Tiếng kêu gào thảm thiết này kéo dài chừng mười phút, cuối cùng cũng tan biến trước những làn khói ở linh đường.
Dưới đáy hố Ngũ Độc, mùi máu tanh nồng nặc cùng với mùi hôi thối bay lên lan đến tận đại sảnh, nghe tiếng gào thét kinh khủng đã hoàn toàn tan biến kia thì ai nấy…cũng bất giác run lên bần bật.
Cho dù xuất thân từ nhà họ Hạ, gia tộc hạng một trong phái Gia Tộc Truyền Thừa ở võ giới, bọn họ cũng không dám thử đến gần nơi này.
Đây là nơi được nhà họ Hạ truyền lại từ thời xa xưa, hố Ngũ Độc, mỗi một loại độc sống trong đó đều đã được liệt tổ liệt tông tinh luyện. Khí độc này đủ để giết chết một cường giả cấp bảy hóa kình trong chốc lát, ngay cả những người phong thánh khi đối mặt với những loại độc này cũng không dám lơ là cảnh giác, cho dù chỉ là một giọt độc cũng đủ khiến người phong thánh tê liệt tứ chi, tổn hại kinh mạch, nếu nghiêm trọng, sẽ phá nát tu vi ngay tại chỗ!
"Đối với những vương giả trong võ giới mà nói, chuyện này quả thực vô cùng tàn nhẫn, tuy rằng không chết, nhưng có thể làm cho người ta sống không bằng chết. Đương nhiên, nếu như người bình thường gặp phải những loại độc này, thì chỉ cần thời gian một hơi thở là đã có thể mất mạng".
Hầu hết các võ nô của nhà họ Hạ đều được hưởng lợi từ những độc dược này, mới có thể thăng cấp lên hàng tông sư hóa kình khi nền tảng của họ không ổn định.
Từ sau linh đường đi ra, sắc mặt Hạ Viên lộ ra vẻ sợ hãi, đứng cách xa hơn năm mươi mét, hắn ta cũng có thể cảm nhận được khí tức kinh người từ dưới đáy hố kia.
Hắn ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía ông cụ Hạ: "Ông nội..."
Ông cụ Hạ khẽ híp mắt lại: "Nhìn thấy chưa?"
"Nhìn thấy rồi ạ!"
Hạ Viên gật đầu.
"Nhìn thấy rồi thì phải nhớ thật kỹ. Đây là lời cảnh cáo. Nếu lần sau còn phạm phải sai lầm như vậy, thì đừng trách ông nội không khách khí".
Lúc nói ra những lời này, trong ánh mắt của ông ta không nhìn thấy bất kỳ sự nhân từ nào cả.
"Cháu biết rồi, thưa ông nội, vậy thì khi nào cháu mới có thể đi tìm thằng khốn Vu Kiệt kia tính sổ vậy ạ?"
"Răng rắc".
Hạ Viên siết chặt nắm đấm.
Lúc này, trong đại sảnh người nhà họ Hạ đều đã giải tán hết, có lẽ là bởi vì sự tồn tại của hố Ngũ Độc gây nên ấn tượng quá đáng sợ, ngoại trừ ông cụ Hạ ra thì không có ai dám ở lại đây cả.
Về phần Hạ Đế và Hạ Tập, bọn họ bị ông cụ Hạ phái đi làm việc khác cho nên không ở lại đây.
Sau khi nghe thấy lời này của Hạ Viên, ánh mắt của ông cụ Hạ bỗng hiện lên một tia tán thưởng: "Cháu thật sự muốn tính sổ với hắn sao?"
“Cháu không đợi được nữa rồi!”, Hạ Viên siết chặt năm ngón tay: “Cháu hận không thể lập tức khiến hắn tan xương nát thịt. Nếu lúc đầu biết hắn sẽ để lại sự uy hiếp lớn như vậy thì khi chùa Hàn Sơn kêu gọi các môn phái trong võ giới lên núi trừ yêu, đáng lẽ cháu nên ra tay rồi".
"Cháu thật không hiểu, ông nội, tại sao ông không đến chùa Hàn Sơn vậy ạ?"
Ông cụ Hạ không vội trả lời, ông ta quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thay đổi luôn đòi hỏi phải có người trả giá bằng máu. Nếu như chùa Hàn Sơn không bị hủy diệt thì Giang Hồ Truyền Thừa sao lại đồng ý liên minh cùng Gia Tộc Truyền Thừa, không phải không đi mà là thời cơ chưa đến!”
"Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Con người ta khi làm việc gì cũng phải nhìn thời thế, khi thời thế đã đến rồi thì cháu không cần phải cố ý làm bất cứ điều gì cả. Những thứ cháu cần tự nhiên sẽ lọt vào tay cháu mà thôi".
"Chuyện báo thù cũng như vậy. Nhà họ Hạ chúng ta đã theo dõi viên đá này suốt mười năm, nhưng thằng nhóc kia lại nhảy vào lấy đi mất. Đây không phải là thứ thuộc về hắn, tự nhiên hắn sẽ không giữ được lâu, thậm chí còn đem tới những chuyện phiền phức cho hắn".
"Tiểu Viên, nếu như cháu đã muốn tính sổ như vậy thì ông nội sẽ cho cháu một cơ hội. Tất nhiên, chính xác mà nói, không phải là ông cho cháu cơ hội này, mà là ông trời đã cho cháu cơ hội này”.
Xoẹt!
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Viên bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động.
"Có cơ hội ạ?"
Sau đó, ông cụ Hạ liền lấy một tập tài liệu đưa cho Hạ Viên: "Đây là tin tức vừa nhận được, cháu xem đi!"
"Vâng ạ".
Không chút do dự, Hạ Viên nhanh chóng nhận lấy tập tài liệu, cẩn thận xem kỹ.
Xem chưa đến một phút, trong mắt hắn ta chợt hiện lên một tia cười mỉa mai: "Tộc Thánh Đường!"
"Thú vị thật đấy ạ, cảm giác thằng khốn này dường như đã gây thù chuốc oán với cả thế giới".
Ông cụ Hạ: "Có lẽ là vì chuyện hắn đã bắt cô chủ của tộc Thánh Đường, Lỗ Phi Nhã, thông tin này đều rất đáng tin cậy, hắn đang trên đường đến Luân Thành đấy”.
"Tiểu Viên, cháu phải nhớ rõ trong nước và nước ngoài là hai nơi hoàn toàn khác nhau. Ở nước ngoài, cháu không cần phải tuân thủ các quy tắc do Quốc Phái đặt ra trong võ giới Hoa Hạ, cũng không cần phải lo lắng có người cản đường cháu".
"Theo địa chỉ ghi trên đó, cháu đi đi! Tìm được thiên tài của nhà họ Lý, giết chết hắn, đưa đầu hắn về gặp ông!"
“Vu Kiệt hắn dám rời khỏi biên giới, đi ra nước ngoài, thì cháu cũng dám để máu của hắn chảy khô trên mảnh đất đó”.
"Cháu thật sự muốn xem thử, nếu không có sự bảo vệ của y thánh và võ thánh, còn có Quốc Phái và nhà họ Lý thì hắn có tư cách gì mà hung hăng ở trước mặt cháu!"
"Cháu bảo đảm hắn sẽ phải trả một cái giá bi thảm cho hành động ngày hôm qua!"
Nói xong Hạ Viên đứng dậy, di chuyển bước chân, một luồng khí kình giống như băng tuyết tỏa ra, sau đó biến mất khỏi ngôi làng của nhà họ Hạ.
Nhưng…
Không bao lâu nữa, hắn ta sẽ phải hối hận vì những lời này.
Không có nhà họ Lý, không có Quốc Phái, không có võ thánh và y thánh, thật sự tưởng rằng đường đường Lang Vương chỉ có một mình thôi sao?
Không!
Hắn sai rồi!
Sai càng thêm sai.
Hơn nữa, hắn ta sẽ nhận ra rằng bản thân thật lố bịch.
Cho dù Vu Kiệt không có những thế lực này bảo vệ thì có sao chứ?
Đường đường Lang Vương, sợ gì một mình chiến đấu!
……
Ở phía bên kia, Vu Kiệt rời khỏi tổ chức Đệ Nhất đi đến sân bay.
Trên đường cũng nhận được một cuộc điện thoại của Trịnh Long.
Người của tổ chức Đệ Nhất đã chuẩn bị sẵn súng bắn tỉa có độ chính xác cao và những trang bị khác, đồng thời còn điều một chiếc trực thăng đến.
Sau khi biết tin, Vu Kiệt bảo Trịnh Long về trước, lần này cũng giống như nhiệm vụ giải cứu thi thể của mười anh em Lang Nha lúc trước, một mình chiến đấu!
Trước khi đi, anh đã cài đặt hẹn giờ một tin nhắn để gửi cho những người thân thiết nhất của mình.
Ngoài ra, anh còn phải làm một việc khác.
Nửa tiếng sau, Vu Kiệt đã đến sân bay thủ đô, vì người hộ tống Vương Lạc lần này là người của Mật Điệp Tư cho nên đường đi vô cùng đặc biệt.
Sau khi đợi khoảng năm phút, Vu Kiệt siết chặt tay, mắt nhìn xa xăm về phía lối ra.
Sau đó, chỉ thấy một cậu bé mười tuổi, tay đang nắm chặt một con dao găm khắc hình đầu sói, dưới sự hộ tống của một nhóm người đàn ông to lớn mặc vest, đi đến trước mặt Vu Kiệt.
"Thưa tôn thái tử, cậu chủ Vương Lạc đã được đưa đến".
Một người đàn ông to lớn cung kính nói.
Vương Lạc vừa nhìn thấy Vu Kiệt có mặt ở đây, lập tức chạy lên.
"Chú Vu…chú Vu…mẹ cháu…mẹ cháu…"
Vương Lạc khóc nấc, nói không thành lời, mắt đỏ hoe.
Vu Kiệt vỗ vỗ vai Vương Lạc an ủi, sau đó ngồi xổm xuống, kiên định nhìn cậu bé, nói: "Còn nhớ chú Vu đã từng nói gì với cháu không?"
Vương Lạc vẫn còn nhớ: "Nam tử hán đại trượng phu, thà chảy máu chứ không chảy nước mắt".
Vu Kiệt gật đầu cười: "Đúng vậy, bố cháu là anh hùng, chú Vu tin rằng cháu cũng là một anh hùng nhỏ, bây giờ cháu vẫn chưa trưởng thành, nhưng cháu phải nhớ kỹ khi lớn lên cháu phải dùng con dao găm cháu đang cầm trong tay, giống như bố cháu, bảo vệ mẹ cháu!”