Mưa đêm lạnh lẽo, rơi lộp độp trên người.
Cái rét ớn lạnh ập đến khiến người nhà họ Thường đứng xung quanh đó cảm thấy rùng mình.
Họ nhìn chằm chằm Vu Kiệt đang bất tỉnh trên mặt đất, tất cả đều chìm vào im lặng.
Cơ thể bất động, nhìn hơi thở cũng không biết còn sống hay không.
Cứ như vậy ngã xuống một cách không thể nào hiểu được.
Trên trời không kết mây đen mà mưa vẫn cứ rơi xuống.
Nơi lỗ hổng của kèn Sô-na, nhắc mọi người rằng có một người phong thánh vừa truyền lời.
Mạc Vãn Phong liếm liếm đôi môi đang cảm thấy khô khốc, mới phát hiện môi mình đã bị nước mưa thấm ướt.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nói lớn: "Tổ y tế!”
Vừa dứt lời, một chiếc ô tô lao lên, một số người bước ra từ trong xe.
Họ lấy ra các dụng cụ chuyên dụng, để chẩn đoán tình trạng cơ thể của Vu Kiệt.
Khi bác sĩ nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt của Vu Kiệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Mạc Vãn Phong.
Mạc Vãn Phong như trút được gánh nặng, những người còn lại cũng như trút bỏ được tảng đá đang đè nặng.
Còn sống, là điều tốt nhất.
Cho dù vết thương chồng chất, bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho Vu Kiệt.
Bọn họ cũng không lo lắng, dù sao sư phụ của Vu Kiệt cũng là Thánh y Mặc Bạch!
Mạc Vãn Phong vẫy vẫy tay, ra hiệu cho những người còn lại bắt đầu làm nhiệm vụ tiếp theo.
Những người này bắt đầu thu dọn chiến trường, khiêng tất cả thi thể xếp lại thành hàng.
Thi thể của những người ở phái Giang Hồ Truyền Thừa, người nhà họ Thường, và của năm người phong thánh.
Mỗi một thi thể, đều được xếp ngay ngắn, ghi lại danh tính.
Đồng thời, Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh cũng đi báo cáo tình hình.
Mọi người đều đang rất mong chờ.
Một tập tài liệu nhanh chóng được chuyển đến Quốc Phái.
Đại sảnh miếu Quan Công.
Sau khi xem xong tin tức Vu Kiệt vẫn còn sống, tám ông lão liền cảm thấy nhẹ nhõm.