không có ý kiến gì, tất cả đềuđể cho mẫu hậu làm chủ.”
Mộ Trầm Hoằng khóe miệng nhếch lên, tiểu nha đầu, ngươi đúng là một kẻ thủ đoạn.
Độc Cô hoàng hậu không ngờ việc này lại thuận buồm xuôi gió đến vậy, liền chốt lại: “Vậy thì chúng ta chọn Kiều Vạn Phương nhé!”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Mẫu hậu, con người của Kiều Vạn Phương giỏi về tâm kế, không thể chọn nàng ta được.”
“Lời này là có ý gì?”
“Trong cuộc đi săn mùa thu lần trước, chân nàng ta bị thương không phải là dochiếc bàn đạp, là do nàng ta tự làm mình bị thương.”
“Sao có thể thế được?”
“Lúc đầu nàng ta nói con bạch mã phát cuồng, nàng ta muốn bỏ ngựa chạy thoát thân, nhưng chiếc bàn đạp đã giữ chân nàng ta lại nên không thể thoátra, ngầm ám chỉ làCung Khanh đã hãm hại nàng ta. Nhi thần đã đi điều tra người thợ làm ra chiếc bàn đạp đó, thực ra chiếc bàn đạp đó không hề có vấn đề gì cả, điều này khiến nhi thần cảm thấy có chút kì lạ, liền gọiTiết Lâm Phủ đến kiểm tra vết thương trên mắt cá chân của nàng ta, TiếtLâm Phủ khẳng định vết thương đó không phải là bị bàn đạp kẹp chặt gâynên, mà chính là vết thương do dao cắt .”
Độc Cô hoàng hậu vừa nghe đã giật mình hoảng sợ: “Thật không?”
“Nếu mẫu hậu không tin, có thể gọi nàng ta và Tiết Lâm Phủ đến đối chất.”
“Thôi đi.” Độc Cô hoàng hậu thất vọng xua tay, bà tuy không thích Cung Khanh, nhưng cũng không muốn tìm một lương đệ lắm mưu nhiều kế, e là sau nàyhậu cung lại không sóng yên gió lặng. Im lặng hồi lâu, bà lại hỏi: “Vậythì để chọn một người khác vậy.”
“Mẫu hậu bận chăm sóc phụ hoàng, nhi thần bận việc triều chính lu bù, khôngcó thời gian để ý đến việc này, chọn lương đệ không phải là việc vui duy nhất để phụ hoàng tống xuất vận xui, trước mắt có một hỷ sự khác.”
“Hỷ sự gì?”
“Cung Khanh có tin vui rồi.”
Độc Cô hoàng hậu Cung Khanh: “Có thật không?”
Cung Khanh xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên là mặc nhận.
Độc Cô hoàng hậu cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Bà không thích nhi tẩu, nhưng không phải là không thích cháu nội. Hơn nữaTuyên Văn đế lại sinh được ót con, chỉ có thái tử là con trai duy nhất,Cung Khanh mang thai thì đúng thực đó là tin vui lớn nhất rồi còn gì.
Rời khỏi điện, Mộ Trầm Hoằng vừa đi vừa xoa xoa thắt lưng, than vãn: “Tiểunha đầu thật đúng là hạ thủ không nương tay, định cấu véo đến dứt da tím thịt sao?” Lời còn chưa hết, trên mu bàn tay lại trúng thêm một chiêu.
Cung Khanh khẽ hừm một tiếng: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chàng đã đồng ý với thiếp, đừng có mà nuốt lời.”
“Ta sao dám chứ.”
Mộ Trầm Hoằng cười hà hà ôm lấy ái thê, tay đặt trên bụng nàng, mừng vuihoan hỷ nói: “Hài tử này, con đúng thật là một vị cứu tinh am hiểu ýngười khác.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Này, tên mụ của con gọi là Tinh nhi thì thế nào?”
“Quá hay!”
Sáng sớm hôm sau, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo Cung Khanh đến thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu.
Tuyên Văn đế thần sắc đã tốt hơn rất nhiều, trên nét mặt cũng lấp lánh những tia mừng vui.
Độc Cô hoàng hậu nói: “Hôm qua ta đã nói tin vui cho phụ hoàng con biết,tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, Thuần Vu Thiên Mục đúng làtài giỏi hơn người.” Nói xong liền nhìn Cung Khanh cười: “Con thiếu gìchỉ cần nói với ta một tiếng.”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hoàng hậu mỉm cười với mình, lộ ra chiếc lúmđồng tiền trên má, Cung Khanh đáp lễ nói: “Đa tạ mẫu hậu, con khôngthiếu gì, chỉ cần phụ hoàng long thể an khang là tốt rồi.”
Mọi người trong lòng đều hoan hỷ, chỉ có A Cửu phụng phịu trong lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bụng của Cung Khanh ngắm đi ngắm lại.
Mộ Trầm Hoằng thấy tâm tình của mẫu hậu tốt, liền nhân cơ hội đề xuất mời Cung phu nhân vào cung để chăm sóc thái tử phi.
Độc Cô hoàng hậu tuy trong lòng không vui nhưng cũng không có lý do gì đểcự tuyệt. Thái tử phi hay hoàng hậu có thai, truyền mẫu thân vào cungchăm sóc là chuyện bình thường, năm xưa lúc bà mang thai, cũng đã mờiThái phu nhân vào cung chăm sóc mấy tháng.
Tuyên Văn đế bệnh nặng mới khỏi không thể ngồi lâu, Mộ Trầm Hoằng ở lại nóichuyện chốc lại, rồi dẫn Cung Khanh đứng dậy xin phép cáo từ. Trước khiđi hắn còn nhìn A Cửu nói: “A Cửu, muội qua đây, ta có chuyện muốn nóivới muội.”
Ra đến ngoài điện, Mộ Trầm Hoằng để Cung Khanh đi trước vài bước, còn mình đứng lại đợi A Cửu.
A Cửu vừa nhìn thấy đôi mắt sa sầm xuống của Mộ Trầm Hoằng thì trong lòng hơi lo lắng, tim đập thình thịch, chột dạ nói: “Hoàng huynh nhìn muộinhư vậy là có ý gì?”
Mộ Trầm Hoằng lặng im không nói, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghịnhìn nàng ta, thấy nàng ta có vẻ né tránh, liền nói: “Chuyện của KiềuVạn Phương là do muội bới ra phải không?”
A Cửu trong lòng giật thót, vội vàng phs nhận: “Không phải, hoàng huynhđừng đổ oan cho muội. Là mẫu hậu nghe lời Thuần Vu Thiên Mục mới quyếtđịnh làm như vậy, không liên quan đến muội.”
“Ta nói A Cửu muội thật sự rất ngu đần ngốc nghếch.”
“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vô cùng tức giận, lớn bằng từng này rồi, giờ lại bị người khác mắng cho là ngốc nghếch, đến cả hoàng đế hoàng hậu cũng chưa bao giờ quát nạt mắng mỏ nàng ta như vậy.
“Những lời của Thuần Vu Thiên Mục thực ra là cơ hội tốt để muội thực hiện ý đồ của mình, nhưng thật tiếc muội chỉ chăm chăm tìm cơ hội báo thù ngườikhác mà lại đánh mất đi cơ hội của chính mình.”
A Cửu ngớ người: “Hoàng huynh có ý gì?”
“Sao muội không nhân cơ hội này đề xuất chuyện hôn sự của mình với Thẩm Túy Thạch?”
A Cửu lại ngẩn ra, trong nháy mắt vô cùng hối hận, chính xác, sao khôngdựa vào lời nói của Thuần Vu Thiên Mục để đề xuất chuyện hôn sự củamình, lúc đó hoàng hậu có thể sẽ đồng ý. Nhưng thật đáng tiếc, tronglòng mình lúc đó chỉ nghĩ cách làm cho Cung Khanh buồn phiền, nên cănbản không nghĩ ra điều gì khác được. Giờ chắc đến, có hối hận cũng không kịp nữa.
Mộ Trầm Hoằng tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: “A Cửu, đến lúc nào muội mới trưởng thành đây? Muội mỗi ngày cứ chăm chú săm soi người khác, có từng nghĩsự tốt xấu của người khác có liên quan đến muội hay chưa? Muội khiến cho cuộc sống của người khác ngột ngạt đau khổ, thì muội mới thấy thoải mái hay sao? Muội muốn cuộc sống cả chúng ta không sướng vui hạnh phúc, thì đáng tiếc cuộc sống của muội cũng chẳng thoải mái vui vẻ gì.”
“Hoàng huynh, là huynh có ý gì?”
“Thẩm Túy Thạch trước đây vài ngày đã gửi tấu chương xin từ chức Trung Thư Xá Nhân, ra bên ngoài làm quan. Ta đã phê chuẩn. Ngày hôm kia hắn đã lênđường nhậm chức.”
“Hoàng huynh ngươi!” A Cửu vừa nghe đã cuống cuồng, chạy đến túm lấy tay áocủa Mộ Trầm Hoằng nói: “Hoàng huynh, huynh đã điều hắn đến nơi nào vậy?” Thảo nào mấy ngày hôm nay không nhìn thấy Thẩm Túy Thạch, nàng còntưởng phụ hoàng bị bệnh nặng nên không truyền hắn tiến cung.
“Ở một nơi cách kinh thành không xa lắm. A Cửu, chừng nào muội hiểuchuyện, thì ta sẽ điều hắn quay về. Nếu muội vẫn ngu muội xảo quyệt,luôn tính toán để mưu hại người khác, thì ta sẽ điều hắn đến nơi xa hơnvà không hẹn ngày quay lại.”
Mộ Trầm Hoằng nói xong liền chắp tay rời đi.
A Cửu đứng nguyên chỗ cũ như bị trời trồng, trong lòng vừa tức vừa hận,nhưng lại không biết phải làm thế nào. Thời gian này phụ hoàng đangdưỡng bệnh, mọi việc triều chính đề giao cho Mộ Trầm Hoằng xử lý, thậtkhông ngờ hắn lại âm thầm điều Thẩm Túy Thạch rời khỏi kinh thành nhưvậy.
Thời gian này, trong lòng A Cửu đã tích tụ vạn phần đau khổ, lại không biếtphải giải tỏa thế nào, đành lặng lẽ quay về cung của mình.
Chiếu theo lệ, mùng một đại niên, các triều thần đến Hành cung để chúc tếthoàng đế, còn các mệnh phụ phu nhân thì đến hậu cung để thỉnh an hoànghậu. Sau đó hoàng đế khai tiệc thiết đãi quần thần, ngợi khen phongthưởng cho những người có công.
Đến giờ thìn, mọi người trong Hành cung lần lượt chúc tết gia quyến của các triều thần.
Ngoài các phu nhân tiểu thư của lục bộ thượng thư, các thị lang, các công hầu phủ, còn có các vị cáo mệnh phu nhân, mọi người đến so với Quỳnh Lâmyến còn đầy đủ hơn nhiều, kể cả những người dù không khỏe, cũng khôngdám không đến.
Độc Cô hoàng hậu ngồi ở bên trên, tiếp theo là Cung Khanh, cả hai cùng tiếp nhận bái lạy chúc mừng của các mệnh phụ. A Cửu mắt thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Cung Khanh cuối cùng cũng đã ngồi trên vị trínàng ta, đời này nàng ta sẽ không còn cơ hội ngồi ở trên đầu, nhận báilạy như thế này.
Nếu so sánh hai người, thì rõ ràng Cung Khanh đã lặng lẽ leo lên vị trítrên đầu mình, hơn nữa giờ đây nàng ta còn đang mang thai, nếu hạ sinhhoàng tử, thì địa vị đúng thật là vững như bàn thạch.
Bình sinh nàng ta vốn không thể nào chấp nhận có kẻ khác vượt lên trên mình, nhưng cuối cùng có một người đã làm được như vậy, nàng ta ngoài việccắn răng ngậm miệng chấp nhận số mệnh này thì không còn cách nào khácnữa.
Đến giờ ngọ yến, Độc Cô hoàng hậu dẫn theo mấy vị nữ quyền ngồi vào vị trí.
Cung cách của cung yến so với Quỳnh Lâm yến thì cao hơn một bậc, hoàng hậuthay mặt cho hoàng thượng cảm tạ gia quyến của các chư vị triều thầntrong năm qua đã vất vả cực nhọc, sau đó là ban thưởng theo lệ.
Các cung nữ lần lượt bưng mâm bạc tiến vào, đặt túi tơ vàng trong mâm xuống trước mặt các vị phu nhân, bên trong túi đựng một trâm vàng và một nénbạc, giá trị của lễ vật tuy không lớn, nhưng có ngụ ý là kim ngọc mãnđường.
Các mệnh phụ đứng lên, quỳ tạ long ân. Sau đó cung yến mới chính thức bắt đầu.
Sau khi cung yến kết thúc, các mệnh phụ xin phép cáo từ, chỉ có Giang Vương phi tần ngần lưu lại chưa muốn rời đi.
Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta có việc muốn bẩm, liền cho mọi người lui ra.
Giang Vương phi quỳ rạp xuống đất, dập đầu thỉnh tội: “Thần nữ đáng chết, không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trừng phạt.”
Độc Cô hoàng hậu thấy bà ta thưa bẩm như vậy thì vô cùng bất ngờ, ngạcnhiên hỏi: “Linh Trang thông tuệ hữu lễ, hà cớ gì mà Vương phi lại thốtra những lời lẽ như vậy?”
Giang Vương phi nơm nớp lo sợ đáp: “Vài ngày trước đây nó muốn quay về GiangNam, lúc đi qua Đồng Châu thì xe ngựa bị hỏng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nó ngẫu nhiên gặp lại Thẩm đại nhân, thế là liền quyết lưulại Đồng Châu.” Giang Vương phi ấp a ấp úng, lắp bắp mãi mới nói xongmột câu, lời vừa dứt thì cả người đã toát mồ hôi lạnh
Độc Cô hoàng hậu hỏi: “Ở lại Đồng Châu rồi thế nào?”
Giang Vương phi cảm thấy thật khó để mở miệng tiếp lời, nhưng không nói thìhậu quả càng thêm nghiêm trọng, nên đành phải cắn răng kể: “Mộ ChiêuLuật sai người đến đón nó quay lại, nhưng nó nói mình và Thẩm đại nhânđã tự quyết định việc chung thân.”
Độc Cô hoàng hậu đằng hắng một tiếng rồi đứng dậy, cũng không biết là bà ta đang nổi giận hay cười, chỉ nghe thấy tiếng trách mắng: “Đúng là một kẻ to gan lớn mật, dám tự mình quyết định việc chung thân, nếu chuyện nàymà đồn ra ngoài thì hoàng gia còn mặt mũi nào mà tồn tại?”
Giang Vương phi phủ phục trên mặt đất, dập đầu nói: “Thần phụ không biết dạy dỗ nhi nữ, xin hoàng hậu trách phạt.”
Chuyện hôn sự của nữ tử trong hoàng thất đều phải do hoàng đế và hoàng hậu chỉ định. Mộ Linh Trang không chỉ mình tự làm chủ hôn sự của mình, mà người nàng ấy chọn lại chính là người mà hoàng đế hoàng hậu đã ngầm chọn làmphò mã – Thẩm Túy Thạch. Lúc Giang Vương phi nghe được tin này thì vôcùng kinh hãi, sợ đến nỗi suýt đã ngất đi.
“Nàng ta giờ ở đâu?”
“Đã mang về nhốt ở trong phủ, xin hoàng hậu trách phạt.”
“Vì nàng ta hành sự không nghĩ đến thể diện của hoàng gia, cũng không xemtrọng quy củ hoàng gia đã ban hành, nên phạt tước bỏ danh hiệu quậnchúa.”
Giang Vương phi do lo sợ nên đến đây trước để bẩm báo nhận tội, vốn nghĩ ĐộcCô hoàng hậu sẽ trừng phạt nặng hơn, nhưng không ngờ chỉ là tước đi danh hiệu quận chúa.
Lúc này, tâm tư của Độc Cô hoàng hậu có chút phức tạp. Khi vừa nghe nói MộLinh Trang và Thẩm Túy Thạch tự mình định đoạt chuyện chung thân, tronglòng đích xác là rất giận dữ, nhưng chỉ trong chốc lát đã lại cảm thấynhư trút được gánh nặng trong lòng. A Cửu bấy lâu nay vẫn nhất tâm si mê Thẩm Túy Thạch, khuyên bảo thế nào cũng không được. Giờ mọi việc đã đến nước này, âu cũng là giải quyết được triệt để, làm cho nó tắt hẳn hyvọng ở trong lòng. Cho nên, sau khi nổi giận lúc ban đầu, bình tĩnh suynghĩ lại thấy đây là việc tốt.
A Cửu vừa nghe nói đến việc này, lập tức làm loạn lên một hồi rồi đổ bệnh mất mấy ngày.
Sau đòn đả kích ấy, nàng ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ngay cả khi có thânphận công chúa, cũng phải cầu gì là được. Từ lúc này trở đi, tâm tínhnàng ta đã có thay đổi lớn.
Quay đi quay lại đã đến tết Nguyên Tiêu.
Tuyên Văn đế xưa nay là người ưa náo nhiệt, do thái tử phi có tin vui nên tâm tình vô cùng thoải mái, liền hạ lệnh tổ chức tết Nguyên Tiêu ở Hànhcung thật tưng bừng vui vẻ, náo nhiệt phi phàm, thề sẽ tạo thêm một phốTrường An nữa ở Hành cung.
Bắt đầu từ chiều, cung nữ nội thị trong Hành cung đã bận rộn luôn tay luônchân, bố trí sắp xếp, chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa, treo lụa phất phơlay động, cả không khí trong cung vô cùng mừng vui. Khi màn đêm buôngxuống, các ngọn đèn muôn hình muôn vẻ được đốt lên, nào là đèn cung đình màu sắc sặc sỡ, đèn kéo quân tinh xảo, đèn ngọc lưu ly lấp lánh, làmcho khung cảnh trong Hành cung càng thêm nguy nga tráng lệ, giống nhưcung điện trên thiên đường.
Ánh trăng ở Hành cung Nam Hoa cũng là một cảnh sắc vô cùng đặc biệt. Domuốn dẫn suối nước nóng từ trên núi đổ xuống, nên Hành cung dựa vào thếnúi để xây dựng, trên sườn núi có không ít những đình đài được tu sửalại, ở mỗi ngôi đình đều thắp đèn sáng trưng, trên mỗi cành cây hai bênđường dẫn lên đỉnh núi cũng treo đầy những ngọn đèn sáng, khiến cho conđường càng thêm lung linh tráng lệ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng vừanhú, những ngọn đèn sáng lấp lánh trên sườn núi khiến người ta có cảmgiác như một dải mây ngọc sáng lung linh. Ngôi đình trên đỉnh núi mờ mờtỏ tỏ giữa dải mây, một vầng trăng tròn trong trẻo như treo ngay trênđỉnh mái cong của ngôi đình, thực là mê hoặc.
Đối với Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng mà nói, tết Nguyên Tiêu còn có một ýnghĩa sâu xa khác. Cho nên Mộ Trầm Hoằng cố ý sai cung nhân khiêng kiệu, đưa Cung Khanh lên ngôi đình ở sau núi cùng nhau ngắm cảnh dưới ánhtrắng.
Trong ngôi đình sớm đã được chuẩn bị ấm áp như mùa xuân, bốn phía đều dùnggấm vóc quây lại, ở giữa có một chậu than lớn, ngọn lửa lớn ở trong đócháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng đỏ hồng phản chiếu lên gấm vóc, nhìngiống như một con rồng lửa đang uốn lượn. Những chiếc bàn đá ghế đátrong đình đều đã được phủ một lớp vải dày, trên mặt bàn bày rất nhiềunhững loại hoa quả khó thấy trong mùa thu đông.
Cung Khanh ngồi dựa vào chiếc ghế lót đệm mềm mại, phóng mắt nhìn những ngọn đèn dưới núi, lúc này những dân quê cũng bắt đầu kéo nhai đi ngắm đèntrên những con đường nhỏ, con đường ngoằn nghèo lên núi thắp không ítđèn lồng, nhìn giống như những chú đom đóm sáng lập lòe tô điểm cho sắcđen trong những đêm mùa hạ, vô cùng mỹ lệ.
“Ta vốn định cùng nàng lên đỉnh núi ngắm trăng, nhưng nàng đang mang thai,nên chúng ta ngồi đây ngắm cảnh, nàng có thích không?” Mộ Trầm Hoằng ômlấy nàng, mỉm cười dịu dàng, trong mắt hắn tràn đầy yêu thương. Hắn vốnlà người cao lớn tuấn mỹ, giờ dưới ánh trăng mờ tỏ, nhìn càng thêm phong tư lỗi lạc, Cung Khanh kìm lòng không đặng lại nhớ đến bằng giờ nămngoái, hắn giống như thần tiên xuất hiện trước mặt nàng, cứu nàng thoátkhỏi nguy hiểm, trong lòng nàng dần lan tỏa một xúc cảm vô cùng ấm áp.
“Khanh Khanh còn nhớ bằng giờ năm ngoái không?”
Nàng thản nhiên cười, rực rỡ như hoa mùa xuân: “Đương nhiên nhớ kỹ.”
“Còn nhớ ta đã nói gì không?”
Mặt nàng đỏ bừng, e thẹn không lên tiếng, hắn nói muốn nàng tặng hắn một giai thoại phong lưu.
“Nàng vẫn còn nợ ta một câu.”
“Câu gì?”
Hắn cắn vành tai nàng thì thầm nói. Nàng vừa nghe, mặt càng thêm đỏ. Dướiánh đèn, nét mặt nàng xinh đẹp như tranh, môi hồng má đỏ, vô cùng quyếnrũ, khiến hắn như si ngốc đưa tay miết nhẹ lên bờ môi mọng đỏ của nàng,mềm mại non tơ như một cánh hoa, thấp giọng: “Nói mau!”
Nàng cười e thẹn: “Chàng cũng chưa bao giờ nói, vậy dựa vào gì mà bắt thiếp nói?”
Mộ Trầm Hoằng đáp lời: “Ta còn phải nói sao? Ta vì muốn cưới được nàng màđã phải lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu, nàng đúng là tiểu nha đầu khôngcó lương tâm.”
Những lời này nghe có ý hờn giận nhưng vô cùng êm tai. Vậy mà nàng vẫn khôngchịu nói, sau một hồi nhăn nhó e thẹn, mới thỏ thẻ đầy xấu hổi: “Thiếpyêu chàng.”
Lời còn chưa dứt, đã bị hắn ôm chặt trong vòng tay.
“Có thật không?”
Nàng thò một ngón tay, khẽ chầm chậm viết lên ngực hắn một chữ “thật”.
Tất cả những ngôn từ hoa mỹ trên thế gian đều không thắng nổi một chữ này,trong lòng hắn vui mừng như điên, nhất thời cảm xúc trào dâng, kích động vô cùng, càng siết chặt nàng trong vòng tay, chỉ hận là xương cốt không thể hòa vào nhau, để một khắc cũng không chia lìa.
Cung Khanh dựa đầu vào ngực hắn, một cảm giác hạnh phúc chưa từng thấy tràodâng trong huyết quản của nàng, lúc này, nàng đang mang trong mình cốtnhục của hắn, nghe tim hắn đập thình thịch, ước nguyện duy nhất của nàng lúc này là thời gian hãy ngừng trôi, để nàng luôn được kề cận hắn, mãimãi đến đầu bạc răng long.
Vài tháng sau, là đến ngày Cung Khanh trở dạ.
Từ sáng sớm, Mộ Trầm Hoằ
ng đã thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Cung Khanh vừa đau bụng một chút, mặt hắn đã trắng bệch, lập tức noi: “Mau, mau gọi người đến.”
Cung phu nhân vừa thấy dáng vẻ thất kinh lo lắng của Mộ Trầm Hoằng thì phìcười nói: “Điện hạ, nữ nhân sinh hài tử đầu lòng phải đau một ngày mộtđêm, bây giờ vẫn còn sớm, điện hạ cứ đi lo việc của mình đi.”
Thái tử bị đuổi khéo khỏi phòng thì có chút lúng túng, nhưng lại quyến luyến không muốn rời đi, thôi đành tản bộ bên ngoài cung thất vậy, sau mấyvòng đi lại, mấy ngón tay chắp ở phía sau đã bị chính mình vê nhẵn.
Đến buổi chiều, các trận đau càng dồn dập hơn, khoảng cách càng lúc càngngắn, Cung Khanh đau đến nỗi không chịu nổi nữa, khóc thành tiếng.
Cung phu nhân cũng ruột đau như cắt, vừa cầm tay nhi nữ, vừa nói mấy lời động viên an ủi.
Mộ Trầm Hoằng ở bên ngoài nghe tiếng Cung Khanh khóc to, đầu mày càng nhíu chặt, vân vê ngón tay mãi không ngừng.
Cung phu nhân tuy ngoài miệng nói không việc gì, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng lo lắng. Sinh nở là việc rất cần sức lực, nhi nữ từ nhỏ đã đượcnâng niu yêu chiều nên cơ thể cũng có phần mềm mại yếu đuối, chưa từngphải làm việc gì hao tổn nhiều sức lực, giờ trải qua việc này thực đúnglà đau tận xương cốt.
Mãi đến tận hoàng hôn, hài tử mới oa oa chào đời.
Nghe tiếng khóc của hài tử, Mộ Trầm Hoằng đang đứng đợi sốt ruột bên ngoài liền chạy vào thềm ngọc hỏi: “Sao rồi?”
“Bẩm điện hạ, nương nương mọi việc đều tốt, mẹ con bình an, sinh một công chúa.”
Mộ Trầm Hoằng hai tay ôm ngực, vui mừng nói: “Bế hài tử cho ta nhìn một chút.”
Cung phu nhân ở trong phòng nghe thấy liền bật cười: “Người cha này thật đúng là nôn nóng.”
Sau khi mấy nhũ mẫu tắm rửa sạch sẽ cho tiểu Tình nhi, cuốn tã lótxong,Cung phu nhân liền tự tay bế ra khỏi nội thất, trao cho Mộ TrầmHoằng.
Mộ Trầm Hoằng đang định đưa tay ra đón lấy.
Cung phu nhân liền chau mày, “Tay điện hạ run như vậy, cẩn thận đừng làm rơi hài tử.”
Mộ Trầm Hoằng vội vàng rụt tay lại, nghiêng đầu nhìn nhi nữ đang được bọc trong tã lót.
Tiểu Tinh nhi tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng mí mắt tạo thành một đường congduyên dáng, chắc chắn đó sẽ là một đôi mắt đẹp, da thịt non tơ như cánhhoa, chiếc miệng nhỏ nhắn cực giống Cung Khanh.
Hắn nhìn hài tử không chớp mắt, cười đến nỗi mặt này không giãn ra được: “Đẹp, đẹp quá!”
Cung phu nhân lại phì cười, thái tử điện hạ anh minh thần vũ dáng mạo nhưtiên giờ đây lại nóng ngóng cười như si ngốc như vậy, thật đúng là buồncười.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng Cung Khanh yếu ớt vô lực thì thào ở bên trong: “Mẫu thân, để con nhìn.”
Cung phu nhân mỉm cười, bế tiểu Tinh nhi vào trong: “Lúc mẫu thân còn chưa kịp nhìn, thì phụ thân đã tranh nhìn trước mất rồi.”
Cung Khanh mệt mỏi đến nỗi toàn thân vô lực, ướt sườn sượt như là từ dướinước lôi lên, bà đỡ giúp nàng thay y phục, lau tóc cho khô, rồi mới đưatiểu Tinh nhi đặt ở bên cạnh.
Cung Khanh vừa nhìn thấy hài tử, liền cảm thấy dù có đau đớn hơn nữa nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Cung phu nhân vui mừng phấn khởi nói: “Tiểu nha đầu trắng tinh như ngọc xinh xắn đáng yêu, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêngthành.”
Mẹ nào chẳng thích người khác khen ngợi con mình, Cung Khanh cười thoảimái hài lòng không gì so sánh được. Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ yếu ớtcủa hài tử, trong lòng cảm thấy mật ngọt như sắp tràn ra cả xung quanh.“Điện hạ không thể vào.”
Kết quả, cả một đám người nhưng không ai có thể ngăn được thái tử, Mộ TrầmHoằng bước vào trong thất, đi nhanh tới trước giường, Cung phu nhân tứcthời đứng dậy, nhường chỗ ở bên giường cho hắn.
“Khanh Khanh, nàng vất vả rồi.” Mộ Trầm Hoằng đặt tay lên má Cung Khanh, nhènhẹ vuốt ve gương mặt của nàng như bày tỏ vạn phần thương cảm.
“Đáng tiếc lại là một nhi nữ.”
“Ta thích nhi nữ.”
Cung Khanh chu môi cười: “Đừng để mẫu hậu nghe thấy. Nếu không lão nhân gia người lại vô cùng thất vọng.”
Mộ Trầm Hoằng ghé sát tai nàng cười nói: “Lần sau chúng ta sẽ cố gắng.Ngày tháng còn dài, nàng muốn sinh bao nhiêu hài tử phu quân ta đều cóthể đáp ứng hết.”
Cung Khanh mặt đỏ bừng xấu hổ, nghiêm giọng nói: “Chàng mau đi ra đi.”
“Để ta nhìn ngắm Tinh nhi của chúng ta một lát.” Mộ Trầm Hoằng trêu đùa cầm bàn tay nhỏ xíu của nhi nữ, dịu dàng nói: “Tinh nhi, gọi phụ vương đi!”
“Phì!” Cả Cung phu nhân và Cung Khanh đều phì cười. Đúng là chưa bao giờ thấy một người cha nào nôn nóng như vậy.
Mộ Trầm Hoằng cũng cười để che giấu sự lúng túng, rồi bịn rịn rời đi.
Độc Cô hoàng hậu nghe nói Cung Khanh sinh nhi nữ, niềm vui sướng trong lòng thoáng chốc đã tiêu tan mất nửa. Nhưng Tuyên Văn đế lại rất vui mừng,ban thưởng cho trưởng tôn nữ bao nhiêu đồ tốt.
Mộ Tinh đầy tháng, Tuyên Văn đế tại Sướng Xuân uyển tổ chức đại yến quần thần, cả triều được nghỉ ba ngày.
Cung Khanh nói nhỏ: “Chúng ta làm vậy có phải là hơi phô trương quá không?”
“Ta có tuổi rồi mới sinh nữ nhi bảo bối, vui một chút thì có làm sao?”
Cung Khanh phì cười: “Chàng đã có tuổi?”
Mộ Trầm Hoằng đưa mắt lườm nàng, hừ giọng: “Đại đa số nam nhân trạc tuổi ta nhi tử đều đã biết rót rượu rồi.”
Cung Khanh cười không dừng được: “Vậy còn chàng thì sao?” Những lời thừa này lẽ ra nàng không nên nói.
Hắn u uẩn nhìn nàng: “Không phải là chờ nàng sao, vì nàng mà ta phải giữ thân như ngọc.”
Cung Khanh cười tươi như hoa: “Thiếp không tin.”
Hắn kề sát má nàng, thấp giọng năn nỉ: “Tối nay được không?”
Mặt nàng đỏ bừng, đẩy hắn ra: “Không được.”
“Khanh Khanh ngoan, ta đã nhịn mười tháng rồi, nàng xem đi…”
“Không được.” Nàng đẩy hắn ra, cười xinh tươi quyến rũ: “Điện hạ hai mươi nămtrước đã nhịn rất tốt, mười tháng qua thì có nghĩa lý gì?”
“Khanh Khanh ngoan, ta xin nàng…” Hắn đè nàng xuống giường, nhưng đáng tiếc dù có cầu khẩn thế nào, nàng cũng chỉ cho hắn thân mật sơ sơ bên ngoài, Mộ Trầm Hoằng vừa yêu vừa tức, nhay cắn cho nàng mấy cái rồi mới thở hổnhển buông tha, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, đợi hai tháng, đợiTinh nhi bách thiên, xem ta trừng phạt nàng thế nào.”
Cung Khanh cười khanh khách nói: “Ai thèm sợ chàng.”
Thoáng cái đã đến ngày Mộ Tinh trong bách thiên, trong cung lại được phen yến tiệc linh đình.
Nghĩ đến những lời Mộ Trầm Hoằng đã nói trong ngày đầy tháng Tinh nhi, CungKhanh cũng cố ý sửa soạn, đợi chờ hắn đến. Nhưng không ngờ, đợi đến lúclên đèn rồi mà vẫn chẳng thấy hắn đâu. Phái người đi thăm dò mới biếtthái tử đang xử lý chính sự, công việc chưa xong, muốn nương nương đinghỉ trước.
Cung Khanh vừa nghe liền sai người chuẩn bị đồ ăn khuya đích thân đưa đến cho Mộ Trầm Hoằng.
Ngồi trên kiệu, tinh quang mờ mờ tỏ tỏ trên đỉnh đầu, những ngọn đèn lồngsáng lung linh tô điểm hai bên đường đi khoáng đãng, khiến màn đêm côtịch bỗng trở nên mỹ lệ lạ thường.
Lý Vạn Phúc và mấy nội thị đang canh giữ trước cửa thư phòng, ánh sáng bên trong hắt ra qua khe cửa.
“Sao nương nương lại đến đây?” Lý Vạn Phúc thấy Cung Khanh đến liền vội vã quỳ xuống thi lễ.
“Ta mang đồ ăn khuya đến cho điện hạ.”
Lý Vạn Phúc cười hì hì vén rèm nói: “Mời nương nương.”
Sau khi Cung Khanh đi vào, mắt chợt sáng lên, trước mặt là một bức tườngbày đầy sách, ở giữa phòng đặt một long án lớn, phía sau là long ỷ, được phối bởi hai màu vàng đen, lộ rõ vẻ tôn quý uy nghiêm.
Mộ Trầm Hoằng ngồi sau long án, ánh nến chiếu rọi lên dung mạo tuấn mỹ của hắn, lông mày như kiếm mắt sáng như sao, kể cả lúc hắn chau mày nhìncũng vô cùng cuốn hút.
“Phu quân.” Cung Khanh khe khẽ gọi một tiếng, đúng là người thanh tiếng nóicũng thanh, đến cả giọng điệu gọi hắn của nàng cũng mềm mại dịu dàng, êm đềm như nước chảy.
Mộ Trầm Hoằng từ đống tấu chương ngẩng đầu lên, thấy một mỹ nhân duyêndáng đáng yêu đang đứng trước mặt, áo choàng màu đỏ từ đầu đến chân, cổáo viền lông chồn trắng như tuyết, hai quả cầu nhỏ ở đầu cổ áo trắngtinh rủ xuống, khiến cho gương mặt xinh đẹp nghiêng ngước nghiêng thànhcàng thêm thanh tú mỹ miều.
Ánh mắt dịu dàng, bờ môi căng mọng, vòng eo nhỏ nhắn, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, bức họa mỹ nhân này lập tức khiến cho thư phòng đang trầmtĩnh cô tịch sáng bừng lên.
“Khanh Khanh, sao nàng lại đến đây?” Hắn mừng vui quá đỗi và xen lẫn chút ngạc nhiên.
“Đã đến giờ này rồi sao chàng vẫn chưa về nghỉ?” Nàng nửa quan tâm nửa hờndỗi nói, rồi đi đến trước mặt điện hạ mở hộp đồ ăn ra. “Chàng có đóikhông?” Nàng bê đồ ăn khuya đến đặt trên bàn, rồi lại đặt thìa ăn vàotrong bát. Tuy chỉ là một chút điểm tâm bình thường, nhưng là món ăn domỹ nhân đưa tới, nên hắn đặc biệt thích mê người.
Mộ Trầm Hoằng kéo nàng ngồi lên chân mình, tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng: “Ta vừa mệt vừa đói, Khanh Khanh đút cho ta.”
Cung Khanh đành phải mỉm cười múc một thìa, đưa sát đến bên miệng hắn.
Hắn mỉm cười liếc mắt nhìn nàng: “Không phải đút thế này.”
“Vậy phải đút thế nào?”
Hắn cười di di môi nàng, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh.
Cung Khanh đỏ bừng mặt, bỏ thìa vào trong bát, lên giọng: “Thiếp không biết.”
“Nàng không biết, vậy ta sẽ dạy cho nàng.” Nói rồi hắn xúc một thìa cho vào miệng, sau đó kề sát miệng nàng mà mớm qua.
Nàng định tránh, nhưng đã bị hắn ôm chặt trong lòng, chiếc cằm của nàng đãbị hắn giữ chặt. Hắn cười tủm tỉm ngậm miếng rượu nếp trong miệng, dùnglưỡi tách miệng của nàng ra rồi mớm vào trong đó, những hạt rượu nếptròn tròn trượt xuống, trộn lẫn với canh ngân nhĩ, vừa trơn vừa ngọt.
Đút xong một miếng, hắn lè lưỡi liếm một vòng quanh bờ môi anh đào căng mọng của nàng, cười nói: “Nàng thấy thế nào?”
Cung Khanh mặt càng thêm đỏ, đẩy hắn ra nói: “Rõ ràng là chàng có thể tự ăn được mà.”
“Khanh Khanh không đút, ta không ăn.”
Thế là nàng đành phải đút từng miếng như vậy cho đến hết, rồi đỏ mặt nhìn hắn: “Ăn đã no chưa?”
Hắn cười tinh quái: “Càng đói hơn.” Dứt lời, liền đè nàng xuống long án,cúi đầu hít hít ở cổ nàng: “Khanh Khanh thật thơm. Bộ xiêm y này thậtđẹp, là nàng cố ý mặc cho ta ngắm đúng không?”
Bộ xiêm y này là nàng mới may, eo cao cổ thấp, khiến cho bộ ngực căng đầycủa nàng thêm gợi cảm quyến rũ. Nàng vừa nghe hắn nói mặt càng thêm đỏ,thật đúng là oan uổng, không phải nàng cố ý mặc bộ xiêm y này để cám dỗhắn. Vòng ngực của nàng sau khi sinh đột nhiên tăng lên đáng kể, nênđành phải may mấy bộ xiêm y mới, chiếc váy màu hồng son này là nàngthích nhất, nên cố ý mặc vào ngày Tinh nhi tròn bách nhật.
Hắn tháo thắt lưng của nàng ra, để lộ cặp tuyết lê đẫy đà trắng muốt,“Khanh Khanh, chỗ này của nàng càng ngày càng to ra càng thêm đẹp.” Saumấy phen bị hắn vê nặn giày vò, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, nhưng vẫndịu dàng nói: “Đừng, đừng ở đây.”
Hắn tủm tỉm cười nói: “Trên long án sinh long tử thì thế nào?”
“Chàng…” Nàng vừa nghe hắn nói muốn làm ở chỗ này, vội cuống lên định trượt xuống thoát thân.
Nhưng hắn nào có định buông tha cho nàng, chiếc chân ngọc ngà của nàng vừa nhấc lên, đã bị hắn đè chặt xuống.
Chỉ nghe kéo “toạc” một tiếng, chiếc váy lần này lại bị hắn xé tan. Lúcnày, nàng thật sự buồn bã không ngớt, lần trước mặc chiếc váy đỏ đã bịhắn xé thành mười mấy mảnh, ngày hôm nay lại diễn y chang, cái tật thích xé váy của hắn lại tái phát rồi.
Hắn vừa xé vừa cười thích thú: “Chiếc váy này quả nhiên hay lắm, đa tạ Khanh Khanh có ý tốt.”
Hắn nói vậy, như thể nàng cố ý mặc váy đến đây cho hắn xé, nàng vừa xấu hổvừa tiếc nuối bộ xiêm y mới, liền sẵn giọng: “Đừng xé nữa, một lát thiếp làm sao có thể quay về.”
“Lát nữa ta bế nàng về.” Nhẫn nhịn chịu khổ suốt mấy tháng, giờ đây dục niệm trong hắn bộc phát không thể vãn hồi, những tấu chương giá bút trênlong án đều bị một phen rung lắc rơi hết xuống đất, tấp lại thành mộtđống hỗn độn.
Trên bàn giá cắm nến lung lay sắp đổ, hắn liền một tay đỡ lấy, đưa sát lại gần, mượn ánh nến để ngắm nàng rõ hơn.
Da thịt nàng như ngọc như tuyết, ửng hồng sắc nhạt, đầy đặn mượt mà, khiến cho hắn huyết mạch trào dâng, xưa nay nàng hay xấu hổ, chuyện ái ân chỉ có thể thực hiện trong bóng tối, nhưng đêm nay dưới ánh nến, hắn đượcthỏa mãn ngắm nhìn những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể nàng nhấp nhôlên xuống, dán chặt dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ, trên sắc mặt cònnhuộm vẻ phong tình ướt át, đê mê thỏa mãn, thực đúng là câu hồn đoạtphách.
Hắn thỏa mãn giơ giá cắm nến lên, muốn nhìn thêm cho thật tỉ mỉ.
Cung Khanh cực thẹn, giơ chân đá vào chiếc giá nến đang cầm trong tay hắn, nến vụt tắt, trong thất lập tức tối om.
Hắn cười nói: “Khanh Khanh đá giỏi lắm!”
Cung Khanh vội nói: “Mau châm nến, nếu không Lý Vạn Phúc thấy nến tắt nhất định sẽ đi vào.”
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng của Lý Vạn Phúc ở bên ngoài vang lên: “Điện hạ, điện hạ.”
Mộ Trầm Hoằng cất cao giọng nói: “Không có việc gì.”
Trong thất im lặng, chỉ nghe thấy mấy tiếng sột soạt nhưng không biết đó là tiếng gì.
Lý Vạn Phúc ngoáy ngoáy lỗ tai, điện hạ, nô tài chẳng nghe thấy gì cả.
Cung Khanh sinh hạ nữ nhi, Độc Cô hoàng hậu tất nhiên thất vọng mãi khôngthôi, nhưng vừa khéo cũng có lý do để chọn cho Mộ Trầm Hoằng thêm mấylương đệ tiện bề chăm sóc hầu hạ.
Mùa xuân Cao Xương Vương tác loạn, Tuyên Văn đế lại thêm một lần nữa xuấtbịn đánh dẹp, liên tục nửa năm, cuối cùng cũng bình định An Tây, CaoXương Vương gửi thư hàng.
Tướng bảo vệ đại đô An Tây, Trịnh Giác Trí là biểu huynh của Độc Cô hoànghậu, lần này bình định An Tây có công rất lớn. Độc Cô hoàng hậu liềnnhân cơ hội này đề xuất cho nhi nữ của Trịnh Giác Trí là Trịnh Linh Tuệlàm lương đệ thái tử.
Tuyên Văn đế vừa nghe đã không vui nói: “Phu phụ thái tử cầm sắt hài hòa, nàng hà tất phải chọc gậy bánh xe gây khó dễ?”
“Là bởi thiếp suy nghĩ cho hoàng tự.”
Tuyên Văn đế cười nhạt: “Nếu hoàng hậu suy nghĩ cho hoàng tự, thì sao không để cho trẫm nạp thêm mấy hậu phi?”
Độc Cô hoàng hậu tức giận, cổ họng nghẹn cứng, hồi lâu mới nộ khí xungthiên nói: “Tóm lại, nếu nàng ta không sinh được nhi tử, bản cung nhấtđịnh sẽ nạp thiếp cho thái tử, hoàng thượng đừng hòng có ngăn cản thầnthiếp.”
Dứt lời, liền đứng dậy phất áo rời đi.
Lần tranh luận này của đế hậu truyền đến Đông cung, không nghi ngờ gì điềuđó đã trở thành tảng đá đè nặng trong lòng Cung Khanh. Giờ đây đối vớinàng mà nói, vạn sự xem như đã hài lòng, chỉ còn áp lực duy nhất là phải sinh nhi tử, tuy Mộ Trầm Hoằng đối với nàng vô cùng sủng ái, đối với Mộ Tinh hết mực yêu thương, nhưng hoàng vị cần phải có người kế tục, nàngbất luận thế nào cũng phải sinh ra một nhi tử nữa.
Gần đây, Độc Cô hoàng hậu đã nói xa nói gần rằng nếu Cung Khanh không sinhđược nhi tử, thì nhất định trong hậu cung phải tuyển thêm người. Loại áp lực này giống như một cái lưới vô hình chụp xuống đầu Cung Khanh, thếlà chuyện phòng the vốn nàng luôn là người bị động, giờ đây bất đắc dĩcũng phải chủ động hơn.
Thế nhưng Mộ Trầm Hoằng thời gian này bỗng dưng đủng đà đủng đỉnh, giờ vềtẩm cung càng ngày càng muộn. Có hôm đã sang canh hai mà hắn vẫn chưavề, Cung Khanh liền sao Vân Hủy đi thỉnh điện hạ về an giấc.
Qua một khắc, Vân Hủy quay về báo, thái tử còn đang xử lý chính sự, nửacanh nữa e là vẫn chưa về kịp, thỉnh nương nương đi nghỉ trước.
Cung Khanh nghe được những lời này, vừa tức giận vừa buồn cười. Chiêu tốtkhông sợ dùng nhiều, cái trò muốn bắt vờ thả này của điện hạ người đãdùng mấy lần rồi. Chính sự làm không xong thì để ngày mai, còn việc mang thai mới là đại sự trước mắt, nàng quyết định lại tự mình mang đồ “ănkhuya” đến cho điện hạ.
Lý Vạn Phúc vừa thấy thái tử phi giá lâm, lập tức định vào bẩm báo. Nhưng Cung Khanh đã giơ tay ngăn lại, mỉm cười lắc đầu.
Lý Vạn Phúc lập tức đã hiểu, thức thời lui ra.
Cung Khanh lẳng lặng đi vào, thấy Mộ Trầm Hoằng một tay chống dưới cằm, taycòn lại thỉnh thoảng gõ gõ lên long án, chồng thấu chương dày cộp trướcmắt, nhưng rõ ràng là hắn không tập trung, tốc độ lật xem đúng chậm kinh người.
Cung Khanh thầm buồn cười, khẽ khàng đi đến bên cạnh, lúc này mới dịu dàng nói: “Điện hạ.”
Mộ Trầm Hoằng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia vui mừng: “Khanh Khanh, sao nàng lại tới đây?”
Cung Khanh đặt đồ ăn khuya lên bàn, cố ý quay người định đi: “Điện hạ không muốn thần thiếp đến, vậy thần thiếp xin quay về.”
“Đừng đi.” Hắn đứng dậy bước lên vài bước ôm chặt lất nàng, “Khanh Khanhngoan thật thấu hiểu lòng người.” Hắn mỉm cười bế nàng đặt lên long án.
“Khanh Khanh ngoan lâu rồi không đút cho ta.”
Cung Khanh đành phải mở hộp lấy đò ăn khuya ra, dùng thìa đút cho hắn một miếng.
Hắn chau mày: “Không phải đút như vậy.” Dứt lời liền ghé sát cọ cọ lên môi nàng, dụng ý không cần nói cũng hiểu.
Cung Khanh đành phải ngậm một miếng, e thẹn đút cho hắn. Sau mỗi miếng, hắncòn ngậm luôn cả miệng nàng, mút mút liếm liếm khắp vành môi, hồi lâusau hơi thở của cả hai đều trở nên gấp gáp, ý như chưa tận.
Cung Khanh đang muốn cùng hắn làm thêm một lần nữa giống như lần trước ởngay trên long án này, nhưng hắn lại đột nhiên nói: “Khanh Khanh vềtrước ngủ đi nhé.”
“Không có chàng, thiếp không ngủ được.” Nàng đỏ mặt nói: “Phu quân và thiếp cùng về nhé?”
Hắn cong môi cười đầy ẩn ý: “Về làm gì?”
Lúc này nàng biết rõ hắn cố tình hỏi như vậy, thật đáng ghét, Cung Khanhvừa xấu hổ vừa tức giận: “Chàng nói xem là để làm gì, đương nhiên là đểngủ rồi.”
Hắn cười gian xảo: “Được, nghe lời Khanh Khanh, về đi ngủ vậy.”
Hai người trở về Đông cung, tắm rửa xong thì ngủ ở Hàm Chương điện.
Hắn rõ ràng là muốn đi ngủ, hai tay đan vào nhau đặt trên ngực, mắt nhắm lại, hơi thở đều đặn.
Đây là biểu hiện gì? Quá mệt ư ? Nhưng xưa nay cho dù những lúc mệt hơn thế này hắn vẫn dũng mãnh thiện chiến như thường, hôm nay là sao đây ?
“Phu quân, chàng ngủ chưa?” Cung Khanh quay người áp sát vào, cố ý để cho bầu ngực mềm mại chạm vào cánh tay hắn.
Hắn chẳng chút quan tâm, mắt vẫn nhắm chặt nói: “Khanh Khanh không phải nói trở về để ngủ sao?”
Cung Khanh: “…”
Đợi một hồi không có động tĩnh gì, nàng đành phải thò tay ôm lấy cánh tayhắn, thế là tay hắn bị cả bộ ngực đầy đặn đè lên, như thế này đã đượcchưa, đã đủ rõ ràng chưa?
Im lặng một hồi, hắn vẫn thờ ơ chẳng động tĩnh gì, dáng vẻ giống như là muốn ngủ lắm rồi.
Nàng rốt ruột, dứt khoát phải làm bằng bất cứ giá nào, nên chủ động hôn lên má hắn.
Vẫn không có phản ứng.
Ngừng lại một chút, nàng đành phải hôn lên môi hắn, còn học theo cách củahắn, tỉ mỉ cẩn thận liếm liến trên môi, sau đó cắn cắn mút mút, tuy kỹthuật còn vụng về, nhưng tốt xấu gì thì người ta cũng là lần đầu tiênchủ động, điện hạ người chẳng lẽ vẫn thờ ơ.
Hắn đúng thật là vẫn chẳng chút quan tâm.
Thế này là sao đây?
Cung Khanh quả thực như muốn điên lên.
“Phu quân?” Nàng khẽ lay lay hắn, nũng nịu thỏ thẻ nói: “Phu quân chàng muốn ngủ sao?”
“Khanh Khanh nàng không phải cố ý đến gọi ta về ngủ sao?”
“…”
Cung Khanh không còn cách nào khác, mặt mũi đỏ bừng, luồn bàn tay ngọc mềmmại lên ngực hắn, nhẹ nhàng mơn man, thẻ khiêu khích, nhưng hắn vẫn tỏvẻ chẳng có phản ứng gì như cũ, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực,không chịu nhúc nhích lật người để đè nàng dưới thân thể hắn.
Rốt cuộc là sao đây?
Được rồi, dù sao cũng đã mặt dày mò đến đây rồi, đành… mò xuống phía dướitiếp vậy, khi bàn tay nàng vừa lướt qua rốn hắn, kết quả là hắn thò tayra túm lấy bàn tay nhỏ bé phạm tội đang sợ hãi rụt rè của nàng.
“Lần này Cung Khanh tự một mình nhé.”
“Làm sao tự một mình được?”
Hắn nhổm người ghé sát tai nàng nói thầm hai câu, nàng xấu hổ đỏ mặt nói:“Thiếp không biết.” Tư thế đó, nàng trước đây vài ngày dù có chết cũngkhông chịu thực hiện.
Hắn lật người lại nằm thẳng đơ ra, ôn nhu nói: “Vậy thôi, đi ngủ nhé.”
Cái này, chẳng phải đã đến bước này rồi, sao còn muốn ngủ, nàng tức giậnchỉ muốn cào cấu hắn, nhưng lúc này không thể đắc tội với ông lớn hắn,không có hắn làm sao mà mang thai được.
Sau một hồi nội tâm đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cũng muốn làm, nàng đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Để thiếp thử xem.”
Lời này vừa dứt, kẻ nào đó đang nằm thượt ra cố tỏ vẻ chính nhân quân tử bỗng mở bừng hai mắt với thần thái vô cùng sáng rõ.
Sau một hồi mây mưa vần vũ, ở trong trướng vẫn còn đượm bầu không khí mờám, Cung Khanh đặt tay lên bụng, thầm cầu khẩn: “Mong lần này sẽ mangthai nhi tử.”
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cười của hắn: “Khanh Khanh, vừa rồi ta không xuất ở trong.”
“Cái gì?” Nàng ngồi bệt xuống giường, vén chăn ra xem, quả nhiên là vậy. Tức thời khí giận bốc lên ngùn ngụt, bổ nhào vào người hắn, gào lên: “Maulàm lại.”
Hắn cười tủm tỉm nói: “Trước đây nàng lúc nào cũng viện cớ thoái thác, cònnói là đau không thể thực hiện được nhiều lần. Hôm nay lại chủ động muốn đến hai lần, rõ ràng trước đây là cố ý lừa gạt ta đúng không?”
Đây đúng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, những lời nàng nói trước đây đều nhớ rõ từng câu từng chữ, đến đêm nay lại đòi tính sổ với nàng. Nàng cũng cốkhông e thẹn xấu hổ nữa, mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặt mũi đỏ bừng nói: “Lời thừa bớt nói, nhanh lên.”
Xong xuôi, Mộ Trầm Hoằng cười như đã tính trước hết mọi việc, nói: “Khanh Khanh yên tâm, lần này nhất định thành.”
Cung Khanh sắc mặt đỏ hồng, trong lòng nghĩ, chỉ mong đúng là như vậy.
Chớp mắt đã qua một tháng, nguyệt tín của Cung Khanh sao mãi vẫn chưa thấy.
Mộ Trầm Hoằng cười hoan hỷ nói: “Ta đã nói mà. Đêm hôm đó nhất định sẽthành, chắc là nàng mang thai rồi, để ta cho gọi thái y tới kiểm tra.”Nhìn dáng vẻ của hắn, xem ra còn biết chắc hơn cả thái y. Cung Khanhngượng ngùng ngăn cản, “Hay đợi vài hôm nữa, thiếp sợ là sai.”
Hắn vui mừng ra mặt nói: “Tuyệt không thể sai.”
Đợi thêm vài hôm nữa, nguyệt tín vẫn không đến. Mộ Trầm Hoằng không giữđược bình tĩnh nữa, lập tức triệu Tiết Lâm Phủ, quả nhiên chuẩn ra hỷmạch.
Mộ Trầm Hoằng cười vén trướng lên, lao đến chỗ kiều thê đang nằm.
Cung Khanh nét mặt tươi cười rạng rỡ như hoa.
“Vi phu đã nói lần đó nhất định có mà.”
Cung Khanh ôm lấy cổ Mộ Trầm Hoằng, mỉm cười: “Phu quân đúng là liệu việc như thần, sắp sánh được với Thuần Vu đại nhân.”
“Là vi phu ta bách phát bách trúng chứ không phải cung không.” Hắn còn nói một câu hai ý, khiến Cung Khanh lập tức đỏ bừng mặt.
Mang thai lần này không giống với lần trước, mới ba tháng đã nhìn rõ bụng,đến lúc bảy tám thang thì nhìn bụng đã to bất thường. Tiết Lâm Phủ chẩnđoán là song thai.
Mộ Trầm Hoằng càng cẩn thận hơn, hận không thể nâng niu ái thê của mình trong lòng bàn tay.
Đến kỳ sinh nở, Mộ Trầm Hoằng giống hệt như lần trước, đứng bên ngoài đợi hài tử ra đời.
Trong tẩm điện, Cung Khanh nằm trên giường, túm chặt lấy tay mẫu thân, đau đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.
Cung phu nhân đau lòng nói: “Mong lần này sẽ sinh được nhi tử, để không còn phải sinh nở cực khổ như thế này nữa.”
Đây là lần sinh thứ hai nên so với lần trước cũng nhanh hơn rất nhiều, sau giờ ngọ hài tử đã được sinh ra.
Cung phu nhân vừa nhìn thấy tiểu cô nương, lập tức cổ họng như nghẹn lại,lần trước đã sinh một nữ nhi, lần này lẽ lại sinh một cặp nhi nữ nữasao, trời ơi!
Độc Cô hoàng hậu mệnh phạm sao Cửu nữ, sinh liền bốn nhi nữ mới dừng. Điềunày chẳng lẽ lại là di truyền? Cung phu nhân tim như muốn nhảy ra ngoài, thầm cuồng niệm A Di Đà Phật.
Mộ Trầm Hoằng đợi ở bên ngoài, nghe nói là một nhi nữ thì rất đỗi vui mừng nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, giống như Cung Khanh, hắn cũng thích nhi nữ, nhưng thân là thái tử, sinh nhi tử là nhiệm vụ không thểthay đổi được, mà chỉ có thể hoàn thành vượt mức.
Quả nhiên Cung Khanh mang song thai. Rất nhanh, hài tử thứ hai oa oa khócchào đời, Cung phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy tiểu kêkê rung rinh run rẩy, thì lập tức vui mừng như điện, chẳng để ý đến nữnhi nữa, chạy ra ngoài nói với Mộ Trầm Hoằng: “Điện hạ, nhi tử, nhi tử.”
Mộ Trầm Hoằng kích động đứng lên, run run nói: “Có thật không?”
“Phật Tổ phù hộ, đã sinh được nhi tử.” Cung phu nhân xúc động nước mắt tuôntrào, thật tội nghiệp cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, nếu CungKhanh không sinh được nhi tử, chắc bà cũng muốn phát điên.
Mộ Trầm Hoằng cũng không đợi được nữa, trực tiếp cùng Cung phu nhân đi thẳng vào trong điện.
Mộ Trầm Hoằng xúc động đến nỗi hai tay run rẩy, hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cười không khép lại được.
“Khanh Khanh cực khổ rồi.”
Cung Khanh lúc này chẳng còn chút khí lực nào, nghe nói hài tử thứ hai làhoàng tử thì lập tức tinh thần phấn chấn, mừng vui khôn tả, như đã thoát được tảng đá nghìn cân đè nặng trong lòng. Nàng cũng chẳng để ý đến MộTrầm Hoằng đang kích động gọi thầm bên tai, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hai hài tử đặt cạnh nhau ở trên chiếc giường nhỏ, nếu nhìn qua thì giống nhau như đúc, hệt như hai cục bột vậy.
Mộ Trầm Hoằng hoan hỷ trong lòng nói: “Ai cũng nói mọi hài tử sinh ra đềunhăn nheo xấu xí, sao hài tử của ta lại khả ái thế này, haiz, quả nhiênlà phụ mẫu đẹp thì hài tử cũng không tầm thường.”
Cung phu nhân: “…”
Phiên ngoại
Khâm Thiên Giám định được ngày tốt, cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu.
Ngày đại lễ sắc phong này tiết trời trong xanh, cảnh xuân tươi đẹp. CungKhanh thân mặc bách điểu triêu phượng triều phục, đầu đội mũ phượng khảm châu kim, được Mộ trầm Hoằng dắt tay bước lên kim loan bảo điện.
Trên bệ đỏ, Lễ bộ tuyên chỉ, đích thân Mộ Trầm Hoằng trao sắc phong kim ấn cho Hoàng hậu.
Cung Khanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước thẳm sâu không thấy đáy mỉm cười.
Hắn dung mạo anh tuấn, phong tư trác tuyệt, đội hoàng miện mười hai chuỗingọc, mặc miện phục Hoàng đế, dáng vóc cao lớn, thực không ai có thể mặc long bào vừa uy nghiêm vừa phong nhã tuyệt đẹp như hắn.
Nàng đưa hai tay nhận lấy sắc phong kim ấn Hoàng hậu. Mộ Trầm Hoằng kéo tayđỡ nàng dậy, ghé sát tại nàng cười nói: “Khanh Khanh, nàng xem, Thuần Vu Thiên Mục nói nàng có mệnh quý mẫu nghi thiên hạ quả thực không sai,giờ đã ứng nghiệm rồi.”
Cung Khanh mỉm cười không nói, việc này rốt cuộc thế nào e là chỉ có hắn và Thuần Vu Thiên Mục mới biết.
Tiếp đó, bách quan triều hạ, mệnh phụ triều bái. Sau khi nghi lễ hoàn tất,đế hậu đi ra bái yết thái miếu. Cung Khanh đã thấm mệt không muốn nóigì. Nàng lại vừa mang thai, Mộ Trầm Hoằng yêu thương không ngớt, vộivàng để nàng quay về nghỉ ngơi.
Cung Khanh ngủ một mạch đến sáng hôm sau, khi nàng chưa tỉnh giấc thì nghetiếng trẻ con líu ríu bên ngoài đánh thức, sau khi đứng dậy rửa mặt,nhìn ra ngoài đã thấy Mộ Trầm Hoằng đang ngồi ở hành lang, ngắm nhìn m
ột đám hài tử chơi đùa bên cạnh chậu mẫu đơn lớn.
Nàng mỉm cười bước ra khỏi phòng, đi đến ngồi bên cạnh hắn.
“Khanh Khanh tỉnh rồi sao, có đói không?”
“Đợi một lát sẽ ăn.” Nàng đang ốm nghén, ăn không ngon miệng.
Đại công chúa Mộ Tinh nền nã ngây thơ, nhị công chúa Mộ Huyên hoạt bát xinh đẹp, hài tiểu công chúa tuy còn nhỏ nhưng đã lộ rõ những nét mỹ lệduyên dáng, sau này nhất định sẽ là những tuyệt sắc giai nhân. Thái tửMộ Minh thì tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, nhưng lại bướng bỉnh nhất.
Ánh mắt Mộ Trầm Hoằng cứ mải ngắm nhìn tiểu Thái tử, dù sao đây cũng làngười kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn của hoàng gia.
Còn Chung Khanh thì lại chăm chú ngắm nhìn hai công chúa, trong lòng thầmnghĩ, hai nhi nữ này như những viên minh châu sáng láng, tương lai phảitìm phò mã thế nào mới xứng đáng đây?
Mộ Trầm Hoằng quay sang thấy nàng đang ngồi thần người ra, liền nắm lấy tay nàng dịu dàng hỏi: “Khanh Khanh đang nghĩ gì vậy?”
“Thiếp đang nghĩ mình năm đó suýt nữa thì không lấy được chồng.”
Mộ Trầm Hoằng mỉm cười, bông đùa nói: “Khanh Khanh muốn tính sổ sao?”
Cung Khanh hờn dỗi lườm hắn: “Thiếp muốn phòng ngừa chu đáo.”
“Khanh Khanh nói ta nghe ?”
“Các nhi nữ chớp mắt đã đến tuổi cập kê, không thể để giống như thiếp được,đợi đến tuổi thành nhân mới lo tìm phò mã, trong lúc vội vàng cũng khócó thể tìm được phò mã tốt, chi bằng bây giờ chọn ra mấy nam hài tử, thứ nhất có thể khảo sát từ giờ đến lúc lớn lên, thứ hai là cùng các nữ nhi nuôi dưỡng tình cảm. Trước mắt phải chọn thư đồng cho Thái tử, tốt nhất là chọn nhiều một chút, bởi tuy danh nghĩa là thư đồng của Thái tử,nhưng kỳ thực là tuyển làm ứng cử phò mã.”
Hoàng đế nghe vậy phì cười nói: “Nàng quả thực là nghĩ ngợi quá xa rồi, Tinh Nhi, Huyên nhi lúc này mới mấy tuổi.”
Cung Khanh hừm một tiếng: “Thiếp mặc kệ, thiếp muốn định xong hôn sự cho các nhi nữ của mình, không thể để chúng lại giẫm vào vết xe đổ của thiếp,mẫu thân thiếp năm đó chỉ có mình thiếp là nhi nữ vậy mà lo lắng, đếnnỗi tim như vỡ vụn thành trăm mảnh. Thiếp lại có tận hai công chúa, nhất định phải sớm phòng bị chu đáo.”
Mộ Trầm Hoằng véo véo mũi Cung Khanh, cười tủm tỉm nói: “Nàng là mỹ nhânđệ nhất kinh thành, khó gả đi là bởi đã lọt vào mắt trẫm, không liênquan đến việc nàng có tìm được chỗ định thân hay không, sau này vẫn định được hôn sự, xem như không phải là thất bại.”
Cung Khanh giậm chân: “Tốt quá, quả nhiên là chàng đã thông đồng với Thuần Vu Thiên Mục.”
Hoàng đế lập tức nghiêm mặt nói: “Là thiên ý. Nàng xem, giờ nàng thật sự đã là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ rồi còn gì?”
Tóm lại, chuyện này có đánh chết cũng không thừa nhận.
The End