Đó…
Đó là…
“Anh Vu…”
Hứa Long lạnh lùng nói: “Thật không ngờ tên này lại chấp nhận nguy hiểm đến tính mạng vì cô, quả thực là một kẻ có ơn tất báo, chỉ tiếc là hôm nay hắn phải chết ở đây, hừ!”
Ngô Tiểu Phàm ngây người, cô không rõ hiện tại mình đang ở đâu, cũng không biết vì sao lại có nhiều người muốn giết Vu Kiệt như vậy.
Nhưng cô biết rõ một điều, Vu Kiệt đang đến…để cứu cô.
Không!
Không!
Nhiều người như vậy…
Anh ấy sẽ chết!
Không đợi cô kịp phản ứng, một giọng nói đột nhiên vọng đến.
Chưởng môn Liễu Diệp Tông giơ tay lên: “Nếu muốn tra tấn, sao có thể để tên nhóc kia đến đây dễ dàng như vậy được, các vị chưởng môn, tôi không thể nhịn được nữa, xin ra tay trước, cứ để tôi dùng uy áp đại đạo trấn áp cảnh giới Hóa Kình của hắn!”
“Một tên Hóa Kình lại đánh nhau với một đám Tiểu Kình, thật sự không công bằng chút nào!”
Khóe miệng chưởng môn Thiên Sơn nhếch lên: “Vậy thì ép hắn xuống tiểu kình đi!”
“Được!”
Vừa dứt lời, ông lão độ khoảng sáu mươi tuổi mặc đạo phục đứng bên cạnh chưởng môn Thiên Sơn đã vung ngang phất trần trong tay, tạo thành một đường vòng cung, ngay lập tức, 3000 sức ép đại đạo trong cơ thể ông ta tuôn ra và cùng lao về một hướng.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Chỉ trong một nhịp thở.
Còn chưa đủ thời gian để phản ứng thì giữa không trung, sức ép đại đạo tựa như một tấm lưới đánh cá bao phủ trời đất, phút chốc đã trùm lên người Vu Kiệt cùng với hơn một trăm tên đệ tử nhà họ Thường ở xung quanh đó.
Ngay khoảnh khắc sức ép đại đạo phủ xuống, Vu Kiệt híp mắt lại.
Sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh có thể cảm giác được rất rõ khí kình do mình phóng thích ra ngoài đã bắt đầu yếu đi, hơn thế nữa còn mất kiểm soát, chảy tán loạn trong cơ thể.
“Hỏng rồi!”
Vu Kiệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía chưởng môn Liễu Diệp tông đang đứng ở trang viên nhà họ Thường.
Là sức ép của cường giả phong Thánh.
Có điều…
Tốc độ của anh đã chậm lại.
Hơn nữa, vì cảnh giới bị áp chế nên tốc độ càng lúc càng chậm.
Một con dao chém về phía cổ anh.