Đi đến trước mặt chưởng môn Thiên Sơn, đến để xem ông ta rốt cuộc có biết nhục hay không.
"Cho dù trước mặt là vực thẳm, tôi cũng phải đến trước mặt ông ta!"
"Bởi vì tôi còn sống, chính là may mắn lớn nhất".
"Đời này, tôi chưa làm được việc gì lớn, cũng chưa làm chuyện gì khiến tôi phải hối tiếc. Bố Vu mẹ Vu đã dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người, nhưng đến bây giờ, để lại ấn tượng sâu sắc nhất là bài thơ do ông nội dạy cho tôi!"
"Ông nội nói, đây là tổ huấn của nhà họ Lý, là đức hạnh giúp nhà họ Lý phát triển hưng thịnh cho đến ngày nay, là đạo lý mà nhà họ Lý chúng tôi theo đó để làm người".
"Sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng!"
"Sống thì phải sống cho tử tế, không làm những chuyện khiến bản thân mình hối hận, vì nước, vì dân, vì mình, vì người thân, hãy đi theo con đường của mình chọn, bước đi bằng đôi chân của chính mình, đường đường chính chính mà đi, cho dù đối mặt với cái chết, cũng phải giống như một người đàn ông, thẳng lưng, ngẩng cao đầu mà tiến về phía trước".
"Tôi rất thích bài thơ này".
“Tôi tên Vu Kiệt!”
“Vu trong Vu Lan, Kiệt trong hào kiệt!”
“Năm lão già vô liêm sỉ kia!”
"Ông đây…đến rồi! "
"…"
Bước được bước đầu tiên.
Thì có thể bước tiếp bước thứ hai.
Vu Kiệt lết thân thể đầy máu.
Tiến về phía trước.
“Bộp!”
Gậy gỗ…lại gãy rồi.
Vu Kiệt lại ngã lăn ra đất.