Âm thanh hét thảm vang lên cùng với tiếng xương gãy nát giòn vang rơi vào lỗ tai bốn gã phong Thánh, làm người ta khiếp sợ cực độ.
Bọn họ quay lại nhìn, trong nháy mắt ánh mắt dừng lại trên người chưởng môn Thiên Sơn, cả người như bị băng giá phủ kín, cứng ngắc không động đậy được, ngay cả hô hấp… cũng giống như bão tuyết, lạnh giá thấu xương.
Chỉ thấy cái chân đang bị Vu Kiệt đạp lên đang vỡ vụn ra trên nền đất, xương cốt gãy nát đâm thủng da thịt, lòi ra ngoài, nhìn thấy mà ghê cả người!
“A…”
Tiếng hét đau đớn trong nháy mắt như xé thủng chân trời.
Sắc mặt chưởng môn Thiên Sơn trắng bệch như xác chết.
Vẻ mặt đau đớn như viết hai chữ, sợ hãi!
Mới rồi còn ngạo mạn không coi ai ra gì, bây giờ chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Ông ta không dám tin.
Ông ta không biết phải phản ứng thế nào.
Vu Kiệt vốn đang bị uy áp đại đạo khiến cho phải quỳ mọp không đứng dậy nổi, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên mạnh khủng khiếp như vậy?
Đây… vẫn là người đấy chứ?
Điều này… không hề logic tí nào!
Nhưng mà logic là thứ dễ dàng bị phủ định ở một thời điểm nào đó!
Dùng một câu để hình dung: vừa rồi mày sung sướng thế nào, lát nữa mày chết thảm thế đó!
Vu Kiệt nhếch miệng, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của cái chân kia, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười ấy vô cùng kiêu ngạo, vô cùng sảng khoái.
Ngay sau đó, trên trời rền vang tiếng sấm, giận dữ liên tục hơn mười trận, tia sét chói mắt trong nháy mắt chiếu sáng khắp không trung.
Ông trời nổi giận rồi!
Ngay khoảnh khắc này, như thể không chỉ có một luồng lệ khí đối chọi cùng trời đất!
Vô số tia sét chiếu rọi khuôn mặt Vu Kiệt.
“Đúng là xui xẻo, vừa mới xuất đầu lộ diện đã phải giết người thay cho thằng ranh con hỉ mũi chưa sạch, đúng là chẳng có gì thú vị, thân xác này thật sự yếu ớt đến thảm thương!”
"Cho nên...", hắn nhìn chằm chằm bốn gã phong Thánh còn lại: "Các cháu ngoan, đã chuẩn bị tinh thần chưa?"
"Chuẩn bị tinh thần... cho ông đây chơi đùa thật vui chưa nào?"