Một câu này… vậy mà lại khiến bọn họ nói không nên lời.
Ghen ghét!
Ngày càng nhiều ghen ghét!
Tẩm bổ cho sự phẫn nộ.
Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm, đó chính là giết Vu Kiệt.
Nghe được lời của mọi người, Hàn Tu Tử khẽ cau mày: “Chúng ta chưa rành rẽ về Lạc Thành thì làm sao mà tìm được?”
Đột nhiên có một người nói: “Tôi biết, vừa nãy, lúc săn giết những con sâu cái kiến kia, tôi có tra ra được một tin tức, tên Vu Kiệt kia được một gia đình nông dân họ Ngô cứu sống, ngày hôm qua, ông lão kia đã được đưa đến bệnh viện cao cấp nhất ở Lạc Thành”.
“Vu Kiệt là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, nếu như chúng ta tìm được ông lão kia, dùng ông ta để ép buộc hắn xuất hiện, đến lúc đó, không cần chúng ta phải đi tìm, hắn sẽ chủ động đưa đến cửa”.
“Nhưng nếu hắn không đến thì sao?”, lúc này có một người hỏi.
“Không đến à?”
“Ha ha! Nếu hắn dám không đến, đương nhiên là giết chết ông lão kia, để người của võ giới nhìn cho rõ cái gọi là đệ tử Võ Thánh, thiên tài tiếng tăm lừng lẫy chung quy cũng chỉ là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, một con rùa đen rút đầu, nhát gan sợ phiền phức”.
Lời này khiến mọi người không khỏi nhíu mày, thầm khen kế hay.
“Nói hay lắm, nói hay lắm, cứ thế mà làm, nếu như Vu Kiệt đến, chúng ta sẽ dùng ông lão kia ép buộc hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nếu hắn dám phản kháng, lập tức giết ông lão kia”.
“Ha ha ha, kế sách hay, kế sách hay, tên khốn đó dù có đến hay không thì cũng sẽ biến thành một tên vong ân phụ nghĩa, đến lúc đó, tôi muốn xem thức hai gã Thánh Nhân của Quốc Phái có còn mặt mũi nhận tên đệ tử này hay không”.
“Được, được, thật là hả dạ, càng nghĩ càng thấy hả dạ, chỉ cần giết Vu Kiệt, một trận này chúng ta thành danh!”
“…”
Phút chốc, cả đám cười ầm lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Dường như trong mắt đám người này, tánh mạng của Ngô Lãnh vốn không đáng nhắc đến.
Dường như đối với bọn họ, chỉ có bản thân mới là quan trọng nhất.
Nhưng…
Người như vậy sao có thể xứng làm một võ giả.
Bọn họ không xứng.
Cho nên…
Báo ứng đến nơi rồi!
“Vậy ư?”
“Cười đã chưa?”
“Xem mạng người như cỏ rác, bọn mày cười đã chưa?”
“Chỉ vậy mà đã muốn giết tao à?”
Trong không khí chợt vang lên một âm thanh rét lạnh.
Ngay sau đó…
Soạt một tiếng!
Tươi cười trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Tất cả đồng loạt lấy ra vũ khí, ngăn ở trước người, hướng về phía phát ra âm thanh.
Hàn Tu Tử là người đầu tiên vọt lên trước mọi người, rút kiếm ra, ánh mắt như đao.
Lao về phía trước.
Trong rừng rậm, một âm thanh trầm tĩnh, tựa như âm thanh của loài sói đang giẫm lên cành khô tiến đến dưới màn mưa.
Vu Kiệt đưa tay bẻ gãy một chiếc lá, cụp mắt, lạnh giọng nói: “Đã chuẩn bị… nhận lấy cái chết chưa?”
Đó là một khuôn mặt âm u đến mức tận cùng.
Cứ như hai chữ “sát ý” đã được thực chất hóa và khắc lên mặt anh.
Hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, nhưng trong rừng rậm lại chỉ có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng anh.
Khi mưa rơi trên chuôi dao đốn củi, tim của hai mươi tên đệ tử của Giang Hồ Truyền Thừa có mặt tại đây đều không khỏi run lên, bọn họ không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, bất giác lui về sau một bước.
Bọn mày đã chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?
Một câu hỏi!
Hắn là người phương nào?
“Vu Kiệt!”
“Vu Kiệt!”
“Là tên khốn Vu Kiệt!”