Đệ Nhất Lang Vương

Chương 918: Hẳn là cùng một logic như vậy.




“Ta mệt quá… thật sự rất mệt… cứ như tất cả sức lực trên người đều đã bị rút đi!”

“Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực đến như vậy… Đánh không lại… Thật sự không cách nào đánh lại… năm tên cường giả phong Thánh… ta đánh không lại…”

“Nhưng dù vậy, ta vẫn không muốn ngã xuống, ta muốn đứng lên… đứng lên…”

“Còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong mà!”

“Tiểu Thạch… mi cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, trên biển Luân Thành, mi đã cứu ta một mạng, bây giờ…”

“Ta muốn đứng lên… có được không?”

Tiểu Thạch im lặng không đáp, sau những lời nói vừa rồi thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Vu Kiệt mỉm cười: “Mi không giúp ta thì ta sẽ tự… đứng lên!”

Luồng thiên địa pháp tắc kia vẫn đang đối kháng với uy áp đại đạo của năm tên cường giả phong Thánh kia.

Ngay thời khắc này, uy áp đại đạo đang áp chế Vu Kiệt cũng dần biến mất.

Anh thử điều động khí kình trong cơ thể thì phát hiện vừa nãy, vì để đối kháng với uy áp đại đạo mà khí kình đã sớm tiêu hao sạch, hiện tại, thân thể anh chỉ là phàm thể đã bị tàn phá không còn gì, trên vai có vết đao, lòng bàn tay bị cắt sâu tận xương, đầu gối trọng thương, bụng rỉ máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sức lực… đã sắp cạn.

Nhìn chằm chằm vào Tiểu Thạch hồi lâu vẫn không thấy nó trả lời, Vu Kiệt từ từ ngẩng đầu lên.

Đằng xa, ngọn lửa vẫn đang hừng hực cháy, đã sắp liếm đến giày của Ngô Tiểu Phàm.

Anh không còn thời gian nữa!

Vu Kiệt dùng hết sức lực cuối cùng, cơ thể lảo đảo đứng lên, nhưng ngay khi anh định bước chân lên cây cầu dài thì sức lực toàn thân… đã hoàn toàn cạn kiệt.

Mất đi lực không chế khiến hai chân anh vướng vào nhau, cả người… ngã chúi về phía trước.

Ngô Tiểu Phàm biến sắc: “Không… không được… đừng mà!”

“Rầm!”

Ngay khi Vu Kiệt sắp ngã xuống thì một luồng pháp tắc tuôn ra từ trong khe hở trên viên đá, sau đó hóa thành một đường thẳng hệt như một bàn tay vô hình khổng lồ bao phủ phía trên cây cầu, đỡ lấy anh.

Lúc này, Vu Kiệt đã rơi vào hôn mê.

Còn viên đá vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say trước ngực anh thì… hoàn toàn tỉnh táo.



Trong biển tâm thức, Vu Kiệt lại lần nữa đi đến Tuyết Hải Sơn Điền của chính mình.

Anh đi thẳng một mạch, quan sát chín ngọn núi vốn dĩ phải hừng hực lửa, nhưng cũng như lần trước, hiện tại lửa đều đã lụi tàn.

Tuyết Hải Sơn Điền dưới chân vô cùng rắn chắc.

Phải đi lên đó mới có thể xác định được.

Vì thế Vu Kiệt bắt đầu bò, anh không sao mình phải bò, rõ ràng là anh đang ở trong biển tâm thức của mình, nhưng lại không cách nào khống chế suy nghĩ để bản thân có thể tự do làm bất kỳ điều gì mình muốn, có lẽ…

Có lẽ người ở sâu trong sương mù không cách nào nhìn rõ bằng người bên ngoài.

Hẳn là cùng một logic như vậy.