Hàn Năng lạnh lùng nhìn cô: “Tôi hy vọng cô đừng quá thành kiến như vậy, tôi không phủ nhận chuyện ở quán bar hôm nay Hứa Thu cũng không thoát khỏi liên can, chuyện lăng nhăng bên ngoài đúng là tại bà ấy, nhưng trong vụ án bố cô giết người thì bà ta vẫn là người bị hại, điều này không thể chối cãi, dù cô không chấp nhận thì sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi được”.
“Còn vài chứng cứ nữa tôi cần phải sắp xếp lại một chút, bây giờ cô không ký tên cũng được, để tôi hoàn tất hồ sơ rồi sẽ đến tìm cô sau”.
Nói xong, vị cảnh sát tuổi trẻ háo thắng càng muốn nhanh chóng trở về hoàn tất vụ án để lập công, liền xoay người rời khỏi đó.
Hắn đi rồi.
Ngô Tiểu Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, đắm chìm vào nỗi sợ hãi của chính mình.
Ngô Vĩ giết người?
Bố của cô, đã chết!
Hứa Thu, là người bị hại?
Ha ha ha … ha ha ha…!
Cô càng cảm thấy thế giới này quá sức hoang đường rồi.
Cũng không thể không thừa nhận…
Cái chết của Ngô Vĩ có khúc mắc đan xen không dứt ra được với đứa con gái là cô.
“Nếu như lúc sáng con có thể báo ngay tin này cho bố”.
“Nếu con có thể khoan dung một chút, không oán hận bố như vậy”.
“Nếu.. nếu…”
Không có nếu!
Nếu thế gian này có bán thuốc hối hận, thì cũng sẽ không cho phép xảy ra những chuyện để phải uống thứ thuốc đó.
Rốt cuộc không thể cứu vãn được gì nữa.
Cũng không biết bao lâu, Ngô Tiểu Phàm mới đẩy ngăn chứa xác bố mình trở vào hộc tủ đông, ánh mắt cô càng trở nên rét lạnh hơn.
“Hứa Thu!”
Đều tại bà… Đều tại bà!”
“Đều tại đồ tiện nhân bà gây ra hết!”
Cô siết nắm đấm thật chặt, đến nỗi tay phát run lên, rồi lao ra khỏi nhà xác.
Nhưng…
Đúng lúc cô vừa vọt ra khỏi cửa, một cái bóng như bóng ma đột nhiên xuất hiện.
“Cái gì vậy?’
Nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt, Ngô Tiểu Phàm kinh ngạc, song cô còn chưa kịp kinh ngạc. . Truyện Truyện Teen
Mắt cô hoa lên rồi nhanh chóng tối sầm, sau đó ngất đi tại chỗ.
Ngay khi cô vừa khỵu xuống, dưới ánh sáng lạnh lẽo hắt vào, một khuôn mặt cực kỳ tàn độc chợt lóe lên, hệt như một thanh kiếm sắc lạnh in hằn lên mặt hắn.
“Hừ!”
“Một ả tiện nhân!”