Nói xong những lời đó, Vu Kiệt rời đi.
Đi theo những người trong gia tộc Rothschild rời khỏi bờ cát đó.
Tất nhiên, rời khỏi nơi này không có nghĩa là anh sẽ theo bọn họ đi làm những chuyện đó, anh chỉ cần một cơ hội để ẩn nấp mà thôi.
Còn Tiêu Hán, sau khi nghe hết những sắp xếp của Vu Kiệt thì cũng chẳng phản kháng chống đối gì, trên thực tế, sau hôm đó thì cậu ta đã biết sẽ có một ngày như thế, chỉ là cậu ta không ngờ ông Jack lại lén lút giấu mình làm ra những chuyện như thế.
Trước mắt, cậu ta chỉ có thể hi vọng rằng vị Lang Vương này có thể nể mối quan hệ với mình mà nương tay, hi vọng những người trong tổ chức Đệ Nhất sẽ bao dung và rộng lượng.
Sau khi bọn họ rời khỏi đó thì trên bờ biển Minh Nguyệt bị mưa to che kín cả màn trời.
Sau đó, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trên bờ cát.
Phong Thanh Dương khoác chiếc áo mưa, thở dài thật dài.
Nhìn theo hướng Vu Kiệt rời đi với ánh mắt buồn bực.
“Cuối cùng… Vẫn phải rời khỏi Hoa Hạ, Võ Thánh ơi là Võ Thánh, cái gì ông càng không muốn nhìn thấy thì ông trời, lại càng muốn mọi thứ diễn ra như thế”.
“Nhưng mà nói thật, cậu chủ của chúng ta thật sự rất giống cô chủ năm đó, tấm lòng đó, tình nghĩa như thế, luôn khiến con người ta không nhịn được muốn tới gần”.
“Không biết là con sâu nào mù dám chọc tới cậu chủ nhà ta? Xem ra, Phong Thanh Dương này đã có thể… Đại khai sát giới rồi!”
…
Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.
Chỉ là trên thế giới này, không chỉ có mỗi mình chính nghĩa và tội ác.
Vào năm ngàn năm trước, cả chục ngàn năm trước, thậm chí là thời thượng cổ xa xôi, trong xã hội hoàn toàn không có bất kỳ quy tắc nào thống trị, mọi người chỉ sống với một nguyên tắc duy nhất, đó là giết chóc!
Trưởng thành trong sự giết chóc đó, để sống sót, để giành được mảnh đất màu mỡ và tài nguyên dồi dào, cái gọi là chính nghĩa và tội ác dường như không hề quan trọng khi đứng trước sinh mạng, tất cả mọi người đều cầm vũ khí lên để thực hiện việc mình muốn làm, tiến hành giết chóc mãi mãi không có điểm dừng.
Sự hoang dã thấm vào trong xương cốt đó, có lẽ nó mới là bản chất của sinh mệnh.
Khi sinh mệnh tiến hóa đến thời đại ngày nay, khi con người ta không còn chấp nhất cái thiện và cái ác nữa thù thú tính tiềm tàng trong huyết mạch mới có cơ hội bao phủ trái tim họ, vì thế, bọn họ cũng bắt đầu giết chóc, đó là…
Sát thủ thật sự!
Chẳng có gì để nghi ngờ, bộ tộc Thánh Đường đã phát huy chữ con trong người mình đến cực hạn.
Bởi vì nội quy mà bộ tộc họ tích lũy qua suốt trăm ngàn năm nay là bất kỳ một kẻ nào trong giới sát thủ muốn tìm tới căn cứ của bộ tộc Thánh Đường đều là chuyện không tưởng, không bàn tới những sát thủ mạnh nhất biết rõ nguyên tắc, dù có là cơ quan… Địa phương muốn tìm tới căn cứ của bộ tộc Thánh Đường cũng cực kỳ khó khăn.
Có khi…
Thậm chí còn có thể gặp phải sự trả thù vô tận vì đã xúc phạm đến thánh địa của bộ tộc Thánh Đường, có người nói đó là vụ án chôn xác ngàn người của nước Lập Kiên.
Bên ngoài nói rằng đó là do sát nhân gây ra.
Nhưng những người biết được sự thật đằng sau đều hiểu rất rõ, lý do một ngàn người bị chôn xuống vị trí ngay trung tâm đó trong vòng năm ngày ngắn ngủi, lại lộ ra trước mắt tất cả mọi người trong năm ngày sập đường đều vì một chuyện…
Đó là đội an toàn của Lập Kiên đã tiến hành kế hoạch thanh trừng bộ tộc Thánh Đường!
Sau đó, khi chuyện của một ngàn người liên tục bị kéo dài, bọn họ buộc lòng phải dừng kế hoạch đó lại để tránh những phiền phức không cần thiết, còn chủ động liên lạc với người của bộ tộc Thánh Đường, đạt được những hợp tác liên quan.
Thế nên sau đó, dù bộ tộc Thánh Đường biến mất trong giới sát thủ một khoảng thời gian dài thì cũng chẳng ai dám khinh thường sự tồn tại của họ.
Bấy giờ, mưa đêm râm mát, gió lạnh thổi vù vù vào nhà xưởng bỏ hoang ở Luân Thành, như lưỡi dao sắc bén lướt qua người một người phụ nữ trung niên mặc bộ tây trang.
“Báo cáo tộc trưởng, chuyện ông dặn đã được làm xong, tin tức cực kỳ xác thực, Lang Vương Hoa Hạ đã biết được chuyện này, trước mắt đứa bé tên Vương Lạc đã được đưa đến thủ đô, Lang Vương cũng đã rời khỏi Hoa Hạ, nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì?”
Nghe người đó báo cáo, Lỗ Tư Châu ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt lạnh lùng quan sát con dao găm trong tay, lạnh giọng hỏi.
Một giây tiếp theo, người thanh niên trước mặt quỳ một gối xuống, vội vàng trả lời: “Nhưng vì nhân lực của chúng ta có hạn, vẫn… Vẫn chưa thể xác định cụ thể vị trí, tên đó vừa rời khỏi Hoa Hạ thì người của chúng ta đã mất dấu, đã điều khiển vệ tinh để thăm dò vị trí, nhưng…”
“Nhưng dường như tên đó có mặc thiết bị che giấu tin hiệu, vệ tinh của chúng ta…”
“Bốp!”
Tên đó chưa kịp nói cho hết lời thì một bạt tai đã tát thẳng vào mặt.
Kèm theo tiếng vang nặng nề, thanh niên đó bị đánh quỳ rạp xuống mặt đất.
“Vô dụng!”
“Rác rưởi!”
“Một đám vô dụng”. . Truyện mới cập nhật
Lỗ Tư Châu chửi ầm lên: “Tìm một người mà cũng làm không xong, nuôi một đám vô dụng như các ngươi để làm gì? Có tác dụng gì? Tiền cũng cho, nhân lực cũng cho, quyền điều khiển vệ tinh cũng cho, bây giờ các ngươi lại nói cho ta biết là không tìm thấy người ư?”
“Anh đang đùa với ta đấy hả?”
Lửa giận vừa bùng lên, bầu không khí trở nên âm u.
Nhà xưởng đầy hơi thở quỷ dị lập tức chìm trong bầu không khí sợ hãi.
Sau đó, sát thủ của bộ tộc Thánh Đường đứng xung quanh đều quỳ một gối xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn ông ta!
“Đừng nổi nóng thế, không tìm thấy người thì có làm sao?”
Đúng lúc đó, người đàn ông đứng ở bên cạnh quan sát cả Luân Thành chậm rãi nói.
Vẻ mặt Lưu Hỏa cực kỳ bình tĩnh, mặc một bộ tây trang đơn giản, nhưng vẫn không thể dập tắt đi được khí chất đó.
Hắn ta vừa lên tiếng thì tộc trưởng của bộ tộc Thánh Đường còn chẳng dám thở mạnh một cái.
Lỗ Tư Châu hít một hơi thật sâu, đứng dậy chắp tay sau lưng đi tới: “Tu La Vương tôn quý, do người của tôi không thể làm được việc, không thể tìm được người, không xứng với sự tin tưởng của ông, tôi thật lòng xin lỗi”.
Lưu Hỏa mỉm cười: “Không cần phải xin lỗi làm gì! Tên đó xuất thân từ Lang Nha Hoa Hạ, là Lang Vương tiếng tăm lừng lẫy, tất cả những trận chiến tên đó từng trải qua còn nguy hiểm hơn những gì tôi và ông tưởng tượng nhiều, tất nhiên, trong tình huống đó thì muốn nắm bắt được hành tung là chuyện cực kỳ khó”.
“Thành ý của ông, từ đầu tôi đã thấy rất rõ”.
“Ông nên hiểu được rằng dù chúng ta có tìm được tên đó hay không thì người cũng sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta, từ bước chân đầu tiên rời khỏi Hoa Hạ thì tên đó đã đưa ra quyết định sẽ cứu người phụ nữ này”.
“Chỉ cần người phụ nữ tên Lâm Nhã này vẫn còn ở trong tay chúng ta thì tên đó nhất định sẽ đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”, Lưu Hỏa phân tích.
Nghe thế, Lỗ Tư Châu cũng nguôi giận đi phần nào, sau đó, ông ta gật đầu: “Tu La Vương nói rất đúng, nhưng theo như dự đoán của ông thì tên đó sẽ làm gì trước?”
Lưu Hỏa híp đôi mắt hấp dẫn người nhìn lại: “Thế mà cũng hỏi ư? Tất nhiên là đến Luân Thành, tên đó nhất định sẽ đến Luân Thành, bởi vì đó là nơi đầu tiên Lâm Nhã biến mất, với tư duy của người bình thường, tên đó nhất định sẽ đến”.
“Thế ư?”
Lỗ Tư Châu nghe thế bèn gật đầu đồng ý.
Nhưng mà…
Có chắc là Luân Thành không?
Nếu là tư duy của người bình thường…
Có lẽ Vu Kiệt đã không sống đến ngày hôm nay!
Trời, sắp sáng.
Mưa, vẫn chưa tạnh!
Lần giết chóc này cũng chỉ mới bắt đầu!
Khi bọn họ đang đứng dưới mái hiên bàn xem nên giết Vu Kiệt như thế nào.
Vu Kiệt, vác khẩu súng bắn tỉa, khoác thêm chiếc áo gió đen, rời khỏi tòa thành của gia tộc Rothschild, đi tới một cái gác chương ở thủ đô nước Lập Kiên.
Anh mở tấm bản đồ có đánh dấu điểm đỏ, híp mắt lại.
“Tổ chức Đệ Nhất, cũng nên hành động rồi!”