Vu…Vu Kiệt?
Làm sao có thể?
Sao lại có thể là hắn!
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt người này càng khó xem hơn người kia, nếu trên đời này có thần linh thì đối với phái Nga Mi mà nói, cái tên này không khác gì ma quỷ, là kẻ nhất định phải báo thù.
Kể từ khi chuyện ở chùa Hàn Sơn kết thúc, cái tên này sớm đã được lan truyền khắp giới võ lâm.
Là tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý, gia tộc hào môn đứng đầu trong giới thế tục.
Là đệ tử chân truyền của hai vị thánh nhân, y thánh và võ thánh của Quốc Phái. Nhập đạo năm 20 tuổi, chỉ với năm năm, đã đạt được cảnh giới hóa kình, xưa nay chưa từng có người nào làm được như vậy, đồng thời cũng là một tay bắn tỉa hàng đầu có tiếng tăm lừng lẫy trong giới thế tục, còn là Lang Vương có năng lực chiến đấu đơn lẻ số một.
Hơn nữa, chiến tích của anh cũng quá đủ để làm lu mờ tất cả những thiên tài cùng thế hệ.
Trận chiến với nhà họ Mục ở Thiên Thành, đánh chết thiên tài nhà họ Mục.
Trong sự việc ở chùa Hàn Sơn, đầu tiên là dùng thân thể kiệt quệ một mình chiến đấu với Tứ Đại Thánh Tử, bốn vị đã đạt cảnh giới hóa kình từ nhiều năm trước của Phật Môn, giết chết bọn họ với sức mạnh tuyệt đối, sau đó lại phối hợp với võ thánh Diệp Lâm chiến đấu với những cường giả phong thánh của Giang Hồ Truyền Thừa, phá tan nhiều cơn sấm sét của cường giả phong thánh ở chùa Hàn Sơn, dùng sức mạnh của một võ giả hóa kình để chiến đấu với cường giả phong thánh!
Chỉ với chuyện này thôi cũng đã khiến tất cả mọi người trong võ giới phải không ngừng cảm thán.
Ngoài ra, điều khiến người của Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa càng thêm sợ hãi chính là, một thiên tài như vậy, sau lưng còn có Quốc Phái!
Nói cách khác, trong hơn mười năm nữa, chỉ cần đại đạo không có vấn đề gì, Quốc Phái sẽ hoan nghênh võ thánh Diệp Lâm thứ hai, thậm chí còn vượt qua cả võ thánh Diệp Lâm, là thiên tài có hy vọng đột phá lên được cảnh giới phong vương trước năm mươi tuổi!
Hai mươi năm trước, võ thánh Diệp Lâm đã trấn áp người của Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa, khiến bọn họ thở cũng không dám thở, hai mươi năm sau, sự xuất hiện của Vu Kiệt giống như đang tuyên án tử hình, khiến cho những người được gọi là thiên tài trong hai phái Truyền Thừa này đều trở nên rác rưởi!
Đối với phái Nga Mi mà nói, cái tên này còn là một mối ân oán!
Nhưng hiện tại, sau khi tất cả mọi người nghe thấy câu trả lời của Mộ Doãn Thiện, cảm xúc đầu tiên xuất hiện không phải là sự tức giận mà là…
Nghi ngờ! “Chưởng môn, đây…đây là thật sao? Người tên Vu Kiệt này đang ở Lạc Thành? Người giết chín đệ tử của phái Nga Mi chúng ta là hắn?”
“Chuyện này không thể nào xảy ra được!”
“Đúng vậy thưa chưởng môn, chuyện này căn bản không có khả năng”.
Nghe thấy những lời nghi ngờ của mọi người, Mộ Dung Ngư lo lắng, cô ta hét lên: “Con không nhớ nhầm, con thật sự không hề nhớ nhầm, chính hắn đã giết, nếu như mọi người không tin, con có thể dẫn mọi người đến nơi hắn đã giết người xem thử”.
Mộ Doãn Thiện lạnh lùng nói: “Không phải bọn họ không tin con, mà là không tin bây giờ người này đang có mặt ở Lạc Thành”.
“Sao ạ?”
Mộ Dung Ngư ngẩn người.
Mộ Doãn Thiện lại nói tiếp: “Bảy ngày trước, vụ tai nạn máy bay Luân Thành ở nước ngoài đã được lan truyền khắp thế giới, ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhóm người trên TV bao gồm những người trong giới thượng lưu ở thủ đô đều đang loan tin, không phải tên Vu Kiệt này bị người ta bày mưu hãm hại, gài bom vào khoang máy bay, sau khi bom nổ, buộc phải nhảy dù, bây giờ không có tin tức sao?"
“Đúng vậy thưa chưởng môn, tọa độ của vụ rơi máy bay ở Luân Thành đến Lạc Thành cách xa nửa vòng trái đất, cho dù tên Vu Kiệt này được người khác bí mật cứu sống cũng không thể đến Lạc Thành trong thời gian ngắn như vậy được. Nếu đến Lạc Thành, cho dù là đi máy bay thì cũng phải lên xuống rất nhiều chuyến bay".
“Hơn nữa, nếu như đi máy bay, có nhiều thế lực đang truy lùng hắn như vậy mà vẫn không tìm được thông tin về chuyến bay của hắn? Không thể nào".
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Nghe người kia nói vậy, những người khác đều gật đầu đồng ý.
Xảy ra chuyện như vậy, sao lại đến nơi nghèo nàn khỉ ho cò gáy như Lạc Thành chứ, theo lý mà nói không phải nên trở về thủ đô sao?
Nghĩ đến điều này, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên khó hiểu.
Nhưng vẻ mặt Mộ Doãn Thiện lại chùng xuống: “Trước tiên đừng quan tâm hắn sao lại đến đây, ít nhất, chúng ta biết hắn đang ở đây, trời tối như vậy nhưng Mộ Dung Ngư vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt hắn mà vẽ lại, nếu như nó vẽ bừa cũng không thể vẽ giống như vậy được”.
“Dù sao trước khi xảy ra chuyện này, nó chưa từng gặp Vu Kiệt lần nào cả!”
Mộ Doãn Thiện nhớ rất rõ thông tin của những nữ đệ tử này trước khi đến Lạc Thành.
Cho nên dựa trên tình hình hiện tại.
Vị tôn thái tử của nhà họ Lý biến mất ở Luân Thành chưa có tin tức gì kia, hiện đang ở Lạc Thành!
Nhận ra điều này, khóe miệng Mộ Doãn Thiện khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
“Chưởng môn, chúng ta phải làm thế nào?”
Một nữ đệ tử hỏi.
Mộ Doãn Thiện liếc mắt nhìn Mộ Dung Ngư: “Trước tiên đưa nó đi nhốt lại, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được phép gặp nó”.
“Vâng!”
Nghe lệnh, những nữ đệ tử đó lại trói Mộ Dung Ngư lại, đưa đi.
Những người còn lại thì theo lệnh của Mộ Doãn Thiện đi nơi khác.
Lúc trong phòng chỉ còn lại một mình bà ta.
Khuôn mặt nham hiểm được bộc lộ rõ ràng.
Đứng trước cửa sổ, Mộ Doãn Thiện tìm thấy một số điện thoại khác.
Nhấn nút gọi đi, sau đó áp điện thoại vào tai.
Hiện tại tất cả các thế lực trên thế giới đều đang tìm kiếm tung tích của Vu Kiệt.
Và bà ta, người vừa thừa kế vị trí chưởng môn mới của phái Nga Mi không ngờ lại có được tin tức của Vu Kiệt.
Cơ hội tốt như vậy, nếu như không lợi dụng thì thật là có lỗi với bản thân quá!
Làm sao?
Có thể làm sao chứ!
Đương nhiên là phải giết hắn rồi!
“Tút tút…”
Điện thoại đợi kết nối, khoảng một phút sau liền có người nghe máy.
Đầu dây bên kia, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Chưởng môn mới phái Nga Mi, lúc này gọi điện thoại cho lão già tồi này có chuyện gì vậy?”
Trên một ngọn núi có tuyết rơi dày đặc nào đó, một ông già mặc một chiếc áo dài, trên bàn đặt một thanh kiếm gãy, vừa uống trà vừa cầm chiếc điện thoại nắp gập đời cũ hỏi.
"Chưởng môn Thiên Sơn nặng lời rồi. Ở chùa Hàn Sơn, kiếm thuật của ông là uy phong nhất, suýt nữa đã giết chết võ thánh Diệp Lâm. Nếu ông là một lão già tồi thì tôi cũng không có mặt mũi nào mà đứng ở vị trí chưởng môn mới của phái Nga Mi này cả”.
“Nói đi! Có chuyện gì?”
Mộ Doãn Thiện cười: “Tôi muốn thực hiện một vụ giao dịch với ông”.
“Giao dịch gì?”
Mộ Doãn Thiện: “Tôi muốn dùng một tin tức để đổi lấy một môn võ học của Giang Hồ Truyền Thừa và các phái khác”.
“Ồ!”
Chưởng môn của Thiên Sơn Kiếm Phái lạnh lùng cười: “Tham vọng lớn thật đấy, từ lúc nào mà nhà họ Mộ các người lại chú ý đến Giang Hồ Truyền Thừa của chúng tôi thế, lẽ nào nuốt chửng một cái Nga Mi vẫn chưa đủ, còn muốn nuốt luôn cả Giang Hồ Truyền Thừa sao?”
“Ta thật sự rất tò mò, tin tức đó là gì mà lại có trọng lượng như vậy!”
“Cô biết hắn ở đâu?”
Mộ Doãn Thiện: “Ngày mai, mời ông đưa các vị chưởng môn khác đến Lạc Thành!”
“Tên nhóc này đáng chết”.
“Mộ Doãn Thiện tôi, nguyện giúp các vị chưởng môn một tay!”
“Tiêu diệt tên yêu nghiệt này, quyết không nói hai lời!”