Đệ Nhất Lang Vương

Chương 756: Thực hiện kế hoạch 1






Bên kia vừa cúp máy xong.  

Nhân viên trực ban đêm nay ở trung tâm cơ quan là người có xuất thân rất bình thường.  

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng mỉm cười.  

Một người hỏi: “Là giết người phải không!”  

Người nghe điện thoại lúc nãy liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu: “Vị vua mới của gia tộc Rothschild nói không sai, chết rất nhiều người, xem ra đêm nay lại là một trận gió tanh mưa máu, vị vua mới của gia tộc Rothschild không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài”.  

“Ông ta…cũng là một kẻ ma quỷ".  

Người còn lại nhún vai: “Liên quan gì đến tôi chứ, chỉ cần đưa đủ tiền là được rồi, dù sao mỗi ngày đều có rất nhiều người nước ngoài đến chợ đêm, chết từng đó người, chỉ cần xử lý sạch sẽ thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.  

“Đúng vậy”.  

Quan điểm của cả hai đều được đối phương cực kỳ tán thánh.  

Người kia còn bổ sung nói: “Đừng quên xóa lịch sử cuộc gọi của số điện thoại này, đề phòng đến lúc đó có mấy con cá lọt lưới, kinh động đến bên trên, đến lúc đó người bị phạt vẫn là chúng ta.  

“Đúng rồi, đúng rồi, cậu nói đúng, suýt chút nữa thì thôi quên mất”.  

…  

Có lẽ Christopher sẽ không bao giờ ngờ được rằng Vu Kiệt đã tính toán tất cả mọi chuyện trước khi ông ta thực hiện cuộc gọi này, ông ta sẽ không bao giờ tin sự thật nực cười này, tất nhiên sau khi nghe thấy giọng nói kia, ông ta cũng không còn cơ hội nữa.  

Christopher sững sờ, trong phút chốc sự hờ hững trong giọng nói đó giống như một cái lồng lạnh lẽo, khóa chặt trái tim ông ta.  

Khoảnh khắc đó, đôi mắt của ông ta như bị đóng băng lại, cả người đứng yên tại chỗ rất lâu sau cũng không hề nhúc nhích.  

Có thể lặng lẽ đi vào tòa nhà này, đến gần ông ta mà không hề có một tiếng động nào cả, Christopher hoàn toàn hoảng sợ, ông ta đã nghĩ tới lần này tổ chức Đệ Nhất dám xông vào căn cứ của tộc Thánh Đường chắc hẳn đã phái một cao thủ cực kỳ lợi hại, nhưng hắn không ngờ đối thủ lại có thể mạnh đến mức này.  

Phải biết rằng, cấp bậc của những sát thủ trong tòa nhà này cao hơn gấp mấy lần so với những người canh gác trong hẻm, muốn vượt qua được tuyến phòng thủ của bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn bảo đảm không gây ra bất kỳ tiếng động nào, thì thực sự rất khó, rất khó!  

Người có thể làm được chuyện này…  

Cả người Christopher run bần bật: “Ma…ma quỷ…”  

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của ông ta.  

Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.  

Những ngọn đèn đường vàng mờ ảo được thắp sáng trong các con hẻm của tộc Thánh Đường, ánh đèn màu nhàn nhạt chiếu xuống vũng máu bóng loáng, nhuộm đỏ mặt đất dọc theo miệng vết thương của những thi thể.  

Thành phố này được mệnh danh là thành phố phồn hoa nhất thế giới, cũng nghênh đón thử thách của bóng tối.  

Nơi càng sáng chói rực rỡ, một khi mất đi ánh sáng kia thì sẽ càng bẩn thỉu!  

Ở một góc tối không nhìn thấy được, ai biết được ban ngày trên tay của những người bình thường bạn nhìn thấy đã nhuốn bao nhiêu máu.  

Lúc này, trên lưng Vu Kiệt đeo một khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao, dưới đôi mắt sắc bén của anh có dính một vết máu, con dao găm của Lang Vương trong tay anh toát ra một tia sáng lạnh lẽo.  

“Ma quỷ?”  

Vu Kiệt cười khinh miệt: “So với những chuyện mà các người đã làm, có lẽ hai chữ ma quỷ này càng phù hợp với các người hơn”.  

Vu Kiệt bất giác nhớ tới Lỗ Phi Nhã, hình như sau trận chiến ở khe vực núi Tuyết, lúc ngồi trên trực thăng trở về nước, cô ta cứ không ngừng hét lên hai chữ ma quỷ này với mình.  

Lẽ nào những người trong tộc Thánh Đường đều có một nỗi ám ảnh khó giải thích với hai chữ ma quỷ này?  

Vu Kiệt không biết!  

Anh cũng không thèm để ý.  

Anh chỉ quan tâm một chuyện.  

Lâm Nhã!  

Anh cầm con dao găm, bước vào trong phòng làm việc, những giọt mưa rơi xuống đọng lại trên mặt kính, loang loáng bên ngoài cửa sổ.  

Christopher hít một hơi thật sâu, sau đó, đôi mắt của ông ta đột nhiên trở nên dữ tợn, ông ta nâng khẩu súng trong tay lên rồi nhắm thẳng vào đầu Vu Kiệt.  

“Đi chết đi!”  

“Đoàng!”  

Một tiếng súng nổ vang lên trong phòng.  

Nhưng…  

Không có ai chết cả.  

Ngay khi Christopher vừa bắn phát súng đó, giây tiếp theo, ông ta đã bị sốc!  

Cùng lúc viên đạn bay ra từ nòng súng, Vu Kiệt liền di chuyển, sau đó ngay lập tức biến mất tại chỗ.  

Chỉ với thời gian nửa hơi thở, trong nháy mắt, Vu Kiệt đã đứng trước mặt Christopher.  

Xoẹt!  

Christopher giật mình hoảng sợ, trợn tròn mắt.  

“Chuyện…chuyện này…”  

Vu Kiệt: “Thái độ của ông khiến tôi rất khó chịu, mặc dù trước khi vào đây tôi đã thuyết phục bản thân không giết ông để hoàn thành chuyện này nhanh hơn và an toàn hơn, nhưng hành vi của ông lại nói với tôi, ông không phải là một người an phận”.  

Dứt lời, Vu Kiệt liền hành động.  

Con dao găm của Lang Vương trong tay anh vung ra vẽ một vòng cung trong không trung, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, sau đó rơi xuống cổ tay của Christopher.  

Ngay lập tức, dưới một đường máu nhỏ, chỉ thấy bàn tay to lớn đang cầm một khẩu súng, vậy mà cổ tay lại…bị chia thành hai phần.  

Một con dao găm chỉ cần vung ra một cái.  

Một bàn tay đứt đã rơi xuống đất!  

“Độp!”  

Christopher đột nhiên gào lên thảm thiết.  

“Aaa…”  

Tiếng thét đó tràn đầy đau khổ.  

Ông ta ôm chặt vết thương ngã xuống đất, máu chảy dọc theo miệng vết cắt như một đài phun nước, chỉ vài giây đã nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi của ông ta, ông ta chết lặng, càng thêm đau đớn.  

Không đợi ông ta phản ứng lại, Vu Kiệt lại ra tay tiếp.  

Vẫn là một dao như cũ.  

Tay còn lại của Chris cũng bị chặt đứt, hai bàn tay của ông ta bị đứt lìa ra rơi xuống đất, hiện trường đẫm máu.  

Ngay lúc đó, Christopher nhìn bàn tay của mình rơi xuống đất, cố gắng chịu đựng cơn đau, muốn lấy lại sự tỉnh táo, nhưng cuối cùng ông ta không thể làm gì được, chỉ có thể gục ngã…  

“Ma quỷ…ma quỷ…”  

Ông ta chìn chằm chằm khuôn mặt kia của Vu Kiệt.  

Ngay sau đó, chỉ thấy Vu Kiệt cúi đầu nhìn ông ta: "Trước khi bắt một người phụ nữ yếu đuối đi, các người có bao giờ nghĩ đến bản thân mình là ai không? Bản thân sẽ có ngày hôm nay hay không?"  

“Ma quỷ cũng được, gì cũng được, các người muốn giết tôi như vậy, nên tôi đến rồi đây, ông dựa vào cái gì mà ở đây giả vờ chứ?”  

“Mày là…”  

Đột nhiên Christopher nhận ra được gì đó.  

Tầm mắt của ông ta bất giác nhìn về phía khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao đang nằm trên lưng Vu Kiệt.  

Con dao găm có hình đầu sói.  

Còn có…giọng điệu này!  

“Mày là…mày là…”, Christopher trở nên kích động, sự sợ hãi trong ánh mắt ngày càng rõ rệt: “Mày là…Lang Vương!”  

Vu Kiệt!  

“Không phải người của tổ chức Đệ Nhất…không phải người của tổ chức Đệ Nhất…”, miệng Christopher không ngừng lẩm bẩm: “Không…không đúng, là mày…là mày dẫn người của tổ chức Đệ Nhất đến, là mày dẫn người của tổ chức Đệ Nhất đến…”  

“Mày…không phải mày đang ở Luân Thành sao? Tại sao…tại sao mày lại ở đây?”  

“Ồ!”  

chapter content