Uy hiếp.
Vu Kiệt xác nhận không còn gì hoài nghi.
Thực ra lúc ở khe núi Tuyết anh đã từng nghe Lỗ Phi Nhã nói qua loại uy hiếp này, lúc đó vốn không quá để tâm, lại cộng thêm nhiều việc quan trọng khác nên không cũng không đặt trong lòng, không ngờ mới trôi qua mấy ngày?
Đường đường là tộc Thánh Đường nổi danh giới sát thủ lại thật sự dám trực tiếp phái người đưa tin uy hiếp anh?
Nếu đổi lại là người khác khi nghe thấy loại uy hiếp này có lẽ ngày hôm sau sẽ bỏ qua, không muốn có bất cứ dính líu gì tới tộc Thánh Đường, suy cho cùng, sát thủ không giống với lính đánh thuê, đám người núp trong bóng tối này còn rắc rối hơn lính đánh thuê nhiều, trong trường hợp không có sự chuẩn bị từ trước thì căn bản không biết đối phương sẽ chui ra từ chỗ nào để giết chết bạn.
Bản thân Vu Kiệt không sợ, nhưng người nhà của anh thì…chưa chắc…
Uy hiếp cũng chứa đựng sự đe dọa nhất định.
Nhưng nếu cứ chịu đựng uy hiếp như vậy, cảm thấy sợ hãi, vậy thì Vu Kiệt anh không xứng với danh hiệu Lang Vương này.
Khoảng nửa tiếng sau, Trịnh Long sau khi nhận được tin tức từ Vu Kiệt liền vội vàng thông báo cho cơ quan thành phố Giang Thành, đồng thời liên hệ với thành viên bí mật của tổ chức Đệ Nhất tới tập đoàn Cao Thị, thông qua lối đi dành riêng cho chủ tịch đưa thanh niên tộc Thánh Đường kia đi, chiếc mũ luôn được giữ chặt trên người thanh niên để đảm bảo tin tức không bị truyền ra ngoài.
Còn sau khi bị đưa đi, tổ chức Đệ Nhất sẽ dùng thủ đoạn gì để tra hỏi người đứng sau thằng nhãi tộc Thánh Đường này ở Hoa Hạ, đây không phải là việc Vu Kiệt nên quan tâm, anh cũng không muốn quan tâm, việc anh cần làm lúc này là làm sao để đối phó với “Uy hiếp” sắp tới.
Sau khi người của tổ chức Đệ Nhất đến, Vu Kiệt đem tất cả tin tức lấy được từ miệng thanh niên kia truyền đạt chi tiết cho bọn họ đồng thời anh cũng nói rõ thông tin của người thân và bạn bè của mình, nhờ tổ chức Đệ Nhất phái người tới chăm sóc giúp, tiện thể sắp đặt sẵn cạm bẫy chờ tộc Thánh Đường lọt lưới.
Tổ chức Đệ Nhất đã đồng ý.
Dựa trên mối quan hệ giữa nhà họ Lý và tổ chức Đệ Nhất cùng với di ngôn của lão anh hùng Lưu Mặc Sinh để lại.
Mà sau khi bọn họ rời đi, Vu Kiệt trở về tập đoàn, đến văn phòng của anh cả Vu Sơn.
Cảnh báo của tập đoàn Cao Thị đã được gỡ bỏ, trật tự và trình tự làm việc cũng khôi phục lại bình thường.
Nhìn thấy Vu Kiệt quay lại, Vu Sơn vội vàng tiến lên, vừa gặp mặt đã ôm đứa em trai này môt cái thật chặt.
“Xử lý xong cả rồi?”, Vu Sơn quan tâm hỏi.
“Ừm, đã sai người đưa đi rồi, thời gian sắp tới có thể sẽ có chút nguy hiểm, anh cả, anh và chị dâu còn có Nhã Nhã lúc ra ngoài nên chú ý hơn, mang theo nhiều người một chút. Có điều em đã nhờ người âm thầm bảo vệ anh rồi nên đừng thể hiện quá rõ ràng, cứ sinh hoạt như bình thường là được”.
Vu Kiệt cẩn thận dặn dò.
“Được, anh nghe cậu hết”, Vu Sơn cười vỗ vai anh.
“Lần này trở về ở thêm vài ngày chứ? Con đường trong thôn sắp xây xong rồi, giống hệt với đường trong thành phố. Từ đường của thôn nhà họ Vu cũng đã sửa lại rồi, dựa vào khoản tiền bồi thường mười triệu tệ kia, đời sống của mỗi hộ dân trong thôn cũng đã cải thiện hơn nhiều”.
“Ngoài ra anh còn liên hệ với một số công ty du lịch chuẩn bị cải tạo thôn chúng ta thành một địa điểm du lịch nổi tiếng, tất cả các hạng mục như: phiêu lưu trên biển, tiệc nướng dã ngoại, trang trại…đều đang được lên kế hoạch, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu thi công xây dựng, đợi sau khi hoàn thành thì thôn chúng ta cũng xem như đã phát triển, có thể sống những ngày tháng tốt đẹp hơn”.
“Bố mẹ chúng ta trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định bọn họ sẽ rất vui mừng!”, nhắc tới bố mẹ đã qua đời, hốc mắt Vu Sơn ươn ướt, rơi vài giọt nước mắt.
Nghe những lời này, Vu Kiệt thở dài.
Làm trưởng thôn, có Vu Sơn đã đủ rồi.
Quyết định ban đầu của anh không sai.
Anh vỗ vai Vu Sơn: “Bố mẹ, sẽ tự hào về anh”.
“Haizz...”
“Được rồi, không nói mấy lời này nữa, buổi tối về nhà ăn bữa cơm nhé! Anh bảo chị dâu cậu làm thêm vài món, Nhã Nhã cũng đòi gặp cậu, nó nói nửa tháng không gặp cậu, nhớ cậu sắp chết rồi”.
“Mấy ngày nay đều ở nhà à, Cẩm Tú cũng tới chứ! Hai đứa cùng tới đi, à đúng rồi, khi nào cậu với Cẩm Tú kết hôn vậy?”
“Kết hôn…”
Vu Kiệt ho mấy tiếng: “Sắp rồi, còn phải gặp bố mẹ hai bên”.
“Bố mẹ…”, Vu Sơn ngẩn người, nhanh chóng nhớ lại những việc Trịnh Long, người phụ trách dẫn đường cho anh đã nói với anh lúc ở Thủ Đô.
Ngoài ra, hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ thường xuyên xuất hiện trên truyền hình cùng dùng bữa với Vu Kiệt sau khi xảy ra sự kiện lớn ở tổ tác chiến kinh tế Giang Thành.
Anh biết rõ, cũng hiểu được.
Đứa em này của mình đã tìm được bố mẹ ruột, tìm được gia tộc của nó, từ tận đáy lòng, anh mừng cho Vu Kiệt.
“Được”, Vu Sơn vui vẻ: “Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cậu cũng sắp kết hôn rồi, thật tốt, đợi khi cậu kết hôn, anh chuẩn bị cho cậu một phong bì lớn, hahaha”.
“Đi thôi! Bây giờ chúng ta về nhà chứ?”
Vu Sơn hỏi.
“Không được”, Vu Kiệt lắc đầu từ chối.
“Không về?”
“Ừm”.
Vu Kiệt nói: “Anh, xin lỗi! Lần này trở về Giang Thành có việc phải làm, buổi chiều phải đi rồi, làm xong cũng không thể ở lại lâu được, còn phải quay lại Thủ Đô một chuyến, việc ăn cơm, đợi lần sau vậy”.
“Lần này tới đây là muốn gặp anh một lát, xem thử anh sống có tốt không, xem ra, cuộc sống hiện tại cũng không tệ”.
“Vậy, cảm ơn cậu”, vẻ mặt Vu Sơn có chút mất mát, càng đứng ở trên cao thì càng cô độc. Đừng thấy bây giờ anh hô mưa gọi gió, hào quang chói lóa ở Giang Thành, thật ra trên thế giới này, có thể coi là người thân của anh ngoại trừ vợ và con gái thì cũng chỉ có mình đứa em trai Vu Kiệt này.
“Nếu đã không ở lại được…vậy không cưỡng cầu nữa, anh cũng không ép cậu, có thời gian thì thường xuyên quay về thăm nhà, anh biết sau này cậu sẽ rất bận, nhưng anh hi vọng cậu có thể sống vui vẻ”.
“Nhớ kĩ, ở Giang Thành vẫn còn có người thân là anh đây”.
“Em luôn ghi nhớ”, Vu Kiệt.
“Anh...”
“Hửm!”
Vu Sơn quay đầu, tâm trạng phức tạp.
“Em đi đây, giữ gìn sức khỏe”.
“Ừ”.
Đi rồi.
Sau khi nói xong câu đó, Vu Kiệt liền rời đi.
Gặp mặt cũng là bắt đầu của ly biệt.
Chẳng ai có thể sống cả đời với bạn trên thế giới này, cho dù là bố mẹ, hay là vợ con, hoặc là anh em bạn bè thân thiết nhất.
Con người mà, luôn phải học cách để trưởng thành.
Đến Giang Thành.
Nhìn chốc lát.
Bấy nhiêu đã đủ rồi.
Chỉ là Vu Kiệt không biết.
Vu Sơn cũng không biết.
Lần này chia tay, có lẽ…là mãi mãi!
...
...
Sảnh lớn tầng 1, Lộ Tinh Hàn đang khiển trách hai cô gái ở sảnh lớn và bảo vệ.
Quyết định cụ thể cô ta vẫn còn đợi ý kiến của cấp trên, nhưng nên mắng vẫn phải mắng.
Bởi vì người bọn họ động tới là Vu Kiệt.
Nhưng đang mắng được một nửa, cô ta nhìn thấy Vu Kiệt đi ra từ trong thang máy, Lộ Tinh Hàn lập tức im miệng, nhanh chân đi về phía anh, mỗi bước chân đều dùng tốc độ rất nhanh tới trước mặt Vu Kiệt.
“Đợi…đợi đã!”
Vu Kiệt cau mày: “Có việc gì sao?”
Lộ Tinh Hàn hít một hơi, vỗ vỗ ngực, sau đó cung kính cúi người với Vu Kiệt.
“Anh Vu, tôi nghĩ vì lần đầu anh tới tập đoàn, tôi muốn nói vài lời xin lỗi với anh”.
“Xin lỗi, anh Vu, mong anh tha thứ!”
“Anh...”
Nhưng còn chưa đợi cô ta nói hết câu thì ánh mắt Vu Kiệt đã dời đi, bước qua người cô ta.
“Tôi đã quên rồi, cứ như vậy đi!”