Hắn nắm chặt di động trong tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mẩu tin trên màn hình.
“Chuyện này không thể nào! Không thể nào!”
Hạ Viên nhìn xuống cái tên trên di động, tức giận đến nỗi cả người run lên bần bật.
Những vết thương đang kéo da non trên người dường như đang đau âm ỉ.
Cái kẻ đã cướp hòn đá của hắn!
Thế mà có thể giết chết một lúc năm tên phong Thánh!
Thực lực của hắn từ đâu mà có?
Hạ Viên tưởng tượng đến tu vi của bản thân mình, đừng nói là năm, cho dù chỉ một tên phong Thánh cũng không thể đối phó nổi!
Là nhân vật kỳ tài của nhà họ Hạ, hắn vô thức cảm thấy sự chênh lệch cực lớn giữa sông ngòi và đại dương.
“Bốp!”
Hạ Viên vung tay ném mạnh, chiếc điện thoại di động đập vào một cây cột gỗ, vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.
Còn trên thân cây cột gỗ kia cũng nứt ra một cái khe nhỏ.
“Vu Kiệt! Tao không cho phép mày vượt qua tao đâu!”
Hạ Viên nghiến răng nghiến lợi.
Trên thân thể hắn tỏa ra hơi thở lạnh giá, khiến cho chung trà trước mặt cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Từ Giang Hồ Truyền Thừa cho đến Gia Tộc Truyền Thừa, ai nấy cũng đều nắm được tin tức.
Thái độ của bọn họ cũng vô cùng rõ ràng.
Là sợ hãi!
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có, phá vỡ mọi hiểu biết của họ về nỗi sợ.
Nhưng vẫn có một số ít người cảm thấy chuyện này chẳng qua chỉ là nói phét.
Thế là một đoạn clip nhanh chóng được tung lên.
Cả võ giới lặng phắc.