Lưu Hổ là thanh niên sống trong thôn nhỏ dưới chân núi Trường Mao, cũng là một tên phá phách có tiếng, từ nhỏ đã bám theo Ngô Tiểu Phàm đến lớn, thật ra cũng chỉ là tay sai đắc lực, thế nhưng hắn ta lại tự cảm thấy mình là hoàng tử bạch mã của Ngô Tiểu Phàm.
Cũng vì thế nên sau khi lớn lên, Ngô Tiểu Phàm thấy Lưu Hổ ngày càng phiền, dù sao năm mười hai tuổi cô ta phải vào thành phố đi học, Lưu Hổ thì sau khi tốt nghiệp cấp hai trong núi Trường Mao thì không còn đi học nữa, cứ lang thang khắp nơi, dù xét về kiến thức hay cách nhìn nhận về thế giới này thì hắn ta cũng không bằng Ngô Tiểu Phàm.
Nghe Ngô Tiểu Phàm nói thế, Lưu Hổ nghẹn một cục tức không biết trút đi đâu.
Mặt hắn ta đỏ bừng, hai mắt cứ nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
“Chị… Chị thử lặp lại lần nữa xem!”, Lưu Hổ cắn môi.
“Tôi lặp lại lần nữa rồi sao”.
Ngô Tiểu Phàm lặp lại đúng câu đó, không thiếu lấy một chữ. Xoẹt!
Sắc mặt Lưu Hổ ngày càng khó coi.
“Lưu Hổ, cậu nghe kỹ cho tôi, đây là nhà tôi chứ không phải nhà cậu, không có sự cho phép của tôi thì cậu không được phép bước vào, tôi cũng không phải là người thương gì của cậu, chúng ta cùng lắm chỉ là bạn nối khố thôi, đừng có lôi kéo quan hệ lắm thế, cẩn thận chị Phàm tát cho cậu mấy cái đó nghe chưa”.
Ngô Tiểu Phàm vừa đỡ Vu Kiệt.
Vừa lạnh lùng nói.
“Tôi!”, Lưu Hổ bị chọc tức: “Chị Phàm, tên đó là ai vậy, sao nó lại xuất hiện trong nhà chị? Tên đó là ai”.
“Cậu điếc hả, liên quan quái gì tới cậu”.
Ngô Tiểu Phàm lười nói nhảm với hắn ta nên quay sang nhìn Vu Kiệt: “Anh Vu, tôi đỡ anh vào trong”
Vu Kiệt không nói gì.
Nhưng…
Khi cô ta vừa mới mở cửa, chuẩn bị bước vào trong nhà thì.
Đột nhiên ngoài cửa lớn có một bà lão dẫn theo mấy ông chú chạy vào với vẻ cực kỳ kích động, liên tục ngoắc Ngô Tiểu Phàm và hét lớn.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, Tiểu Phàm, ông nội cháu xảy ra chuyện rồi!”
Cùng với giọng nói lo lắng đó, ba người trong sân cũng nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Vu Kiệt trở nên căng thẳng, nhíu mày.
Ngô Tiểu Phàm tái mặt, lập tức chạy ra mở cửa: “Thím ba, xảy ra chuyện gì thế, ông nội cháu bị sao vậy… Ông bị làm sao vậy?”
Nghe ông cụ Ngô xảy ra chuyện, Vu Kiệt nhanh chóng bước vội ra cổng.
Lưu Hổ cũng vội vàng chạy ngay phía sau.
Bà cụ đó vừa mới vào cửa đã há to miệng thở hổn hển, vẻ mặt căng thẳng nói: “Lúc nãy… Lúc nãy thằng nhóc thôn bên cạnh chạy từ trên núi xuống, nói… Nói là thấy hai cô gái cầm kiếm chém ông nội cháu bị thương”.
“Hình như là người ở vùng nào đó, ông nội cháu người đầy máu ngã xuống sườn núi, trong tay còn cầm một con gà”.
“Mau theo mọi người lên núi, mau, mang theo cả thuốc và băng vải nữa, nếu chậm trễ thì ông nội cháu sẽ bỏ mạng mất, mau… Nhanh lên!”
Vừa mới dứt lời, trong nháy mắt, sắc mặt Ngô Tiểu Phàm trắng bệch.
Ông nội…
Bị một người phụ nữ xa lạ đến từ nơi khác cầm kiếm… Chém!
“Ông nội!”, hai mắt Ngô Tiểu Phàm lập tức rưng rưng nước mắt.
Giây sau đó, cô ta xoay người vọt vào trong nhà, lấy hộp cứu thương vác lên lưng, chẳng kịp uống miếng nước nào đã vội vàng chạy ra ngoài.
Từ nhỏ đã được ông nội nuôi lớn, trong thế giới của Ngô Tiểu Phàm, ông nội là người thương cô ta nhất, là người thân quan tâm đến cô ta nhất.
Khi nghe thấy tin ông nội gặp chuyện không may, Ngô Tiểu Phàm ngơ ngác, nhưng thời gian hoàn toàn không cho cô ta cơ hội biết hung thủ là ai.
Bấy giờ, thời gian chính là sinh mệnh.
Chẳng mấy chốc, mấy chú mấy thím đến hỗ trợ đuổi người ngoài đi dẫn Ngô Tiểu Phàm lên núi, chạy đến chỗ nhân chứng đã chỉ. Lưu Hổ chẳng còn quan tâm đến những chuyện khác nữa, trước đây khi gia đình hắn ta nghèo, nếu không có ông cụ trông chừng rừng núi Trường Mao thường xuyên cứu giúp thì chắc bây giờ hắn ta đã đói chết trong trời tuyết lớn rồi, với hắn ta mà nói, Ngô Lãnh cũng là người thân của mình.
Hắn ta xắn tay áo lên, liếc Vu Kiệt một cái rồi dùng hết sức chạy theo như điên.
Vu Kiệt thì cúi đầu nhìn đống băng vải trên người mình.
Chân cũng có vết thương được băng phải trói lại.
Sắc mặt anh trở nên âm u: “Một đám phụ nữ cầm kiếm…”
“Là người võ giới ư?"
Không quan tâm được nhiều như thế.
Ơn của giọt nước từ viên ngói cũng phải báo đáp chứ đừng nói là ơn cứu mạng.
Vu Kiệt giơ tay, lập tức cởi băng vải quấn vết thương trên đùi ra, đồng thời điều động khí kình vây quanh thần kinh vùng miệng vết thương để giảm bớt cảm giác đau đớn.
Anh nhấc chân lên đi về phía trước, phát hiện ra cảm giác đau đớn không dữ dội đến thế, bèn tranh thủ tỏa khí kình trong người mình ra ngoài, tìm kiếm phương hướng của Ngô Tiểu Phàm và đuổi theo.
Dựa theo tình hình của những người dân trong thôn nói, chắc chắn ông cụ đã mất một lượng máu lớn, tính thời gian lên xuống núi, thời gian còn lại cho bọn họ chỉ có khoảng hai mươi phút.
Phải chạy tới đó trong thời gian ngắn nhất.
Nên biết rằng miệng vết thương lớn có thể gây ra mất máu quá nhiều, gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì một bộ sơ cấp cứu không thể giải quyết được.
Ở hiện trường, ngoài anh ra thì chẳng người nào có thể cứu nổi mạng của ông cụ!
Rất nhanh, Vu Kiệt đã đuổi tới đường lên núi Trường Mao trong vòng mười phút, lần theo hơi thở của người đi trước, Vu Kiệt nhìn chằm chằm ngọn núi.
Khí thế bàng bạc, rộng lớn bao la.
Vì núi Trường Mao là rừng nguyên sinh, cả ngọn núi được bao phủ bởi một hơi thở thần bí.
Nhưng…
Điều khiến Vu Kiệt dừng bước không phải là hơi thở của tự nhiên này!
Anh đã phát hiện ra một thứ rất khác.
“Khí kình!”
“Là người võ giới!”
Vu Kiệt trừng mắt.
Trong võ giới được Quốc Phái dẫn dắt, có một nguyên tắc thép: Nếu đã là người võ giới, bất đắc dĩ mới được dùng khí kình ra tay với người thường, nếu người nào dám phạm vào điều cấm kỵ… Giết không tha!
Bọn họ đang… Muốn chết!
Vu Kiệt siết chặt nắm đấm, bung hết tất cả khí kình trong người ra, bao vây cả ngọn núi.
Tuy là không tới cảnh giới của Phong Thánh Giả, nhưng hóa kình tầng thứ năm, phóng khí kình ra cũng không phải chuyện gì quá khó, khi cảnh giới của Vu Kiệt dần cao, phạm vi khí kình có thể tìm kiếm cũng tăng lên.
Khi anh thả khí kình ra, Vu Kiệt đã nhanh chóng tập trung về một phía.
“Vẫn còn ở trên núi Trường Mao, đằng sau ngọn núi phải không?”
Vu Kiệt nheo mắt lại: "Đó không phải là hướng rừng nguyên sinh ư?”
Anh băng qua khu rừng rậm rạp, đi lên ngọn núi hiểm trở.
Khoảng mười phút sau, anh lao qua một mảnh rừng trúc thì nhìn thấy trên đường núi là ông cụ họ Ngô trên người đầy vết kiếm, nằm trong vũng máu.