Kẻ nói dối, cho dù tâm lý có vững vàng đến đâu đi nữa, cũng sẽ vô thức để hở ra một chút biểu cảm hốt hoảng.
Bởi vì muốn biến một sự việc chưa từng xảy ra thành sự thật, vốn là chuyện vô lý vô cùng tận.
Hiên Viên Thâm vội vàng trấn tĩnh, cố gắng để cho mình không tỏ ra hốt hoảng rối loạn. Nhấn mạnh một chút, cuộc họp thẩm tra đợt này quy tụ ánh nhìn của những nhân vật lớn ngoại hạng, lỡ như có sự cố gì xảy ra, để cho người ngoài nắm thóp biểu hiện của mình, đối với Hiên Viên Thâm mà nói… có lẽ… cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Nghe thấy Lưu Hải Nha nói vậy, lại đón ánh mắt của nhân viên tổ điều tra, ông ta trầm mặc không nói gì, trong lòng chỉ nghĩ phải đối phó với sự thay đổi của Lý Châu như thế nào.
Thật lòng mà nói, trước hết ông ta hoàn toàn không ngờ Lý Châu lại từ chối vụ mặc cả này. Với tính cách của người nhà họ Lý, cùng với địa vị được chú ý và yêu thương của Vu Kiệt ở nhà họ Lý, nếu không có lý do chính đáng, Lý Châu sẽ từ chối thẳng thừng.
Ông ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân sâu xa bên trong là cái gì.
Nhưng mà…
Nếu Lý Châu đã thẳng thừng cự tuyệt mặc cả, vậy ông ta cũng không cần khách sáo nữa!
Trên môi Hiên Viên Thâm nhanh chóng nở nụ cười: “Lão Lưu, ông nói vậy đúng là có ý trong lời nhỉ, cái gì gọi là uy hiếp, tôi cần gì phải uy hiếp cô ta? Xưa nay tổ điều tra hỏi cung nghi phạm, đều dựa trên nguyên tắc công bằng không thiên vị, hơn nữa, trên phương diện cá nhân, tôi và Lý Châu cũng không hề có xích mích gì, không có lý do để uy hiếp”.
“Chẳng qua tôi cảm thấy kỳ lạ thôi”.
Nói xong, Hiên Viên Thâm cố ý ném ánh mắt sang phía Cổ Thu.
Trong vòng xoáy này, chỉ cần không phải kẻ ngu đần, có ai lại không biết nói mấy câu phủi sạch quan hệ này chứ?
Hiên Viên Thâm ngưng lại một chút rồi quay sang Cổ Thu, nói: “Mới đây, lúc bị tố cáo, Lý Châu đã thành thật thừa nhận hết mọi hành vi phạm tội với tôi, còn cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm, nhờ tôi nói giúp trước mặt các vị trong cuộc họp thẩm tra, mong các vị khoan hồng độ lượng”.
“Tôi còn tưởng cô ta thật lòng thật dạ ăn năn hối hận, trước khi các vị đến tòa nhà tôi đã tranh thủ ghi chép lại toàn bộ lời khai của cô ta, nhưng điều tôi không ngờ là, ông Cổ vừa mới đến nói vài câu, cô ta lập tức sửa miệng, phủ nhận hết những gì mình đã thừa nhận”.
“Ông nói xem, có kỳ lạ hay không?”
“Chát!”
Ánh mắt Cổ Thu lạnh lẽo, vỗ bàn một tiếng vang dội, tiếng vỗ còn vang hơn của Lưu Hải Nha nhiều: “Anh nói vậy có nghĩa là sao? Ý anh tức là tôi tới đây để bao che à?”
“Hay là nói tôi làm ảnh hưởng tới tính công bằng của phiên họp thẩm tra, cảm thấy lẽ ra tôi không nên đến?”
“Không không không!”, Hiên Viên Thâm liên tục xua tay, nói: “Ông Cổ nói như vậy thì nghiêm trọng quá, ông nổi tiếng là người thanh liêm trong giới kinh tế, có địa vị cao như vậy nhiều năm mà vẫn chỉ ở trong ngôi nhà hơn trăm mét vuông, cống hiến của ông đối với thủ đô, cùng với thái độ ngay thẳng công minh đối với sự nghiệp đều là những thứ mà đám người đi sau chúng tôi phải ra sức noi theo”.
“Tôi thật lòng không có ý đó đâu!”
“Vậy thì anh có ý gì?”, Cổ Thu hỏi dồn.
Nói ẩn nói hiện, giọng điệu kỳ quặc, xin lỗi, đây không phải là nơi nằm ngoài luật pháp, điều này cần phải có một câu trả lời rõ ràng.
“Cái này…”, Hiên Viên Thâm đến đây không nói tiếp nữa.
Không nói, không phải bởi vì không có gì để nói.
Ông ta nhìn về phía Vương Quân đằng sau.
Lão già Vương Quân vẫn tỏ ra lọc lõi già đời đến giờ mới cảm thấy không khí có gì đó thay đổi đột ngột, nghĩ đến lời nói của Lý Châu, ông ta mở miệng: “Chuyện gì cũng phải có chứng cứ, ông nghi ngờ Lý Châu đột nhiên sửa miệng là vì ông Cổ, vậy thì ông phải đưa ra được chứng cứ buổi sáng Lý Châu chính miệng thừa nhận hành vi bị tố cáo”.
Nói xong, Vương Quân nhìn thoáng qua nhân viên tổ điều tra: “Nhân viên điều tra mấy người đều là những người cùng chấp hành công tác điều tra, vậy hẳn là thời điểm Lý Châu thừa nhận hành vi phạm tội, các người cũng có mặt ở đó đúng chứ? Vậy thì ai có thể chứng minh, hay là cung cấp file ghi âm làm bằng chứng việc này?”
Câu hỏi vừa dứt, nhất thời khiến ai nấy đều hốt hoảng.
Nói dối?
Làm chứng cho Hiên Viên Thâm?
Vậy vì sao không ghi âm lại để làm bằng chứng có sức thuyết phục?
Trên thực tế, không ai trong bọn họ chính tai nghe thấy Lý Châu thừa nhận tội trạng, đừng nói là hành vi phạm tội, mấy hôm nay bà cũng chỉ lặp đi lặp lại những lời này, có thể nói ra thêm được một từ mới lạ cũng khiến người ta ngạc nhiên rồi.
Trong lúc nhất thời, hiện trường hoàn toàn yên lặng, không ai mở miệng nói gì.
Như vậy, câu trả lời đã rõ ràng, căn bản không ai có thể chứng minh Lý Châu chính miệng thừa nhận.
Vương Quân nheo mắt.
Lưu Hải Nha hừ mũi: “Buồn cười thật, cả một tổ điểu tra không ai có thể chứng minh được, này cậu Hiên Viên, cậu thân là tổng phụ trách, cậu làm việc như vậy đó hả?”
Hiên Viên Thâm: “Bởi vì sáng sớm mọi người đều chưa đi làm, cho nên không ai đứng ra làm chứng giúp tôi được”.
Lưu Hải Nha: “Vậy thì tôi cũng có thể nói rằng, cũng giống như Lý Châu bị tố cáo kia vậy, anh cung cấp lời khai này, căn bản chỉ là bịa đặt, đúng chứ?”
“Không phải”, Hiên Viên Thâm nói chắc như đinh đóng cột.
Đưa ra bằng chứng có thể chứng mình tính xác thực của lời khai kia.
Bầu không khí trong phiên họp kiểm tra tựa hồ đã bước vào thời điểm căng thẳng nhất.
Ngay lúc này, nghe thấy lời Cổ Thu nói, Hiên Viên Thâm thản nhiên đáp lại: “Được!”
“Chúng ta đi thẳng vào giai đoạn tiếp theo đi! Tôi không thể nào chứng minh Lý Châu chính miệng thừa nhận, cũng không chứng mình được cô ta chưa hề nói gì, thật ra bản chất của cuộc họp thẩm tra chính là chứng minh nội dung tố cáo bị can có đúng sự thật hay không, cùng với tính xác thực của hành vi phạm tội”.
“Căn cứ vào nội dung tố cáo lần này, cuộc họp thẩm tra hôm nay đã đi tìm người tố cáo, là Lưu Hải, trước đây chính cậu ta đã cung cấp chứng cứ liên quan để tố cáo, cho nên…”
“Không cần nhiều lời, đưa cậu ta vào!”, không chờ Hiên Viên Thâm dứt câu, Lưu Hải Nha đã không còn kiên nhẫn nữa, liền giục.
Rốt cuộc, cuộc họp thẩm tra không công khai có rất nhiều điểm không giống với phiên tòa.
Hết cách, Hiên Viên Thâm gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng họp.
Không tới vài phút, ông ta dẫn theo một người mặc Âu phục, mang giày da, chính là Lưu Hải, bước nhanh vào phòng họp, bảo hắn ngồi vào vị trí không xa Lý Châu lắm.
Tiếp theo, ông ta đừng sát vào Lưu Hải, vỗ vỗ vào vai hắn.
Nhìn về phía Lý Châu: “Lý Châu, nhân chứng ở đây, hẳn cô không xa lạ gì nhỉ!”
Hiên Viên Thâm tiếp tục vở kịch của mình.
Trong lúc nhớ lại chi tiết những hình ảnh trong đoạn clip kia, hiện tại Lý Châu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, bà vắt chéo chân, nhìn thẳng mặt Hiên Viên Thâm: “Làm sao ông biết tôi có quen hay không? Hay là, ông đang muốn làm cho mọi người cảm thấy rằng, tôi và người kia biết nhau?”
Hiên Viên Cuâ cau mày: “Lý Châu, đến nước này, cô còn cứng miệng nữa sao? Ông Cổ đã tỏ rõ lập trường rồi, nhấn mạnh phải xử trí nghiêm minh, bây giờ chứng cứ rành rành, cô vẫn tiếp tục dối trá, là có ý gì?”
Lý Châu thản nhiên nói: “Cái gì dối trá? Tổ trưởng Hiên Viên, lời ông nói rõ ràng đổi trắng thay đen, kỹ năng lươn lẹo càng lúc càng thượng thừa rồi, tôi không hề biết bất cứ điều gì, ông bảo tôi thừa nhận, tôi thừa nhận cái gì đây?”
“Gắp lửa bỏ tay người có ai mà không biết, nhưng không phải việc gì ông cũng đòi chứng cứ sao?”
“Chứng cứ?”
“Ha ha ha!”
Hiên Viên Thâm nhún vai: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ cho quý vị thấy cái gọi là chứng cứ xác thực, đầu tiên, nhân chứng hãy tường thuật những chuyện đã trải qua một lần đi”.
Dứt lời, ông ta cúi đầu nhìn Lưu Hải: “Tiểu Lưu, không có gì phải sợ, có cái gì cứ việc nói ra, nơi này là cuộc họp thẩm tra, sẽ không ai làm khó cậu hết”.
“Cậu nhìn đi, nhìn cô ta cho kỹ, có phải chính cô ta ép cậu mua Lamborgini cho con gái cô ta không?”
“Hửm?”, Hiên Viên Thâm xỉa vào mặt Lý Châu.
Lý Châu cười ha hả: “Ủa chẳng phải bảo người ta tự mình nói ra sao hả? Tổ trưởng Hiên Viên?”
“Cô câm miệng đi, đến lượt cô lên tiếng à?”
Hiên Viên Thâm gầm lên: “Bây giờ là phần nhân chứng trình bày, cô câm…”