Vu Kiệt hai mắt đỏ ngầu, giống như vừa thoát thai hoán xác, bất kể tốc độ hay kình lực đều thăng lên một cấp, anh tung chân đá một cước vào đùi chưởng môn Thiên Sơn, khí kình toàn thân cuồn cuộn tỏa ra, rốt cuộc cũng từ tiểu kình thăng cấp đến khí tức của người phong Vương, một cú đá này hất chưởng môn Thiên Sơn văng ngược ra ngoài.
Cùng với tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, xương đùi của chưởng môn Thiên Sơn cũng gãy vụn, ông ta lăn lộn trên mặt đất, nỗi đau đớn rạn nứt xương cốt theo dây thần kinh lan ra khắp châu thân, y hệt hàng ngàn con rắn độc đồng thời cắn ngập răng độc vào máu thịt, cảm giác cả người như bị xé đôi ra.
Một khắc ấy, mặt ông ta tái ngắt!
Ai nấy đều biến sắc mặt, hít sâu vào một hơi như tự trấn an.
Đứng trong trang viên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vu Kiệt hùng hổ bước tới trước mặt, ông cụ Thường sợ tới mức suýt chút nữa ngã vật ra sau hôn mê bất tỉnh.
Ông ta ngu người rồi!
Không thể nào ngờ nổi, tên này còn có thể đứng dậy?
Không chỉ đứng dậy, mà còn dùng thực lực tuyệt đối, chỉ một chiêu đã đá văng vị chưởng môn mạnh mẽ bên cạnh bay ra ngoài, còn nghiền nát xương đùi ông ta?
Đây… đây là nằm mơ à?
Đây… đây là sự thật à?
Đây… căn bản làm sao có thể chứ?
Rõ ràng ông ta chính mắt thấy trên vai Vu Kiệt bị chém một dao, đầu gối có vô số vết thương, ngay cả xương đùi cũng rạn, với một thân thương tích như vậy thì sao hắn còn có thể lật ngược tình thế?
Huống hồ hắn còn làm được đến đến mức này, căn bản là không thể nào!
Một võ giả bình thường cho dù có khả năng nghịch thiên đi chăng nữa cũng không thể nào đạt đến mức độ này được!
Vu Kiệt đứng đó, vờn quanh thân người là khí tức của trời đất, tựa như phong vân cuồn cuộn chung quanh, hình thành lốc xoáy với tâm bão chính là bản thân anh, xoay tròn bốn phía.
Mỗi một hơi thở, đều là ngưng tụ từ màu sắc và mùi vị của máu tươi, từ chân tóc đến lòng bàn chân.
Nhưng mà…
Đây vẫn chưa phải là điều kinh ngạc nhất!