Hai tên cường giả phong Thánh còn lại cũng đều có ý định rút lui.
Dù sao đứng trước luồng thiên địa pháp tắc kia, bọn họ không cách nào đoán trước được hậu quả nếu không rời đi.
Nếu quả thật có một người phong Vương xuất hiện thì e là muốn đi cũng không đi được nữa.
Nhận ra điều này, thoáng chống, chưởng môn Thiên Sơn đã buông tay, không tiếp tục đối kháng với sức ép đại đạo của luồng thiên địa pháp tắc kia này.
“Đi thôi!”
Ông ta thở dài một tiếng, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng…
Ngay khi ông ta vừa bước đi bước đầu tiên, luồng thiên địa pháp tắc cao chọc trời kia đột nhiên phân chia thành mấy trăm đường thẳng có bề ngang độ khoảng 7 tấc, tạo thành một vòng xoáy từ trên trời hạ xuống hệt như một tấm lưới ngăn trước mặt năm tên cường giả phong Thánh.
Cùng lúc đó, sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói lạnh lùng xen lẫn sát ý ngập trời, từng chữ âm vang.
“Cứ thế mà đi à?”
“Ông đây còn chưa chơi chán mà!”
“Còn chưa thấy máu…”
“Mà đã muốn chạy rồi?”
“Không nể mặt ông đây gì cả!”
“Tao sẽ giết… tất cả chúng mày!”
Thế nhưng giọng điệu, từng câu chữ và cả ánh mắt càng điên cuồng và đáng sợ hơn gấp mấy lần so với Vu Kiệt trước đó.
Hệt như ma quỷ!
Nói đúng hơn, lúc này đây, hai mắt Vu Kiệt dường như nhuốm máu, màu đỏ âm u lan khắp hốc mắt, thứ màu đỏ thẫm kia… không giống người.
Máu tươi không ngừng rỉ ra từ bàn tay anh, sắc mặt anh tái nhợt, gương mặt điển trai bỗng chốc trở nên tà ác, sự tà ác kia quanh quẩn trong từng đường nét trên khuôn mặt. Anh đang đứng dậy, dùng một chân quỳ xuống làm điểm tựa để đứng lên.