Vì mỗi một người sinh ra trên thế giới này vốn đã không công bằng rồi.
Có người vừa sinh ra đã được sống trong nhung lụa.
Có người lại sinh ra ở cái nông thôn xa xôi hẻo lánh, cả đời làm ruộng, thậm chí còn chẳng thể đi xa khỏi mảnh ruộng nhà mình.
Nhưng…
Điều chúng ta có thể làm được chính là giữ gìn sự công bằng nhỏ nhoi còn sót lại…
Trong thế giới, con người ta đều đứng ngang bằng nhau!
Sau khi giết chết chín đệ tự phái Nga Mi, Vu Kiệt rời khỏi núi Trường Mao, theo lời người trong thôn nói, anh đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện Lạc Thành.
Khoảng hai tiếng sau, anh xuống xe, đến bệnh viện. “Này, trả tiền đi chứ, cậu còn chưa trả tiền cho tôi đó!”
Vu Kiệt vừa mở cửa ra chuẩn bị xuống xe thì tài xế ở ghế lái lập tức trừng mắt hỏi.
“Tiền?”
Vu Kiệt giơ tay sờ túi tiền.
Tiêu rồi!
Anh thầm nghĩ lần này toang rồi, sắc mặt trở nên khó coi, sau khi tỉnh lại, ngoài điện thoại di động thì những thứ khác cũng rơi mất hết, trong đó có cả ví tiền.
Bây giờ từ trên xuống dưới người anh không thể tìm thấy một đồng xu cắc bạc nào, nghèo mạt rệp, làm sao bây giờ?
“Xin lỗi bác tài nha, tôi đi vội quá nên không mang theo tiền, bác xem bác có thể cho tôi số tài khoản được không, tôi có tiền chắc chắn sẽ gửi cho bác ngay, được không?”
“Cái gì, không có tiền ư?”
Tài xế lập tức nóng nảy.
Nói đến nước này rồi mà ông ta còn chưa hiểu chắc?
Rõ ràng tên này đang muốn ngồi xe chùa không trả tiền đây mà.
Ông ta cực khổ tốn hai tiếng đồng hồ trên đường để đưa tên này từ nông thôn đến Lạc Thành, kết quả là chẳng có nổi một đồng xu nào?
Không thể!
Tài xế lập tức mở cửa xe bước xuống, giơ tay nắm lấy cổ tay Vu Kiệt: “Không có tiền mà cậu lại đòi đi xe hả, tôi nói cho cậu biết, tôi không cho phép cậu đi, lập tức đưa tiền cho tôi, từ điểm xuất phát đến đây tổng cộng hơn năm mươi cây số, tiền xe hai trăm đồng, cậu phải trả không thiếu một đồng nào cho tôi”. ! “Lập tức đưa cho tôi, nhanh lên!”
“Không có tiền thì gọi điện thoại cho người nhà cậu mang tới đây cho tôi!”
“Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu đó, nghe không?”
Gọi điện thoại…
Vu Kiệt nhún vai: “Ngại quá, điện thoại của tôi… Cũng mất luôn rồi…”
“Cái gì? Điện thoại cũng không mang theo á?”
Tài xế hoàn toàn nổ tung: “Cậu có phải là người hiện đại hay không đấy, ra đường mà cái điện thoại cũng không mang theo, tôi không tin”.
Nói xong, ông ta giơ tay lần mò trên người Vu Kiệt.
Một phút sau, sắc mặt tài xế già hoàn toàn thay đổi, đúng là không có thật.
Từ trên xuống dưới, đừng nói là điện thoại di động, cả hạt bụi cũng không có nữa là.
Sạch sẽ còn hơn chữ sạch nữa.
Vu Kiệt gãi đầu: “Hay là vầy đi, bác có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cú được không?”
Tài xế trừng mắt nhìn anh, quay đầu vào trong xe lấy điện thoại.
Nhưng không lấy thì thôi, lấy rồi thì sắc mặt tài xế lại thay đổi.
“Mẹ nó, điện thoại hết pin rồi, cái ngày hôm nay nó bị làm sao ấy không biết nữa, sao điện thoại lại hết pin thế này”.
Tài xế vỗ vỗ điện thoại rồi quay đầu tìm dây sạc.
Kết quả là…
Dây sạc cũng mất nốt!
Bây giờ thì sắc mặt của cả hai người đều trở nên khó coi.
Đây là ông trời không cho họ đường sống mà!
Vu Kiệt thở dài.
Tài xế siết chặt nắm đấm: “Không được, không thể bỏ qua như vậy được, tôi chạy hơn năm mươi cây số, không thể mất trắng chẳng lấy được đồng nào như thế được”.
“Tôi sẽ trả cho bác”.
Tài xế vừa nói xong thì bên cạnh lập tức có một giọng nói vang lên.
Nghe giọng nhìn lại thì Vu Kiệt chợt ngẩng người: “Ngô Tiểu Phàm”.
“Cô à…”, tài xế còn chưa kịp nói cho hết câu.
Ngô Tiểu Phàm lấy ví tiền trong người, rút ra hai tờ một trăm, đưa cho bác tài xế.
“Tôi sẽ trả tiền xe của anh ấy”.
Nhìn thấy tiền, bác tài xế không nghĩ ngợi gì, lập tức cầm lấy: “Được, tôi đi đây".
Sau đó, một làn khói bay lên bà bác tài xế cũng đi mất.
Ông ấy vừa đi thì Vu Kiệt lập tức nhìn về phía Ngô Tiểu Phàm: “Thế nào, bệnh tình của ông cụ thế nào rồi? Đã truyền máu chưa?”
“Rồi!”
Ngô Tiểu Phàm không còn sự xúc động lúc nãy, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Vừa vào đến bệnh viện tôi đã nói với bác sĩ về cách anh bảo, rút từng ngân châm trên người ông nội theo thứ tự rồi lập tức truyền máu, bây giờ ông nội đã thoát khỏi nguy hiểm rồi”.
“Nhưng vì vết kiếm trên người quá nhiều nên e là mười ngày nửa tháng không thể xuống khỏi giường bệnh được, anh Vu, e là ông nội tôi không thể chăm sóc cho anh được nên anh xem…”
“Không sao, không sao!”
Vu Kiệt liên tục xua tay: "Chỉ cần tính mạng ông cụ không gặp phải nguy hiểm là tốt rồi, không cần phải lo cho tôi, bây giờ sức khỏe tôi cũng không quá tệ nên chỉ cần người nhà tôi gọi điện để trở về là được”.
“À, đúng rồi!”
Nhắc tới điện thoại.
Hình như hai người cũng chợt nhớ ra điều gì đó.
“Có ai gọi điện thoại lại không?”
Vu Kiệt lập tức lo lắng hỏi.
Ngô Tiểu Phàm vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi xem xem”.
Lấy điện thoại di động ra rồi lại phát hiện…
“Điện thoại hết pin rồi!”
“…”, Vu Kiệt.
Lại hết pin?
Đây là sự trùng hợp ư?
Trong lòng Vu Kiệt lập tức hiện lên câu hỏi này.
Điện thoại của tài xế cũng hết pin.
Bây giờ cả điện thoại của Ngô Tiểu Phàm cũng hết pin nốt.
Rốt cuộc là sao thế này?
Ngô Tiểu Phàm: “Anh ở lại đây chờ một chút, xem ra tối nay tôi phải về nhà một chuyến, bệnh viện sắp đến giờ tắt đèn rồi, tôi không thể ở lại với ông nội, tôi sẽ nói với y tá một tiếng rồi dẫn anh về nhà sạc pin điện thoại”.
“Chúng ta sẽ biết có ai gọi đến không ngay thôi!”
“À…”
“Được rồi!”
Bây giờ xem ra chỉ có thể làm thế.
Nói xong, Ngô Tiểu Phàm quay đầu chạy vào bệnh viện.
Vu Kiệt lấy tảng đá trong ngực ra, anh nheo mắt nhìn nó chằm chằm.
Phát hiện ra lớp ngoài của nó vừa mới nứt thành một hình dạng.
Màu sắc của vết nứt thần kỳ ở chỗ nó giống hệt màu của tia sét.
Điện?
Bấy giờ, một ý tưởng cực kỳ vớ vẩn hiện lên trong đầu anh.
“Tảng đá này, có thể hút được sấm sét?”
Nghĩ đến cảnh tượng đã nhìn thấy vào ngày máy bay xảy ra tai nạn, mặt Vu Kiệt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Hơn mười đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, tất cả đều được tảng đá này đỡ.
Đó chính là thiên lôi mà cả Phong Thánh Giả cũng chưa chắc đã đối phó nổi.
Trải qua chuyện chùa Hàn Sơn, Vu Kiệt biết rất rõ sức mạnh của thiên lôi hôm đó mình phải đối mặt là thế nào, cũng chẳng khác gì thiên lôi đã đánh vào người Phong Vương Giả của chùa Hàn Sơn ấy.
Vu Kiệt vừa mới nói xong câu đó thì tảng đá đột nhiên hiện lên một hàng chữ.
Đồng tử anh co rụt lại, nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó.