Sở Dương Ngọc.
Nhà họ Sở vốn là gia tộc hạng ba ở thủ đô, chỉ cần một cơ hội thì có thể thuận lợi chuyển mình trở thành gia tộc hạng hai.
Hoặc là, nói không chừng còn có thể trở thành gia tộc hạng một.
Nhà họ Sở đợi cơ hội này rất lâu rồi.
Dưới nền hơi ướt, Sở Dương Ngọc sợ sẽ làm bẩn giày, ảnh hưởng đến tâm trạng của Thượng Quan Bắc.
Tất cả những chuyện này đều là vì lấy lòng Thượng Quan Bắc.
Thái độ của hắn vô cùng nhún nhường, cứ như vậy đi đến trước cửa chiếc Rolls-Royce kia.
"Xin chào cậu chủ Thượng Quan".
Sở Dương Ngọc cung kính cúi người chào Thượng Quan Bắc.
Thượng Quan Bắc thu hồi tầm mắt, hạ cửa kính xe, quay đầu sang nhìn.
"Có chuyện gì?"
Giọng của Thượng Quan Bắc lạnh ngắt, thờ ơ hỏi.
Thái độ của Sở Dương Ngọc vẫn cung kính như cũ, cúi đầu tươi cười nói.
"Những vị cậu chủ khác đến tham gia yến tiệc đều đang đợi anh vào đấy ạ".
“Biết rồi”.
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, không hề sốt ruột, lại tiếp tục nhìn lên bầu trời.
Sở Dương Ngọc cũng không sốt sắng, cung kính cúi người thấp hơn nữa.
“Gần đây trời trở lạnh, cậu chủ Thượng Quan cần phải chú ý sức khỏe, thế cục hiện tại ở thủ đô không thể thiếu anh được đâu ạ”.
“Hơn nữa những vị cậu chủ kia cũng đang đợi sự chỉ đạo của anh, mới dám hành động ạ”.
“E là chính anh cũng không hiểu rõ sự quan trọng của chính mình, cậu chủ Thượng Quan chính là người được Thượng đế chọn đấy ạ”.
Hắn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng không cao lắm.
Thượng Quan Bắc không ghét những lời nịnh hót này.
Có điều Thượng Quan Bắc cảm thấy tên này diễn hơi quá, giống như tưởng bản thân là một người rất có địa vị.
“Tôi vừa trở lại, không thích kết bạn”.
“Haha”.
Thượng Quan Bắc nở một nụ cười hiếm có, hắn ta cần chính là loại người này.
“Tôi đang đợi một tin tức, một tin tức có thể khiến yến hội bùng cháy, tôi muốn đợi tin tức của Vu Kiệt".
Thượng Quan Bắc lạnh nhạt nói, nhìn lên bầu trời.