Tự bạo?
Tự bạo là chuyện không thể rồi, đến cuối đời ông ta cũng không thể tự bạo.
“Nếu mi đã không tự bạo, cũng không chịu lựa chọn thì để ta giúp ngươi tự bạo”.
Vu Kiệt khẽ mím môi, trông có vẻ cực kỳ quái dị, ánh mắt trở nên kích động hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng nhấc một chân lên cao, sau đó đạp thẳng vào đùi chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Âm thanh nghe như tiếng chiếc túi nhựa bị bóp vỡ nhanh chóng nổ vang trong nháy mắt.
Tim tất cả mọi người đều hẫng đi một nhịp, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cực kỳ máu me, cực kỳ tàn nhẫn.
Cái gọi là tự bạo, thì ra là như thế!
“A!!!”
Chưởng môn Thiên Sơn đau khổ gào thét, giọng ông ta vang vọng vào tai của rất nhiều người, nghe như tiếng kêu rên đến từ địa ngục.
Thế nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Vu Kiệt lại nhấc chân lên, giẫm vào một đùi khác của chưởng môn Thiên Sơn.
“Bộp!”
Máu tươi bắn ra, máu thịt cứ bay tứ tung.
Dáng vẻ Vu Kiệt trở nên tàn nhẫn, chẳng còn chút tính người nào.
Chân anh giơ lên, sau đó đạp xuống.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
…
Cứ như đang ép nước trái cây, Vu Kiệt đã nghiền hai chân chưởng môn Thiên Sơn thành thịt nát, xương cốt đều nát bấy bên trong.
Không chỉ hai chân mà còn cả hai tay, cánh tay.
Suy cho cùng thì chưởng môn Thiên Sơn cũng là Phong Thánh Giả, huyết mạch hơn người, dù bị thế nhưng vẫn chưa chết.
Thế nhưng điều đó lại khiến ông ta cảm nhận được hết mọi sự tra tấn.
Ông ta cực kỳ tỉnh táo, đó cũng là nỗi đau đớn khôn cùng cứ như đang ở dưới địa ngục.
“Ha ha, tự bạo đi, tự bạo đi!”
“Ha ha ha, bạo ghê lắm mà!”
Vu Kiệt cực kỳ hào hứng, hắn hệt như một tên ác ma thích thú với sự đau đớn của kẻ khác, thoải mái chơi đùa.
Rất đau đớn!
Đó chính là máu và thịt, gân mạch bị người ta giẫm lên, phá hủy.
Cảm giác này còn đau đớn hơn cả lăng trì xẻo thịt.
Ông ta lại còn phải nhìn tận mắt!