Cửa sổ phòng bệnh mở ra một khe hở, từng cơn gió mang theo luồng không khí tươi mát sau cơn mưa nhẹ nhàng len lỏi vào phòng.
Tuy nhiên, lúc này không hề có một chút ánh sáng nào.
Tôn thái tử nhà họ Yến đứng cạnh cửa sổ, mặt hắn ta tối sầm, ánh mắt độc ác nhìn chòng chọc vào Vu Kiệt.
Dao găm trong tay hắn ta lóe lên tia sáng lạnh âm u, mùi máu tươi trên lưỡi dao thoang thoảng trong không khí.
Chắc hẳn con dao găm này đã giết rất nhiều người rồi.
Yến Thái không ra tay, cứ lẳng lặng đứng nhìn Vu Kiệt.
Bên cạnh, Lưu Bát bị hơi thở lạnh lùng phát ra từ người thanh niên này dọa sợ.
Hắn ta đã trải qua không ít phong ba, sao có thể không nhìn ra được tôn thái tử nhà họ Yến… là một kẻ biến thái chứ?
Thậm chí, Lưu Bát có hơi lui về sao một chút, hắn ta sợ tên này sẽ làm mình bị thương.
“Cậu Yến, chúng ta nên ra tay nhanh một chút, đây chính là Vu Kiệt, đừng để đêm dài lắm mộng…”, Lưu Bát thúc giục.
Yến Thái chẳng chút để tâm, hắn ta nhếch miệng cười trào phúng.
“Vu Kiệt?”
“Vu Kiệt thì sao hả?”
Yến Thái lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Bát, lên tiếng dò hỏi. . Truyện Nữ Phụ
Bị Yến Thái nhìn như vậy, Lưu Bát cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cứ như có gai nhọn đâm vào da thịt, hắn ta cúi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này, Yến Thái mới một lần nữa quay sang nhìn Vu Kiệt, trong mắt hắn ta ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Độc ác, tàn nhẫn, bất mãn, ghê tởm, căm hận, ganh ghét.
Hắn ta bất giác siết chặt con dao găm trong tay.
“Hắn là Vu Kiệt, cũng là một người bình thường mà thôi, anh xem đi, không phải hắn đang nằm trên giường bệnh hay sao?”
“Nếu như tôi đâm hắn một nhát, hắn cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ… chết”.
“Anh sợ một kẻ như vậy à? Tôi thật không hiểu nổi”.
Giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu của Yến Thái từ từ vang lên trong phòng.
Vẻ mặt khinh miệt của hắn ta bỗng trở nên nghiêm túc hơn, trong đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện tơ máu.
“Tôi thật sự không hiểu… thật sự…”
“Tại sao lại có nhiều người e sợ hắn như vậy? Anh thấy hắn mạnh mẽ chỗ nào hả?”
“Tại sao ông ta luôn cảm thấy mày quan trọng hơn?”