Ánh mắt sắc bén của Mạc Vãn Phong lạnh lùng nhìn về phía ông ta.
“Đúng vậy, chúng tôi quả thực không thể nhúng tay vào trận chiến giữa võ giả”.
Nói đến đây, Mạc Vãn Phong đột nhiên đổi giọng, hệt như một cây dao găm sắc bén: “Nhưng tay của các người duỗi hơi dài rồi đó, chạm đến những nơi không thể chạm!”
“Bản thân đã làm những gì mà cũng không rõ à?”
“Tôi thật sự không biết anh đang nói gì!”
Ông cụ Thường tiếp tục cắn răng đáp.
“Rầm!”
Mạc Vãn Phong vung mạnh tay tát thẳng vào mặt ông cụ Thường.
Cái mặt mo của ông ta lập tức đỏ lên.
Ông ta không ngờ mình lại bị người đàn ông này tát hai cái ngay trước mặt tất cả đệ tử nhà họ Thường.
Sự sỉ nhục này khiến ông ta có cảm giác mặt mình nóng rát, xấu hổ không thôi.
“Ông nhớ lại cho thật kỹ đi, với tư cách là Gia Tộc Truyền Thừa của võ giới, vì tu luyện mà nhà họ Thường đã làm những việc gì?”
Hai mắt Mạc Vãn Phong dường như sắp phun ra lửa, giọng ông ta vô cùng lạnh lùng.
“Người của tổ chức Đệ Nhất nghe lệnh, lập tức tra xét nhà họ Thường cho tôi!”
“Rõ!”
Rất nhiều nhân viên của tổ chức Đệ Nhất nhanh chóng xông vào nhà họ Thường.
Ông cụ Thường đứng sững tại chỗ hệt như bị sét đánh.
Sắc mặt ông ta vốn đang đỏ bừng thoáng chốc chuyển sang tái nhợt.
Là anh đã cứu cô, vì cứu cô mà anh đã giết chết rất nhiều người nhà họ Thường.
Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy buồn nôn, và cũng rất sợ hãi.
Cô chưa từng thấy nhiều người chết như vậy, cũng chưa từng thấy người có thể giết nhiều người như vậy.
Cảnh tượng đẫm máu kia không phải thứ mà cô có thể tiếp nhận được.